Cao Thúy Lan gọi điện cho Lục Văn Bân trước: “Con trai, con nhanh về nhà tổ đi, ba con sắp đánh chết mẹ!”

Lục Văn Bân ở chỗ Triệu Thanh Thanh uống say mèm, căn bản không nhận được điện thoại, Triệu Thanh Thanh thấy điện thoại đến của Cao Thúy Lan, muốn lấy lòng Cao Thúy Lan, liền nghe điện thoại, giọng ngọt ngào nói: “Bác gái, hôm nay tâm trạng Văn Bân không tốt, mới vừa ngủ, bác có chuyện gì, nói với con trước, con…”

“Cô có thể giúp được gì? Con tiện nhân xuất thân thấp hèn!” Cao Thúy Lan không thích Triệu Thanh Thanh, trước đây bà ủng hộ Lục Văn Bân tìm Triệu Thanh Thanh, chẳng qua là bị Dương Liễu kích động, bà cảm thấy, dù cho 1 ngày bà lưu lạc thành ăn xin, cũng cao quý hơn Triệu Thanh Thanh xuất thân bần hèn.

Cộng thêm Lục Bác Dương muốn đưa người phụ nữ bên ngoài về nhà tổ Lục gia, tim Cao Thúy Lan đầy oán hận, đương nhiên tiểu tam như Triệu Thanh Thanh bà sẽ không muốn có quan hệ tốt.

Nghe điện thoại truyền đến tiếng “tút tút tút”, hiển nhiên Cao Thúy Lan đã cúp máy.

Mặt Triệu Thanh Thanh âm trầm, thứ già đáng chết, dám mắng cô?

Không phải chỉ là sinh ra trong gia đình cao quý sao? Hừ! Đã tàn phế nửa người rồi, còn tưởng mình giỏi lắm sao?

Đợi Triệu Thanh Thanh cô giàu lên, nhất định không để thứ già này sống tốt!

Sau khi cúp máy, Cao Thúy Lan suy đi nghĩ lại, cuối cùng quyết định gọi về nhà mẹ của mình, người bà nghĩ đến trước tiên, là Cao Hùng.

Ai ngờ, Cao Hùng vừa nghe bà nói xong, liền tức giận nói: “Chị còn có mặt mũi gọi về nhà? Chị biết lần trước vì giúp chị báo thù Vân Khuynh, mà bây giờ Cao gia bị ép đến thế nào không? Cũng sắp phá sản rồi! Mấy lần tôi tìm người đàn ông của chị giúp, hắn ta đều trốn tránh không gặp.

Tôi bị phế đi 1 chân và 1 tay, nhất định là Vân Khuynh tìm người, con ranh đó có bản lĩnh rất lớn, tôi không phải đối thủ của cô ta, chị đừng tìm tôi nữa, tuần trước tôi đã qua nước ngoài rồi, làm gì dám về chứ?

Tôi còn cầu cho bản thân nhiều hạnh phúc, đừng có chuyện không chuyện đều nghĩ đến hại người, đừng phá đi những ngày tháng tốt của nửa đời còn lại, con gái đã gả đi như nước đã đổ, Cao gia sau này sẽ không quản chuyện của chị nữa!”

Nói xong, cúp máy.

Cao Thúy Lan tức giận đến sém tí đập bể điện thoại của mình.

“Phế vật vô dụng! Gặp tí chút đã hèn nhút rồi!” Bà chửi, đột nhiên thấy trên mặt mát mát.

Ngẩng đầu lên nhìn, trời mưa rồi.

Mới đầu chỉ là vài giọt, rất nhanh mưa cực kỳ lớn, làm bà ướt như chuột lột!

Cuối cùng, ông lão ra bỏ rác của nhà tổ Lục gia đem dù ra, đỡ Cao Thúy Lan lên xe lăn, đẩy vào tránh mưa trong biệt thự…

Dương Liễu phát tiết ở phòng mới 1 cơn, đợi đến nửa đêm còn chưa thấy Lục Văn Bân về, trong lúc tức giận, đưa con cho bảo mẫu, chạy đi bar tìm niềm vui.

Cô mới sinh xong không lâu, không dám uống nhiều rượu, đi vào sàn nhảy nhảy điên cuồng, cô mặc đồ thiếu vải, thân hình cũng khá bóc lửa, rất nhanh thu hút được mấy người đàn ông đến nhảy quanh cô, còn có 1 người cực kỳ can đảm ôm eo cô, sờ soạng người cô, nhưng cô chỉ cười haha, không có chút ý muốn cự tuyệt, điều này làm cho mấy người đàn ông đều qua vây lấy.

