Edit: Kỳ Vân

Thẳng đến khi Dư quản gia cùng bác sĩ đều đi khỏi phòng ngủ, đầu Hoa Thuần vẫn còn cúi xuống.

Đương nhiên không phải là vì sợ hãi, chỉ là không biết Hoa Khâm rốt cuộc đang làm gì, lần này lại nghĩ ra trò gì mới sao?

Trò mới.

Đúng vậy, hắn căn bản là không tin cái người tâm thần Hoa Khâm này có thể sống bình thường được một ngày.

Sau năm năm chịu quất, mắng, vũ nhục, thì hắn đã không còn ôm hi vọng gì với Hoa Khâm nữa.

Nhưng một ngày nào đó hắn sẽ trở về.

Thượng Dật Cảnh hắn, cũng không phải là người dễ trêu chọc như vậy!

Không sai, hắn không phải là Hoa Thuần. Khi Hoa Thuần ba tuổi, hồn hắn xuyên vào thân thể của Hoa Thuần, còn thân thể hắn thì đã chết.

Ngày hồn hắn xuyên vào, là sau khi hắn chết được bảy ngày.

Mà sau khi bị đưa tới nơi này... Ngăn cách tự do của thân thể, không, trừ bỏ TV, thì không còn thiết bị nào có thông tin nữa, nếu muốn liên lạc với người khác, cũng không có cách nào khác.

Hoa Khâm, thậm chí cả thư cũng không cho hắn đọc.

Hắn căn bản là không biết Hoa Khâm vì sao lại có thành kiến với nguyên thân như vậy, nhưng hắn cũng không muốn biết.

Hắn ở đây bảy năm, thân thể càng ngày càng suy yếu, trong lòng cất dấu nỗi hận với Hoa Khâm, cũng càng ngày càng thêm ẩn nhẫn.

Khi hắn nghĩ tới đó, ánh mắt Thượng Dật Cảnh đen tối sâu thẳm có vẻ khủng bố.

Chỗ bên cạnh Thượng Dật Cảnh lõm xuống một chút, bên tai liền có truyền đến giọng nói có chút trầm thấp của Hoa Khâm: "Suy nghĩ cái gì."

Edit: Alesrisann

Nghe âm thanh từ tính xa lạ, Thượng Dật Cảnh có chút hoảng hốt, nhưng rất nhanh đã trấn định trở lại, thanh âm phát ra rất nhỏ, nghe có vẻ rất yếu: "Không có gì."

Hắn biết, Hoa Khâm thích những người sợ cô, càng hận không thể làm cho mỗi người đều sợ cô. Khi người hầu nói những lời như vậy, đều có thể làm cho người bệnh tâm thần này xuống tay nhẹ một chút -- đây cũng là lần đầu tiên hắn dùng loại ngữ khí này để nói chuyện.

Là cô cho hắn biết, ngạo mạn khi nào nên có và khi nào không nên có, cho nên Thượng Dật Cảnh hắn học, sau này hắn nhất định sẽ hung hăng trả lại cho cô!

Hoa Khâm nhìn đứa nhỏ ở trên giường, ngoài ý muốn híp híp mắt.

Cô không cho rằng người có thể có loại ánh mắt này khi đối diện với cô sẽ là người thật sự sợ cô.

Loại giả vờ kính cẩn nghe theo này, thật sự làm cho người ta thật khó chịu.

Đôi mắt hiện lên ánh sáng nguy hiểm, Hoa Khâm bỗng nhiên vươn một bàn tay, đè đầu Hoa Thuần lại, không quan tâm cả người hắn trở nên cứng đờ, không có chút sức lực nào hướng về phía cô.

Hoa Khâm chuyển đầu Thượng Dật Cảnh qua, kéo lại gần. Khoảng cách hai người được rút lại, gần tới mức có thể thấy được lông tơ trên mặt đối phương.

Hoa Khâm sung sướng.

Cô cong môi, hơi mở miệng, tiếng nói đạm mạc, nghe không ra vui buồn hay tức giận: "Không cần sợ hãi, cũng đừng giả bộ vẻ mặt như vậy, nhìn rất ghê tởm."

Thượng Dật Cảnh dừng một chút, chậm rãi ngước mắt lên, nhìn khuôn mặt đang gần trong gang tấc.

Gương mặt này, vô luận thấy như thế nào, cũng đều cảm thấy là một khuôn mặt tuyệt đẹp, vô luận nghiêm túc như thế nào, thì biểu tình trên mặt kia cũng đều thanh quý, rụt rè như vậy, còn có khóe môi người nọ khi cười --

Đây thật sự là người bệnh tâm thần đó sao?

Hoa Khâm hiện tại với Hoa Khâm trước kia quả thực là cách biệt nhau một trời một vực.

Edit: Kỳ Vân

Không đợi Thượng Dật Cảnh nghĩ xong, Hoa Khâm lại để sát vào thêm một chút nữa, môi răng, hơi thở nóng cháy phả vào trên mặt hắn, có chút không khoẻ.

"Muốn đi học không, hửm?"

Thượng Dật Cảnh sửng sốt, cũng bất chấp Hoa Khâm cùng hắn cách xa nhau bây giờ lại gần như vậy, thanh âm khàn khàn dò hỏi lại lần nữa: "Cậu đây là... Nghiêm túc sao?"

Chỉ cần nghĩ lại, Thượng Dật Cảnh có cảm giác máu cả người sôi trào, dị thường kích động.

19/9/2018

- --oOo---

Dân edit dở đéo chịu nổi:D đm lại lười edit nữa rồi:D