Editor: babiQynne
Tôn Minh vẫn luôn cảm thấy lời này nghe cứ là lạ ấy nhỉ?
Khó hiểu hơn nữa là, khi nghe thấy Bách Dạ Tức nói mấy câu kia xong, Thời tiểu thiếu gia lại còn rất hưởng ứng mà gật gật đầu với hắn.
...Vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
Tôn Minh: "..."
Hắn càng cạn lời.
Không chỉ có Tôn Minh, những lời này khiến cả đại sảnh đều rơi vào tĩnh lặng trong giây lát.
Hiển nhiên, ai cũng không ngờ tới nam sinh lạnh lùng kia lại có thể nói ra lời như này.
Ông chủ tóc xoăn cũng sững sờ, nhưng ông ta rất nhanh lập tức phục hồi lại tinh thần.
Hai người này quen nhau?
Vậy chẳng phải là tự đâm đầu vào họng súng rồi sao, vừa vặn có thể cùng lúc quy chụp cho cả hai người bọn họ mắc bẫy phải kí kết hợp đồng với trung tâm luôn một thể.
Ông chủ âm thầm cười lạnh.
Ông ta là người làm ăn, am hiểu nhất chính là chuyện gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói chuyện ma quỷ, này chỉ là hai đứa nhóc còn trẻ người non dạ, còn muốn qua mặt được ông ta?
"Cái gì gọi là ngậm máu phun người? Trừ khi là tôi cố ý làm cho phím đàn không ra âm thanh thì mới là ngậm máu phun người đi?"
Ông chủ còn cố tình khua tay để chứng minh sự trong sạch của mình.
"Tôi căn bản là không có động tới piano, hai người các cậu..."
Ông ta còn chưa nói xong lập tức đã bị cắt ngang bởi một giọng nói nhẹ nhàng tao nhã.
"Ông đúng là không động tới, bởi vì đàn piano vốn dĩ cũng không hề hỏng."
Người nói chính là một thanh niên trẻ tuổi vừa theo chân cùng lúc tiến vào với Thời Thanh Ninh, anh ta thoạt nhìn chừng hai mươi tuổi, dáng vẻ tao nhã, mặt mày nhu hoà trời sinh đã luôn mang nụ cười, mang cho người giác cảm rất gần gũi thân thiện.
Đến ngay cả âm thanh khi anh ta mở miệng cãi lại lời người khác cũng rất êm tai, khiến người nghe không tự chủ bị thu hút sự chú ý.
"Phím đàn đó vẫn có thể phát ra âm thanh."
Nói xong, thanh niên trẻ đi tới bên cạnh cây đàn piano, giơ tay đặt lên phím đàn mà ông chủ ban nãy đã thử qua.
"Ting —— "
Phím đàn piano thật sự giống như có ma thuật đột nhiên lại phát ra âm thanh.
Ôn chủ sững người tại chỗ, hiển nhiên là không nghĩ tới sẽ có người đột nhiên từ đâu nhảy ra phá hỏng chuyện tốt.
Còn vừa mới ra tay liền vương tạc*
( *Vương tạc: Là một thuật ngữ trong trò chơi bài poker mang nghĩa là "tên lửa".
Sử dụng để mô tả điều gì đó lúc đầu được một người che giấu, sau đó được tiết lộ và làm người khác ngạc nhiên hoặc sợ hãi)
Mà đám người đều đã nổ tung.
"Này, chuyện gì thế này?"
"Có phải là ban nãy lúc ông chủ thử đàn đã không dẫm lên bàn đạp, vậy nên mới không có âm thanh?"
"Không đúng a, cả ba người bọn họ lúc đàn đều dẫm lên bàn đạp rồi mà!"
"Vậy làm sao lúc thì có tiếng lúc lại không?? Đang diễn ảo thuật hả?!"
Thanh niên trẻ kiên nhẫn chờ những tiếng xì xào hỗn loạn lắng xuống một chút, mới từ từ giải thích.
"Không phải ảo thuật."
Anh đưa tay lên nhẹ nhàng đặt lên thân đàn, động tác êm ái như đang vuốt ve tình nhân vậy.
"Phím đàn ban nãy không phát ra âm thanh, chỉ là bởi búa đàn không thể trở về vị trí cũ, búa đàn sau khi nhấn phím đã bị dính vào nỉ mềm bên trong..."
"Về phần muốn cho nó lại phát ra tiếng, chỉ cần giẫm mạnh một chút vào bên trái bàn đạp —— "
Thanh niên trẻ ra hiệu cho mọi người theo dõi động tác của anh ta, quả nhiên trông thấy anh ta đang dùng một chân đạp lên bàn đạp bên trái của cây đàn piano.
"Đây cũng là bàn đạp mềm, tác động âm thanh rất nhỏ và nhẹ.
