"Liễu Nhi, con......con nói gì thế?" Tô Tương mở to mắt ra, hoàn toàn không dám tin vào những gì vừa nghe thấy.

Đó là những thứ mà bà ta trước giờ luôn tự hào sao, đứa con gái mà bà luôn thiên vị yêu thương sao? Dương Liễu tuy rằng không phải là con ruột cô sinh ra, từ nhỏ đã rất ngoan hiền hiếu thuận với Vân Bính Hoa và bà ta mà, bà và Vân Bính Hoa đã vì đứa con này mà làm tất cả, thậm chí không tiếc rẻ đoạn tiệc quan hệ với đứa con ruột Vân Khuynh của mình, đã tán gia bại sản, giờ chỉ còn trông nương nhợ Dương Liễu dưỡng già.

Vậy mà Dương Liễu lại nói họ không có tư cách làm cha mẹ của Dương Liễu sao? Tại sao? Là tại vì họ bây giờ không còn tiền nữa sao?

Chẳng lẽ Dương Liễu cho họ làm con nuôi cũng là vì tiền của họ sao?

"Liễu Nhi, con có phải đang đùa giỡn mẹ với cha con đúng không?" Tô Tương cố gắng miễn cưỡng nở nụ cười trên mặt cười gượng, bất an gặng hỏi.

"Nói đùa à?" Dương Liễu gạt bỏ tay Tô Tương ra, hung hăng nói: "bà nhìn bộ dạng tôi, giống như đang nói đùa với hai thứ già nua các người à?"

Cô ta hừ lạnh một tiếng, mỉa mai nói: "hiểu rõ rồi chứ, hồi xưa tôi cứ nghĩ chọn hai người làm cha mẹ nuôi của tôi, chẳng qua vì cách người ngu ngốc! Bởi vì các người dễ bị gạt! Nhiều năm nay, tôi luôn luôn giả tạo ngoan ngoãn trước mặt các người, giả nhu nhược, tội nghiệp, mục đích là vì số tiền trên tay các người!

Ai khiến cái tai các người nhẹ vậy, chỉ cần tôi chế ra vài câu chuyện giả dối, là các người ngay lập tức bỏ rơi đứa con gái đứt ruột đẻ ra mà thiên vị thương mình tôi!

Vân Bính Hoa, Tô Tương, thực ra những điều bình luận trên mạng đều không sai, các người là người cha người mẹ ác độc nhất thế gian, đứa con gái ruột của mình đối xử tốt với mình như vậy, mà các người vẫn không sáng mắt ra, đã vậy rất mực yêu thương thiên vị đứa con mưu mô không thể lường của người khác thế! Tôi cũng bởi vì luôn luôn được các người thiên vị thương nên đã không phải lo lắng sợ sệt!"

Lời nói của Dương Liễu như cái tát vô hình đánh vào mặt của Vân Bính Hoa và Tô Tương, sắc mặt của họ ngay lập tức biến đổi vô cùng khó coi.

"Con......Liễu Nhi, tại sao con có thể nói những lời này với cha và mẹ con chứ? Chẳng lẽ con đã quên rồi à, cha mẹ con sau khi qua đời, là cha mẹ đã ẫm con về nhà, nuôi dưỡng khôn lớn! Vả lại những năm này, cha mẹ luôn đối xử tốt với con." Vân Bính Hoa nói.

"Cho nên, các người cảm thấy, tôi phải nên đội ơn đội đức các người à, giờ các người không còn gì trên tay, lại muốn tôi dưỡng lão và tiễn vong à?" Dương Liễu miệng cười nham hiểm: "hahaha, đừng nằm mơ nữa! Các người chẳng qua chỉ là cha mẹ theo kế hoạch của tôi mà thôi, lại không phải là cha mẹ ruột của tôi, cho dù nếu là cha mẹ thật, chỉ cần đối xử không tốt với tôi, tôi cũng không thể tiến hành trò đùa "phụng dưỡng" gì đó được!