4h rưỡi sáng, Dương Liễu bị mấy người đàn ông ôm ôm kéo kéo vào chiếc xe 7 chỗ SUV, xe chạy khỏi quán bar ồn ào, bánh xe chuyển động nhanh như bay trong sương mù mờ ảo, không lâu sau, chạy vào 1 con hẻm yên ắng, mới dừng lại, dao động ái muội trong xe liền bắt đầu.

Cửa kính mở 1 nửa, áo lót và quần lót của phụ nữ bị ném đi.

Trong xe mở 1 cái đèn nhỏ, có thể thấy được hình bóng chồng lên nhau, nam nhân lời dơ bẩn nói không ngừng, nữ nhân rên rỉ liên tục, quả thật là màn ảnh thật của phim “hành động” trên xe!

Trên lầu có 1 bà dì mở cửa ra, đổ 1 thau nước xuống, nhìn thấy cảnh tượng phía dưới, mặt đầy khinh bỉ: “Loại kỹ nữ không biết xấu hổ, bán đến đây rồi à!”

1 thau nước, đổ hết lên xe.

Có 1 người đàn ông đưa đầu ra khỏi cửa sổ, chỉ lên lầu chửi 1 câu, bà dì đó nhanh chóng đóng cửa lại.

Dương Liễu rất hưởng thụ cảm giác người đàn ông vì cô mà điên cuồng, lúc đang vui sướng nhớ đến Lục Văn Bân đối với cô cũng chỉ có vậy, liền mất lý trí chửi: “Lục Văn Bân đáng chết, nam nhân thối! Làm việc không đủ cứng, làm người cũng không đủ cứng, đối với tôi là nhẫn tâm như vậy!”

“Dám bỏ tôi trong đêm tân hôn đi vui vẻ với Triệu Thanh Thanh đó! Không có anh tôi vẫn có thể vui sướng!”

Chuyện của Lục gia ồn ào đến ai cũng biết, trò cười của Lục Văn Bân và Dương Liễu trong hôn lễ sớm đã được truyền đi, trước đó ở quán bar đã có rất nhiều người thảo luận, mấy người đàn ông này không phải không nghe thấy, lại nghe Dương Liễu nói những lời này, lập tức nghĩ đến ---- lúc này người phụ nữ vui sướng dưới thân bọn họ, ngoan ngoãn phối hợp với bọn họ, chính là người vừa kết hôn với đại thiếu phu gia Lục Văn Bân - Dương Liễu sao?

“Thì ra cô là Lục phu nhân Dương Liễu đại danh vang dội!” 1 người đàn ông cười phóng túng nói: “Anh em chúng tôi hôm qua quả là lời lớn, không chỉ chơi thiên kim được cưng chiều của nhà giàu, mà còn là cô dâu mới cưới! Hahaha, anh em, anh em chúng ta tối nay chơi cô dâu mới cưới đó!”

“Đúng là sảng khoái mà! Bọn anh chơi qua không ít phụ nữ, nhưng vẫn chưa chơi qua người mới vừa kết hôn đó! Đặc biệt là lẳng lơ như Dương Liễu tiểu thư đây, đúng là đủ vị mà!”

“Dương Liễu tiểu thư, lúc nãy em nói Lục gia đại thiếu gia không đủ cứng sao? Là chỗ nào không đủ cứng? Là chỗ này sao?” Người đàn ông đang động đậy trên người Dương Liễu nhưng lại, bắt lấy tay Dương Liễu để lên vật dưới thân: “Vậy em sờ của anh thử, của anh đủ cứng không?”

“Thì ra tiểu thư có tiền đều sẽ cô đơn khó chịu, hahaha… Dương Liễu tiểu thư, nam nhân của em tối nay không cùng em động phòng hoa chúc sao, không lẽ đi làm cùng người phụ nữ khác rồi? Không cần gấp, hắn không làm cùng em, bọn họ ở bên em, bọn anh bảo đảm tối nay, sẽ hầu hạ cho em thật thoải mái, khiến em có thể cảm nhận được, cái gì gọi là nam nhân thật sự, người đàn ông cứng thật sự!”

“Mở chân rộng chút, đưa mông cao lên 1 chút…”

Mấy người đàn ông này vậy mà biết thân phận của cô, Dương Liễu mới bắt đầu cũng có chút hoang mang, chuyện này không tốt, nếu mấy người đàn ông này truyền tin cô tìm niềm vui tối nay thì làm sao?

Nhưng rất nhanh, cô trầm luân trong niềm vui sướng mà người đàn ông mang lại.

Dù sao, bây giờ cô đã đăng kí kết hôn xong với Lục Văn Bân, cô đã danh chính ngôn thuận trở thành đại thiếu phu nhân Lục gia rồi, Lục Văn Bân có thể công khai đi tìm con tiện nhân Triệu Thanh Thanh, tại sao cô không thể tìm đàn ông để vui sướng chứ?