Chờ búa đàn trở về vị trí cũ mới có thể phát ra tiếng."
"Và nếu như không đạp vào bàn đạp mềm, búa sẽ lại dính vào rèm câm sau một vài cú đánh, sau đó đương nhiên âm thanh sẽ biến mất."
Thanh niên trẻ nói rồi nhấn chân, thay đổi bên mà đạp lên phía bên phải bàn đạp.
Anh ta lại tiện tay nhấn lên phím đàn đó một chút, quả nhiên, ban nãy nó còn mới phát ra âm thanh giờ lại trở nên im lìm không chút tiếng động.
"Woaa..."
"Hoá ra là như vậy!"
Mọi người xung quanh không kìm được phải bật thốt ra những lời thán phục.
Một loạt các thao tác vô cùng thuần thục làm cho những người đứng xem đều không khỏi chăm chú nhìn đến mức đam mê, chỉ cảm thấy đây không phải ảo thuật nhưng lại còn ảo hơn cả ảo thuật.
Cái khó nhất của ảo thuật hiện trường thực ra chính là sức biểu cảm của nhà ảo thuật gia, rõ ràng khả năng diễn tả cảm xúc của chàng trai trẻ này hoàn toàn thuộc hàng đỉnh của đỉnh.
Thanh niên trẻ kia đột nhiên lại giơ tay ra hiệu về phía Bách Dạ Tức.
"Cho nên lúc vị tiểu ca này diễn tấu phím đàn hoàn toàn không có gì dị thường, bởi vì cậu ấy đạp bàn đạp một cách rất bình thường."
"Còn vị ông chủ này đây ban nãy thử âm thanh đã cố tình không nhấn vào bên trái bàn đạp, còn cố ý điều chỉnh cường độ nhấn phím trên tay."
Thanh niên trẻ nói đến đây thu lại ý cười, chậm rãi nói.
"Bởi ông ấy đã sớm biết búa đàn của cây piano này có vấn đề."
Sắc mặt của ông chủ sớm đã bởi vì các loại âm thanh bàn luận xung quanh làm cho trở nên vô cùng khó coi, giờ khắc này còn bị điểm mặt gọi tên, sắc mặt càng xanh tím đến cực điểm, quát: "Cái rắm! Tất cả đều là nói bậy!"
Xung quanh có không ít những bậc phụ huynh bức xúc, lập tức đưa tay che tai con nhỏ của mình.
"Cái ông này có vấn đề gì không vậy, đang ở trước mặt bao nhiêu trẻ con mà lại mở miệng mắng người, có còn ý thức không?"
Ông chủ đang tức giận căn bản cũng chẳng thèm quan tâm tới mấy lời này nữa, ông ta lập tức phản bác lại gã thanh niên trẻ đã phá hỏng mọi chuyện kia.
"Cậu mới vừa vào trung tâm chúng tôi liền biết đàn piano có vấn đề? Quả thực là ngậm máu phun người, trước đây đến đụng cũng chưa từng đụng qua mấy cái đàn này đi?!"
Ông chủ trợn tròn mắt: "Tôi thấy các người chính là một nhóm, chạy đến chỗ chúng tôi kiếm chuyện đi?"
"Cái đàn này của ông chắc chắn có vấn đề, tôi không cần đàn cũng có thể biết."
Trái ngược với sự tức giận muốn phát điên của ông chủ kia, thanh niên trẻ bên này ngữ khí lại hờ hững lãnh đạm hơn rất nhiều, điều này càng khiến người ta thêm khâm phục khí chất của anh.
Anh ta chỉ chỉ vào tai của chính mình, nói:
"Bởi vì tôi nghe thấy được."
"Nghe được?" Ông chủ giận quá phì cười, "Tôi nhổ vào! Cậu cho rằng cậu là Thuận Phong Nhĩ ư? Còn mẹ nó nói cái gì mà nghe ra được..."
Ông chủ còn đang hùng hùng hổ hổ như muốn ăn tươi nuốt sống, người phụ trách đứng bên cạnh đã im lặng hồi lâu nhìn nhìn thanh niên trẻ tuổi kia, bất thình lình như nhận ra cái gì đó mà mở to mắt.
Cậu ta vốn xuất thân là một nhân viên bán hàng, đã từng giao dịch qua rất nhiều với những người trong lĩnh vực tuyên truyền và quảng cáo, dưới sự tác động này, cậu ta cư nhiên nhớ ra được thân phận của người kia.
"Ôn..."
Giọng người phụ trách bắt đầu run run, cậu run rẩy chỉ vào thanh niên trẻ kia, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
"Ôn Minh!!!"
"Là cái quái gì?" Ông chủ bị chen ngang càng trở nên thiếu kiên nhẫn quát, "Cậu lại lầm bầm cái gì?!"