Cả đời Dương Liễu này ghét nhất là, khi người nào đó đã mang ơn đức gì ban cho mình, rồi nghĩ sẽ nhận được báo ơn của tôi!

Lúc tôi còn nhỏ, cha mẹ ruột đều rất bận, rõ ràng bận đi kiếm tiền, lại phủi bỏ việc giữ con, thậm chí tối về nhà vẫn không muốn chơi với con, lại còn miệng luôn nói rằng vì muốn kiếm thật nhiều tiền để tôi có thể trải qua cuộc sống sung sướng hơn!

Đều là phân chó! Với mức lương của hai người họ, cho dù có cắm đầu cực khổ cả đời, cũng chưa chắc có được cuộc sống vừa ý của tôi, tôi điên cuồng ghanh tỵ với những đứa con gái nhà giàu kia vừa sinh ra đã được hưởng cái cuộc sống xã hội thượng đẳng rồi, những cô bé kia mua một con búp bê thôi cũng hết vài chục ngàn, thậm chí vài trăm ngàn, nhưng tôi thì chỉ thích có mỗi con búp bê babie thôi, cũng phải trông mong mà đi nói lời nịnh nọt cha mẹ mình, để họ ra rất nhiều mệnh lệnh, nào là rửa hết chén bát, phải cố gắng học thật giỏi, thành tích phải đạt điểm A, phải bỏ kỳ nghỉ ra kế hoạch đi công viên chơi vâng vâng, tôi đều nổ lực làm hết, cũng chỉ mới được họ mua cho con búp bê giá rẻ làm bằng loại vải và nhựa kém chất lượng......

Tôi luôn nghĩ rằng, có cách nào có thể khiến tôi có được cuộc sống giàu có xa hoa kia không, cho đến khi các người xuất hiện trước mặt tôi.

Vân Bính Hoa, Tô Tương, có còn nhớ các người đã cho tôi quà tặng gì đầu tiên không?

Quên rồi à?

Nhưng tôi nhớ rất rõ, đó chính là bộ váy màu trắng đề mạc giá 6888, là sản phẩm của một thương hiệu lớn cao cấp bậc nhất, cái váy kiểu xòe như công chúa nhí nhảnh đáng yêu, phần thân váy là ren trắng tinh tế, phía trên còn kết thêm từng viên chân trâu thật nữa!

Bộ váy trị giá hơn sáu ngàn đồng, hoàn toàn đã nhóm lên ngọn lửa đố kỵ trong lòng con, con ôm hận nghĩ rằng, vì sao đều là con người với nhau, con gái các người có thể sống một cuộc sống giàu sang xa hoa, trong khi tôi lại cầm những đồng tiền lẻ đáng thương trên tay, đi mua đồ vặt của hàng quán bên đường?

Tô Tương lại hết lần này đến lần khác cứ nghĩ rằng mẹ tôi có ơn đức với bà, lần này đến lần khác đều chạy về hướng nhà tôi, hết lần này đến lần khác ở trước mặt tôi làm sáng tỏa sự giàu có, đồng thời không chút che giấu biểu đạt sự yêu thương dành riêng cho tôi.

Vì thế, tôi cứ ảo tưởng, nếu như, tôi thật sự là con của các người thì tốt biết mấy.

Tôi bắt đầu trông mong cha mẹ ruột của mình __ chết quách cho xong!"