Nghĩ như vậy, Dương Liễu bỏ hết sự xấu hổ xuống, phối hợp với mấy người đàn ông, không ngừng thể hiện các loại tư thể, tùy tiện rên rỉ!

Chỉ là, dù sao cô cũng mới sinh con, cơ thể vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, mấy người đàn ông lại không biết thương hoa tiếc ngọc, hận không thể làm cô đến chết, đến sau đó, cô ăn không tiêu, bọn họ vẫn người này đến người khác không tha cho cô, làm đến khi cô ngất đi.

Lúc trời sắp sáng, Dương Liễu chìm trong hôn mê mới thỏa mãn được đám đàn ông, bị ném xuống xe trong tình trạng không miếng vải che thân, sau đó, mấy chục cái bao hình chữ T rót đầy chất lỏng ném lên người cô, làn da trắng của cô sớm đã xanh xanh tím tím, toàn thân dơ bẩn không nói, hai chân còn mở to nằm dưới đất dơ bẩn, nơi tư mật mở rộng lộ trong không khí…

Trên xe lại xuống 1 người đàn ông, lấy điện thoại điên cuồng chụp Dương Liễu dưới đất, còn dùng chân đạp lên đỉnh núi mềm mại của cô, mới trở về xe.

1 đám nam nhân ngồi trên xe, cười lớn rồi đi….

Nửa tiếng sau, 1 ông già lượm rác dậy rất sớm, đi đến bên thùng rác tìm giấy bỏ, chai nhựa vân vân những thứ có thể bán được, quay đầu lại, thấy Dương Liễu nằm trên đường, ông đi qua đó, đôi mắt nhỏ như chuột của ông hiện lên tia phóng túng, hung ác, nhìn bốn bên 1 cái, phát hiện không có người, cởi quần dơ đến không biết màu gì phủ lên người Dương Liễu.

Lúc đang vui vẻ, Dương Liễu tỉnh dậy.

Mới mở mắt đã thấy ông già mái tóc lộn xộn, ghèn ở khóe mắt, miệng chảy nước miếng, miệng đầy răng vàng, mới phát hiện ông già đang làm chuyện đó với cô, cô gấp gáp đẩy ông ra: “Buông ra, thứ dơ xấu như ông, cút! Không được đụng tôi nữa! Phế vật già ghê tởm!”

“Cô nói cái gì?” Ông đang động đến rất sướng, không ngờ người phụ nữ dưới thân tỉnh lại, có chút hoảng, nhưng khi nghe người phụ nữ này chửi ông, liền tức giận, “Bộp” 1 tát lên mặt Dương Liễu: “Lão tử dơ, nhưng lúc trẻ cũng rất sạch, loại ranh con lên giường với vạn người như cô, còn dám chửi lão tử! Chửi thêm 1 câu, lão tử hôm nay làm chết cô!”

“Ranh con, cô nhìn xem, trời sắp sáng rồi, nếu không phối hợp để lão tử x cô, thì đợi bị vây quanh nhìn đi!”

Vừa nói, ông vừa dùng sức tấn công vào cơ thể Dương Liễu.

Trong lòng Dương LIễu vô cùng hối hận, nhưng lão già nói đúng, trời sắp sáng, nếu cô không thể rời khỏi chỗ này nhanh, sẽ bị càng nhiều người nhìn thấy đang bị người khác làm.

Không có cách khác, cô chỉ có thể nhắm mắt, nhịn sự ghê tởm xuống, nói: “Ông… vậy ông nhanh chút!”

Lão già lại không thỏa mãn, 1 bên động đậy 1 bên dùng miệng hôi thối hôn Dương Liễu, còn hung hăng nói: “Mở miệng của cô ra, tôi muốn cùng cô hôn, ướt, loại tiện nhân ép cũng không đóng lại được như cô, không phải thích bị đàn ông x sao? Tôi x chết cô…”

Lão gia cưỡng hiếp Dương Liễu hơn 40 phút mới xong.

Ông rời khỏi thân thể Dương Liễu, còn có lòng tốt lượm quần áo ở dưới đất của Dương Liễu lên ném lên người cô, như cũng thuận tay lấy trang sức trên người Dương Liễu cùng với túi tiền trong túi áo.

Dương Liễu nhanh chóng mặc quần áo, cố nhịn đau dưới thân ra khỏi hẻm, nhưng không có tiền bắt xe, may là chỗ này không xa biệt thự mới của cô và Lục Văn Bân, cô chỉ có thể từ từ đi về, còn không dám đến quá gần người khác, vì mùi trên người cô rất nặng, người trưởng thành khẽ ngửi liền biết trên người cô xảy ra chuyện gì.

Trong lòng cô nghĩ về nhà tắm xong là được, nhưng khi cô không dễ gì về đến biệt thự mới, mở cửa, phát hiện Cao Thúy Lan đã ngồi trong phòng khách rồi…