Nhưng không cần đợi người phụ trách nói tiếp, có một phụ huynh trong đám đông nghe thấy cái tên kia liền kinh ngạc hô to lên.
"Ôn Minh...!Ngài chính là cái vị Ôn tiên sinh kia?!"
"Ai vậy? Có thân phận gì?"
Mọi người lập tức nổi lên một trận hiếu kỳ.
Phụ huynh kia vỗ đùi đánh cái bép, nói:
"Chính là Ôn Minh a, Ôn tiên sinh! Vị điều luật sư* cấp cao trẻ tuổi nhất Trung Quốc!"
( 调律师 - Điều luật sư*: Các luật sư điều chỉnh đàn piano là những người tham gia vào quá trình điều chỉnh chất lượng âm thanh đàn piano, luật ngữ điệu, điều chỉnh máy và tân trang linh kiện trong quá trình sản xuất, bán và bảo trì đàn piano — nguồn Baidu)
"Điều luật sư?"
"Chả trách ban nãy lại chuyên nghiệp như vậy..."
Trong đám người bắt đầu tràn ra những tiếng thán phục.
Điều luật sư chính là người chịu trách nhiệm điều chỉnh chất lượng âm thanh và cao độ của đàn piano, nghề nghiệp cũng có thể tóm tắt chính là phải lắng nghe nhịp điệu của tiếng đàn piano.
Mọi người lập tức bừng tỉnh.
Hoá ra thanh niên trẻ tuổi này lại là một vị điều luật sư, khó trách ban nãy anh ta nói rằng mình là dựa vào tai thôi cũng có thể nghe ra được.
Mà làm người ta kinh ngạc nhất không phải là thân phận điều luật sư của người thanh niên, mà chính là cái kia ——
Trẻ nhất của "cấp cao"!
( Bản gốc thực ra tác giả để là 一级 tức là cấp một / cấp nhất, nghe cứ sao sao ấy nên thôi tóm gọn lại mình để là cấp cao cho xuôi tai nhé)
Phụ huynh nhận ra Ôn Minh còn đang tiếp tục giải thích.
"Âm thanh cây đàn piano Steinway mà ông chủ của chúng tôi mới mua vào tháng trước không chuẩn, tốn rất nhiều công sức mới mời tới được mấy vị điều luật sư, kết quả luân phiên đổi đến mấy người cũng không thể nào làm được gì, còn nói cây đàn này quá mắc, không dám tùy tiện động tay động chân."
Hầu hết các vị phụ huynh khi đến cửa trung tâm nhạc cụ đều đã có một số kiến thức nhất định về đàn piano, vậy nên đương nhiên biết được giá của một cây đàn piano Steinway cao tới mức nào.
"Sau đó quả thực là hết cách, có một điều luật sư nói thử tìm một vị cao thủ cầu cứu thử xem, liền gọi điện thoại cho Ôn tiên sinh."
Vị phụ huynh này càng nói càng kích động, chỉ vào Ôn Minh nói.
"Chính là vị này, thật sự quá đỉnh! Cậu ấy có thể phân biệt được âm chuẩn chỉ bằng cách nghe qua điện thoại, cuối cùng chỉ thông qua việc chỉ huy vị điều luật sư kia từ xa, lập tức chỉnh lại được âm chuẩn của cây đàn piano!"
"Ông chủ của chúng tôi cho đến tận bây giờ vẫn cứ gặp người liền không ngừng cảm thán đây, nói không hổ danh điều luật sư cao cấp nhất, thực sự quá tài năng!"
Phụ huynh kia nói xong, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn người thanh niên trẻ.
Hiểu rất rõ nghiệp vụ, không có một quy tắc cố định nào cho việc điều chỉnh đàn piano, không giống như đinh ốc bên trong các nhà xưởng chỉ cần được vặn theo đủ các thang đo các nấc là đã hoàn hảo.
Đàn piano phải dựa vào điều luật sư dùng tai nghe, từng chút từng chút phân biệt ra được âm sắc chính xác nhất.
"Đây không phải là Thuận Phong nhĩ..." Có người cảm khái, "Này chỉ đơn giản là một đôi tai vàng!"
Ôn Minh cười nhạt đáp: "Không dám nhận."
Anh ta nói năng rất khiêm tốn và lịch sự, nhưng đương nhiên những phụ huynh có mặt ở đây đều là nhắm đến việc học piano cho con mình, bọn họ hiểu quá rõ tầm quan trọng của một điều luật sư đối với việc học piano ảnh hưởng tới mức nào.
Lúc này đã có người tiến tới chìa ra danh thiếp với Ôn Minh.
"Ôn tiên sinh Ôn tiên sinh, ngài có thể trao đổi phương thức liên lạc được chứ?"