Nói đến đây, bộ mặt của Dương Liễu đã hoàn toàn biến dạng một cách ghê ghớm, cả người như bị bao phủ bởi sự băng giá nham hiểm, như một con quỷ đầy sự ma ác hung tàn, lộ ra da mặt vô sỉ đê tiện: "Tô Tương, thực ra bà là đồ ngốc nhất trên thế gian này, bác sĩ trị bệnh cứu người, đó là bổn phận chức trách của họ, vả lại, sau sự việc đó mẹ tôi đã nói rằng, tình trạng lúc đó của bà không có nguy hiểm gì, chẳng qua tại bản thân bà sợ chết, sợ rằng chảy quá nhiều máu sẽ nói lời tạm biệt thế giới này, là do nội tâm bà hốt hoảng và ích kỷ khiến bà đổ tội ác vào cho đứa con gái mới ra đời của mình! Lại nghĩ rằng mẹ tôi là do ông trời phái vị bồ tát xuống cứu bà thoát ly khổ nạn, thật buồn cười!

Nổi khổ mang thai mười tháng cũng đã cảm nhận qua rồi, chẳng qua cũng chỉ là do chút không thuận lợi trong sinh sản, các người đã buông bỏ giọt máu ruột của mình, cha mẹ vô trách nhiệm và ngu đần như các người, đáng sống để bị tôi lợi dụng!

Sau này, bộ thắng của chiếc xe cha tôi không ăn nữa, lúc đó ông ta gấp rút muốn ra ngoài, tôi nói hãy để tôi gọi người đến sửa, lúc đó, tuy tôi còn nhỏ, nhưng đã biết gọi điện thoại rồi, ông ta rất yên tâm, tôi chỉ cần bỏ ra một trăm đồng, ra ngoài đường tùy tiện tìm một người đến giúp tôi ra tay cho chiếc xe tí, khi cha tôi quay trở về, tôi nói với ông ta rằng xe đã sửa xong rồi, vì tôi đã biết ngày mai ông ta sẽ lái xe thật nhanh chở mẹ tôi về quê nhà......"

"Liễu Nhi, ý con nói là, cái chết của cha mẹ con, đều là một tay con gây ra à? Con......con lúc đó cũng chỉ là đứa bé vài tuổi thôi!" khuôn mặt Tô Tương chấn động kinh ngạc trợn mắt nhìn Dương Liễu, sống lưng phát lạnh từng cơn.

Nếu những lời Dương Liễu nói là thật, cô ta thật sự đã mưu sát chính cha mẹ ruột của mình, công lao cắm cọc bấy nhiêu năm nay, là kết quả cô ta đã rắp tâm tính toán hết rồi sao?

Cô ta vốn dĩ không phải là cô bé ngoan hiền hiểu chuyện gì, vả lại một lòng tâm đồ thâm độc, là con rắn độc thủ đoạn nham hiểm!

"Đúng thế, thì sao nào?" vẻ mặt Dương Liễu nghênh ngang nói: "bọn họ đã sinh ra tôi, lại không có bản lĩnh cho tôi cuộc sống tốt, vậy thì chết sớm cho rồi, khiến tôi thành cô nhi, để được những kẻ lương thiện ngu ngốc như các người nuôi nhận chứ!

Chỉ là một đứa trẻ con, nhận thức được sự việc quá ít, tôi thành công bước vào Vân Gia các người, ai ngờ rằng theo quy định pháp luật các người lại không thể nhân nuôi một đứa trẻ khỏe mạnh như tôi được, tôi chỉ làm một con ký sinh trùng của Vân Gia các người thôi, được các người thiên vị thương tí mà sống tốt tí, tôi rất hận! Không cam tâm!

Tôi giết chết cả cha mẹ ruột mình, nhưng lại không thể trở thành thiên kim tiểu thư chân chính? Oán hận khiến tôi điên tiết, tôi không ngừng nịnh ngọt các người, đi phá hoại quan hệ giữa các người và Vân Khuynh, tôi hóng mắt nhìn các người lần này đến lần khác mà vì tôi, mà trách phạt Vân Khuynh kịch liệt, dù là, cô ta chưa từng phạm qua sai lầm gì!

Tôi thấy Vân Khuynh không ngừng cố gắng trở nên tài giỏi, chỉ là muốn nhận được sự quan tâm của các người, nhưng nào ngờ các người chưa bao giờ tận mắt để ý đến cô ta, tôi rất vui mừng!