"Lúc nào rảnh ngài có thể bớt chút thời gian ghé đến gia đình tôi xem qua cây đàn piano giúp tôi một chút được không? Giá cả do ngài quyết định!"
Ôn Minh rất nhanh bị mọi người vây ở giữa, anh nhẹ nhàng khoát tay áo một cái, cười cười nói xin lỗi.
"Thật ngại quá, gần đây tôi đã được vị tiểu tiên sinh này bao riêng rồi."
Ôn Minh chỉ chỉ vào Thời Thanh Ninh đang đứng gần, nháy nháy mắt một cái, lại nói:
"Trước mắt tạm thời không có thời gian, chờ sau khi hết bận sẽ cùng các vị lên lịch hẹn sau nhé."
Mọi người nghe vậy không khỏi tiếc nuối, nhưng nhiệt tình vẫn không giảm, dồn dập muốn trao đổi phương thức liên lạc cùng Ôn Minh.
Bị nhiều người nhiệt tình vây quanh như vậy, theo lý thuyết thì vốn là nên cảm thấy nóng bức như lửa.
Ôn Minh ấy vậy mà lại đột nhiên cảm thấy lưng hơi lành lành.
Nếu như cảm giác của anh không sai, luồng gió lạnh này hình như là bắt đầu từ khi...!mình nói ra cái câu "Gần đây tôi đã được vị tiểu tiên sinh này bao riêng rồi" thì phải?
Ôn Minh ngẩng đầu, vừa vặn đụng ánh mắt của nam sinh tóc dài đứng cách đó không xa.
Ôn Minh: "..."
Anh ta yên lặng, bất động thanh sắc lui một bước.
Những đám trẻ ở một bên không hiểu người lớn đang nói cái gì, chỉ biết là xuất phát từ nội tâm, bắt đầu chuyên chú nhìn chằm chằm vào mấy người đẹp mắt.
Vì vậy, bên trong những tiếng ồn ào huyên náo còn xen lẫn cả những thanh âm tò mò non nớt của đám trẻ con.
"Vị ca ca tóc dài kia sắc mặt thật là thúi nha..."
"Tớ vẫn cảm thấy vị ca ca tóc dài đó đẹp ghê..."
Không phải là sắc mặt thối sao?
Ôn Minh nghĩ thầm.
Thành thật mà nói, lần đầu tiên vừa nhìn thấy nam sinh tóc dài kia, Ôn Minh quả thật cũng bị kinh ngạc trong phút chốc.
Nhưng bây giờ đã không còn phải là kinh ngạc.
Mà là bị lạnh cóng luôn rồi.
Ôn Minh âm thầm thở dài, cảm thán chính mình đáng lẽ ra không nên cảm thấy việc bắt chước theo một câu nói của người khác là một trò thú vị đi.
Tiểu ca kia thoạt nhìn thật tẻ nhạt lạnh ngắt, nói cái gì cũng đều không lọt nổi vào tai hắn.
Thế nào lại để bụng một câu nói giỡn như này vậy trời?
Ôn Minh nội tâm không ngừng cảm thán nhưng cũng không bị người xung quanh để ý tới, mà Thời tiểu thiếu gia đang đứng ở bên cây đàn cũng chăm chú nhìn một hồi, đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi.
"Các búa của cây đàn piano này không đủ độ nhạy để trở lại vị trí cũ là vì chúng bị ẩm, phải không?"
"Đúng, " Ôn Minh gật đầu tán thưởng nói, "Đàn piano rất dễ bị ảnh hưởng bởi độ ẩm không khí, đặc biệt là loại không gian mở này, sau khi bị ẩm sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến âm chuẩn."
Lời của anh ta cũng hấp dẫn sự chú ý của mọi người, chỉ một vài câu câu cũng khiến cho tất cả mọi người yên tĩnh trở lại.
"Hải thành vốn là một thành phố bán đảo, độ ẩm trong không khí tương đối cao."
Ôn Minh nói.
"Các vị ở trong nhà mà có đàn piano, cũng phải lưu ý bảo dưỡng, cẩn thận bị ẩm."
Các vị phụ huynh dồn dập gật đầu tỏ ý thụ giáo.
"Nhưng mà một cây đàn piano sau khi đã được điều chỉnh bình thường, nếu như không phát sinh vấn đề gì, đều có thể duy trì trong tầm khoảng từ nửa năm cho đến một năm, mà cho dù có vấn đề cũng sẽ rất dễ dàng phân biệt ra được."
Ôn Minh chuyển đề tài.
"Giống như những loại đàn được bày trong các trung tâm nhạc cụ này, càng cần phải được kiểm tra bảo dưỡng định kỳ."
Nói đến đây, Ôn Minh đưa mắt nhìn về phía ông chủ.
"Cho nên, vị ông chủ này có thể giải thích một chút được không?"
Giọng nói Ôn Minh vô cùng bình tĩnh, nhưng lời nói ra lại mang một lực như muốn đấm thẳng vào lòng người.
"Tại sao các người đem một cây đàn piano rõ ràng có vấn đề bày ở đại sảnh, còn vu hại cho khách đến làm hỏng nó?"
Ông chủ sắc mặt u ám, á khẩu không trả lời được.
Sớm kể từ khi biết được thân phận của Ôn Minh, ông ta liền hối hận rồi, hối hận cực điểm.
Kinh doanh cả một trung tâm nhạc cụ lại đi đắc tội với một vị điều luật sư cấp cao —— chuyện này quả thực sẽ tạo thành một hậu quả khó gánh, ông chủ chỉ cần vừa nghĩ đến liền như bị dội một gáo nước lạnh, dập tắt hết thảy lửa giận ban nãy.
Chỉ còn biết hối hận vô cùng.
Các bậc phụ huynh cũng dần sực nhớ ra chuyện chính, lúc bấy giờ mới lần lượt lên tiếng chỉ trích ông chủ xấu xa này.
"Thực sự đúng là ngậm máu phun người, vấy bẩn con nhà người ta."
"Này cũng quá đáng quá rồi, không chấp nhận được."
"Cái người này rốt cuộc là hạng người gì vậy, thật là..."
"Piano là một bộ môn nghệ thuật, cũng là một loại ham muốn." Ôn Minh nói, "Trung tâm nhạc cụ vốn cũng là nơi để chỉ dạy các bạn nhỏ cách chơi đàn, bồi dưỡng tình cảm, bồi dưỡng cảm xúc."
"Kết quả, các người ở trước mặt nhiều trẻ nhỏ như vậy..."
Thời Thanh Ninh ở một bên lạnh lùng tiếp lời:
"Vô liêm sỉ vấy bẩn người khác, miệng đầy lời lẽ thô tục, nói dối quanh co hết bài này đến bài khác."
Thời tiểu thiếu gia vốn là tuổi còn nhỏ, mặt còn điểm non nớt.
Bản thân cậu cũng vẫn còn là một đứa trẻ, nói ra những lời này liền càng có lực kích thích rất lớn.
"Bản chất của các người như vậy, thật sự có thể dạy đàn cho trẻ nhỏ sao?"
Những bậc phụ huynh đối với chuyện trẻ nhỏ trong nhà luôn là vấn đề nhạy cảm nhất, Thời Thanh Ninh nói ra rõ ràng như vậy, các phụ huynh có mặt ở đây liền lập tức nổi lên một làn sóng bức xúc mãnh liệt.
"Đúng rồi a, cái này sẽ gây ra nhiều ảnh hưởng không tốt đến trẻ nhỏ!"
"Các người còn làm cái nghề giáo dục gì đây, chính mình làm người còn làm không xong?!"
"Xem các người lớn lối như vậy bắt nạt người khác, đây chắc hẳn không phải là lần đầu tiên đi?"
"Ai biết là có tiền án hay không, mấu chốt là bọn họ sau đó lại động tay động chân vấy bẩn người khác, làm sao bây giờ?"
"Không học nữa không học nữa, mẫu đơn tôi vừa điền đâu? Lấy ra đây! Huỷ khoá học!"
"Huỷ hết! Mấy người khá lắm, tôi về sẽ post bài lên group của phụ huynh để cho mọi người cùng biết mà tránh cái trung tâm này!"
Mồm năm miệng mười thảo luận cuối cùng hội tụ thành âm thanh thống nhất ầm ầm ——
Huỷ khoá học, kiên quyết không học ở nơi này!
Ban đầu, vì có màn diễn tấu trực tiếp của Bách Dạ Tức ngày hôm nay, trung tâm này đã gần như phát tài theo và bán ra thêm được nhiều khoá đào tạo học thêm.
Kết quả ngay sau khi bộ mặt thật bị vạch trần, công việc kinh doanh của trung tâm nhạc cụ này cũng sắp đi tong rồi, tất cả những khoá học vừa được đăng ký đều bị dồn dập đòi huỷ khoá hoàn tiền.
Hơn nữa ở ngay tại đây có nhiều người tận mắt chứng kiến mọi chuyện như vậy, sau này truyền ra ngoài, trung tâm nhạc cụ này sẽ triệt để mang tiếng xấu đồn xa.
Bên trong đại sảnh âm thanh hỗn loạn, Thời Thanh Ninh biết Bách Dạ Tức không thích chỗ ồn ào đông người, liền lẳng lặng tiến đến lôi kéo đối phương, đem người cùng rời khỏi trung tâm nhạc cụ.