Tôi lần này đến lần khác tính kế, hãm hại cô ta, sau đó đứng nhìn các người làm điều gây sự tủi thân cho cô ta, chịu chỉ trích, chịu khổ đau, tôi vui mừng lắm!

Nhưng điều đó vĩnh viễn không đủ!

Cái tôi muốn, là trở thành người giàu có thật thụ, không cần nịnh ngọt ai cũng có thể trải qua cuộc sống giàu sang sung sướng, cho nên, tôi đã giả lập ra một cuộc gặp gỡ vô tình, thành công dụ dỗ được Lục Văn Bân về tay mình......về sự việc sau này, các người đều đã biết hết rồi."

Dương Liễu nhíu mắt lại, nói tiếp: "Vân Bính Hoa, Tô Tương, tôi nói cho hai người biết những việc này, cũng chỉ muốn các người nhớ kỹ, Dương Liễu tôi, thà rằng phụ ngàn vạn người, tuyệt đối không để cho bất cứ người nào phụ tôi, tôi còn giết cả cha mẹ ruột của mình, hai phế thải già nua như các người, thì có là gì chứ?!"

"Câu chuyện của lão nông và con rắn ai chưa từng nghe qua chứ, xin lỗi, tôi chính là con rắn đấy, nhưng ai khiến các người cam tâm tình nguyện đi làm lão nông dân kia?"

"Đừng hận tôi, cũng đừng tủi thân, càng không nên quá tức giận, tôi nào giờ không ép buộc các người chỉ yêu thương riêng tôi, đều là các người tự gây ra tự chịu!"

Nói xong, Dương Liễu chỉ tay ra ngoài cửa: "bây giờ, các người đối với tôi mà nói, đã không còn giá trị lợi dụng rồi, tôi không thể nuôi các người được, càng không thể từ tay các người lấy hết đồ mà trả lại các người được, cho dù có làm lớn ra tòa, thì giữa tôi và các người, cũng không có quan hệ gì hết rồi, pháp luật cũng không làm gì được tôi, nếu như các người còn muốn giữ lại khuôn mặt mình, thì hãy lập tức biến khỏi mặt tôi ngay, tôi từng phút từng giây cũng không muốn nhìn thấy hai kẻ già nua ngu ngốc như các người! Cút!"

Vân Bính Hoa và Tô Tương tức giận đến nổi miệng mở to dốc thở hổn hển.

Vân Bính Hoa chỉ tay vào Dương Liễu, chửi mắng nát miệng: "Dương Liễu, tao thật có mắt như mù, lại đi nuôi một con sói mắt trắng! Mày......mày sớm muộn cũng nhận báo ứng thôi!"

"Thật không?" Dương Liễu cười xấu xa: "tôi chưa từng tin là có báo ứng, tôi chỉ tin rằng -- người tốt mà không biết hưởng, họa hại di ngàn năm, haha......hahaha"

Một giọng cười toát ra từ miệng của Dương Liễu khiến người ta sởn tóc gáy, Tô Tương tức đến ngất xỉu, Vân Bính Hoa mau chóng bồng bà ta lên, chạy ra ngoài......

Buổi tối hôm đó, Lục Văn Bân không về nhà, trải qua những sự việc đó, anh ta chỉ cần nhìn Dương Liễu tí cũng cảm thấy chán ghét, lại nghĩ đến Vân Khuynh đã nhận lời gã cho Hoắc Nhất Hàng, cả người anh ta trở nên chán nản buồn bả, bèn đi qua Triệu Thanh Thanh uống rượu.

Dương Liễu chờ đến sáng vẫn không thấy chồng tân hôn về, tức đến mức đập nát phòng tân hôn......

Cũng trong tối hôm đó, Vân Khuynh và Hoắc Nhất Hàng lại cảm thấy rất vui vẻ thoải mái......