Không khí bên ngoài thoáng đãng hơn so với trong kia rất nhiều, Thời Thanh Ninh hít vào một hơi, quay đầu hỏi:
"Cậu không sao chứ?"
Bách Dạ Tức vẫn duy trì biểu cảm lạnh nhạt, hoàn toàn không biểu hiện ra chút bị ảnh hưởng nào.
"Không sao."
Thời Thanh Ninh yên tâm, đang muốn dẫn người rời đi, không ngờ náo nhiệt bên này quá lớn, ngoài cửa đã kéo đến một đám người từ những trung tâm nhạc cụ khác chạy qua đây ăn dưa hóng hớt.
Bọn họ không ngờ lại vô tình trông thấy được Bách Dạ Tức đang vừa đi vừa trò chuyện cùng một người, không khỏi thấp giọng bật thốt ra một câu cảm thán.
"Ui là trời, hắn vậy mà không phải bị câm!"
Thời Thanh Ninh: "..."
Thời Thanh Ninh cau mày, đang muốn mở miệng lại đột nhiên nghe thấy người bên cạnh nói.
"Làm sao vậy?"
Thời Thanh Ninh quay đầu lại, chỉ thấy cặp mắt xanh biếc kia đang nhìn mình, hiển nhiên là không nghe thấy mấy âm thanh thấp giọng bàn luận sôi nổi ở phía bên kia.
"Không sao, " Thời Thanh Ninh đáp, "Chỉ là thấy được mấy cái người không biết lễ phép."
Cậu không muốn để cho Bách Dạ Tức biết những câu nói kia.
Cậu bạn nhỏ này sẽ càng nhận thêm nhiều thương tổn.
Nghĩ như thế Thời Thanh Ninh nhất thời hoàn toàn quên mất, kỳ thực cậu so với "cậu bạn nhỏ" trong miệng kia lại còn nhỏ tuổi hơn.
Thời Thanh Ninh chỉ nói: "Đi thôi."
"Ừm."
Thời Thanh Ninh và Bách Dạ Tức, còn có Ôn Minh và một vài vệ sĩ khác cùng đi đến một tòa nhà thương mại cách đó không xa và thử chơi vài cây đàn piano được bày ở đó.
Thời Thanh Ninh cũng đã sở hữu một cây đàn piano riêng, thậm chí trong biệt thự mới còn được đặc biệt chuẩn bị riêng một căn phòng luyện piano ánh sáng mặt trời cho cậu.
Lần này đi xem đàn, chủ yếu là vì muốn giúp Bách Dạ Tức chọn một cây.
Mà sở dĩ cái vị điều luật sư Ôn Minh kia đi theo bọn họ cũng là vì trùng hợp muốn đi chọn đàn.
Cũng tiện cho Thời Thanh Ninh đang muốn nhờ một người có chuyên môn góp ý giúp.
Không nghĩ tới, Ôn Minh còn tiện đường ghé vào ra mặt giúp bọn họ một hồi vừa rồi.
Quá trình lựa chọn đàn piano diễn ra rất suôn sẻ.
Không giống những trung tâm nhạc cụ như Ưu Dương vừa bán đàn vừa dạy đàn, Thời Thanh Ninh và những người khác đã đến một cửa hàng chuyên về đàn piano cao cấp, chuyên kinh doanh đàn piano theo yêu cầu, chất lượng của đàn đương nhiên cao hơn mấy trung tâm kia một bậc.
Chỉ có điều khi chọn một cây đàn piano không thể chỉ dựa vào chất lượng, âm sắc của cây đàn mà còn phải xem xét mức độ phù hợp giữa người dùng và cây đàn đó, vậy nên Thời Thanh Ninh đặc biệt tìm một thời gian thích hợp đưa Bách Dạ Tức tới trực tiếp xem thử đàn, như vậy thì việc chọn lựa một cây đàn phù hợp với hắn sẽ dễ dàng hơn.
Nhưng Thời Thanh Ninh cũng không nói cho Bách Dạ Tức biết đàn này là được mua dành riêng cho hắn.
Chỉ đơn giản nói là mời hắn đến hỗ trợ thử đàn.
Chọn xong đàn piano còn có ghế đàn, nhân viên cửa hàng hỏi hai người bọn họ: "Hoa văn trên ghế đàn có thể tự thiết kế theo ý thích, xin hỏi không biết hai vị tiểu tiên sinh đây có ý tưởng gì không?"
Thời Thanh Ninh đáp luôn không suy nghĩ: "Nghe bạc hà đi!"
Phát hiện tầm mắt Bách Dạ Tức nhìn sang, Thời Thanh Ninh chợt dừng lại một chút, suy tư nói:
"A, vậy thêm một cành chanh đi."
Thời Thanh Nịnh chỉ là muốn, như vậy liền không tính là được thiết kế riêng cho Bách Dạ Tức.
Sẽ không để bạc hà phải đơn độc gánh vác cái gì nữa.
Tất cả mọi thứ đều quyết định chọn xong, Thời Thanh Ninh mới cùng Bách Dạ Tức rời đi, chuẩn bị quay về Thời gia.
Đàn piano sẽ được vận chuyển đến sau, Ôn Minh còn cần nán lại cửa hàng để xử lý một ít chi tiết nhỏ.
Thời Thanh Ninh cùng Bách Dạ Tức trở lại trong xe, trước khi lên xe Thời Thanh Ninh dường như lại chợt nhớ ra cái gì đó, quay qua hỏi:
"Bạc Hà, cậu bị say xe hả?"
Trong tiểu thuyết hình như cũng không đề cập tới loại chi tiết nhỏ nhặt này, mà hiện tại Thời Thanh Ninh mỗi khi đối mặt với Bách Dạ Tức vẫn luôn cảm thấy hắn thật sự quá gầy, khiến cho người khác không tự chủ được mà lo lắng cho sức khoẻ của hắn.
"Nếu say xe thì cậu cứ lên ghế phụ ngồi đi..." Thời Thanh Ninh nói, "Ngồi phía sau dễ say lắm."
Không chờ cậu nói xong, Bách Dạ Tức đã tóm cậu cùng tiến vào hàng ghế phía sau xe ngồi.
Hai người song song ngồi phía sau, khoảng cách còn không đến một gang tay, Bách Dạ Tức mới nói:
"Không say."
Thời Thanh Ninh nghe vậy liền yên lòng, mím môi nở nụ cười, đáp: "Vậy thì tốt."
Thiếu niên khi cười lên bên môi còn hiện một cái lúm đồng nho nhỏ, ôn nhu vô cùng.
Quá chọc người lưu luyến.
Sau giờ trưa, ánh nắng vừa phải, từng tia nắng chói mắt tràn vào qua khung cửa kính xe, khiến bầu không khí bên trong trở nên nhu hoà hơn bao giờ hết.
Một màu vàng ấm áp chiếu rọi lên gương mặt của thiếu niên, làm nổi bật lên từng đường nét thanh tú trên khuôn mặt.
Quang cảnh này rơi vào mắt quả thực khiến cho con người ta không thể nghĩ ra được một mỹ cảnh nào khác đẹp hơn được nữa.
Bách Dạ Tức nhìn cậu, đôi mắt kia dưới ánh mặt trời cũng không còn là một màu xanh lục trầm lạnh nữa, phản chiếu trong đó là một màu ngọc lục bảo tươi sáng say đắm lòng người.
Thiếu niên đột nhiên lại nhớ đến chuyện xảy ra vừa rồi.
"Ông chủ của cái trung tâm nhạc cụ kia quả thực quá đáng giận!"
Thời Thanh Ninh cau mày, cậu cũng mới mười lăm mười sáu tuổi, khuôn mặt đương nhiên vẫn còn hơi non nớt, khi tức giận hai má sẽ hơi phồng lên, lộ ra vẻ trẻ con rất chọc người ngứa ngáy.
Chỉ là một đứa nhỏ như vậy còn nghiêm túc lo lắng căn dặn người khác:
"Sau này còn gặp loại người như vậy thì phải trực tiếp vạch mặt bọn họ, tránh cho bọn họ giở trò xấu xa.
Nếu như cậu cảm thấy phiền phức, vậy thì nhìn thấy ai cảm thấy không vừa mắt liền tránh mặt bọn họ đi..."
Bách Dạ Tức vẫn im lặng nhìn cậu.
Thời Thanh Ninh sớm đã quen với việc đối phương kiệm lời, nói mãi nói mãi mới đưa ra đề nghị:
"Sau này nếu cậu có muốn luyện đàn, vậy trực tiếp tới chỗ tôi là tốt rồi."
Cậu nhớ trước đây cậu đã từng nói vì sức khỏe không tốt nên thời gian luyện đàn sẽ không quá lâu, giờ thấy Bách Dạ Tức chơi đàn nghiêm túc như vậy, Thời Thanh Ninh liền khéo đổi một cách nói khác:
"Cậu biết rồi đó, sức khoẻ của tôi không tốt nên không thể kiên trì ngồi luyện đàn quá lâu, cho nên đàn cũng không dùng nhiều, cậu muốn dùng liền..."
Thời Thanh Ninh nói còn chưa dứt câu, bất chợt bị Bách Dạ Tức nãy giờ vẫn luôn im lặng lắng nghe lên tiếng ngắt lời:
"Không được nói như vậy."
Thời Thanh Ninh ngẩn ra.
Cậu thấy Bách Dạ Tức nhíu mày lại, đây có thể coi là một trong những biểu hiện dao động nhất mà Thời Thanh Ninh từng thấy được trên gương mặt của nam sinh lạnh lùng và đơn độc này.
Rõ ràng ban nãy bị ông chủ kia vu khống bôi nhọ, thậm chí ngay cả khi bị Giản Nhậm khiêu khích, Bách Dạ Tức vốn vẫn trước sau như một ngoảnh mặt làm ngơ.
Thế nhưng bây giờ, Bách Dạ Tức lại nghiêm túc lắng nghe từng câu từng chữ mà Thời Thanh Ninh thuận miệng nói ra như vậy.
"Chuyện sức khoẻ, nói như vậy là không tốt."
Bách Dạ Tức nói.
"Sau này không được nói như vậy."
Hắn thậm chí còn không chịu lặp lại câu "sức khoẻ không tốt" của Thời Thanh Ninh.
Phảng phất giống như một người mê tín cực đoan.
Không bao giờ muốn thốt ra bất kì một lời nói khó nghe nào.
Thời Thanh Ninh không khỏi bất ngờ, sửng sốt mất một hồi lâu mới gật gật đầu.
"Được."
Thời Thanh Ninh không ngờ Bách Dạ Tức lại để tâm đến những lời nói như vậy, cậu còn cho rằng Bách Dạ Tức cũng sẽ giống như vẻ bề ngoài của hắn, không bao giờ dao động, cũng sẽ không quan tâm.
Có lẽ là bởi nhiều năm từng trải, cộng với tính cách có chút quái gở thu mình lại, Thời Thanh Ninh luôn cảm thấy Bách Dạ Tức quá thiếu sức sống và thiếu những điều mới mẻ ở một con người bình thường.
Vì vậy, Thời Thanh Ninh liên tục căn dặn cũng chỉ vì sợ hắn bị người bắt nạt.
Thời Thanh Ninh chớp mắt nhìn, hàng mi cong vút như cánh bướm, hơi run rẩy trong ánh nắng ban ngày.
"Tôi còn tưởng rằng...!Tưởng rằng cậu sẽ không quan tâm lời người khác nói cái gì."
Lại nói:
"...Ban nãy ông chủ kia bôi nhọ cậu như vậy, cậu cũng không thèm đôi co nửa lời với ông ta."
Bách Dạ Tức trầm mặc một lát, mới thấp giọng đáp:
"Vô nghĩa."
Cùng ông ta tranh luận đôi co là vô nghĩa sao?
Thời Thanh Ninh nghĩ nghĩ, lại thuận miệng nói tiếp:
"Vậy cùng tôi nói mấy lời này có ý nghĩa sao?"
Bách Dạ Tức liền trầm mặc.
Thời Thanh Ninh cũng là sau khi buột miệng hỏi xong mới chợt phát hiện lời này thật sự có hơi dễ gây hiểu lầm, cậu đang muốn thu hồi lại câu nói này, lại nghe thấy nam sinh nhỏ giọng khàn khàn đáp:
"Có..."
Bên trong xe đang mở một bài nhạc nhẹ nhàng du dương, vô tình trộn lẫn với âm cuối từ tính của Bách Dạ Tức.
Thời Thanh Ninh nhất thời không thể xác định được cậu có phải lại còn nghe thấy Bách Dạ Tức sau khi trả lời câu kia, vế sau còn bồi thêm hai chữ ——
"Tất cả."
Là tất cả đều có ý nghĩa sao?
Thời Thanh Ninh nghĩ.
Cũng đúng, cậu lại nghĩ, bởi vì mỗi lần bạc hà đáp "Ừm" đều có vẻ rất nghiêm túc.
Thời Thanh Ninh nghiêng đầu nhìn nam sinh bên cạnh, ánh nắng rơi vào mái tóc dài trên má Bách Dạ Tức, phủ lên mái tóc vốn đã dài một lớp ánh sáng lộng lẫy có chút bóng.
Thời Thanh Ninh còn nhìn thấy một sợi dây chuyền ở trên cần cổ Bách Dạ Tức, đó là một sợi dây chuyền dạng sợi xích màu bạc, toả ra ánh sáng nhàn nhạt trong mùa đông.
Sợi dây chuyền được quấn thành hai vòng, một sợi ánh bạc quấn quanh như một chiếc vòng đeo cổ, một sợi khác lại buông lỏng rơi trên xương quai xanh thon gầy.
Nhìn rất là đẹp.
Bản thân Bách Dạ Tức nhìn cũng đã rất đẹp.
Thời Thanh Ninh nghĩ.
Ở trong lòng cậu, bạc hà vẫn luôn là một cậu bạn nhỏ rất tốt rất tốt rất tốt!
*****
Khi hai người bọn họ trở lại Thời gia, giáo viên dạy đàn đã đến, đã không còn thời gian dẫn người đi tham quan giới thiệu một vòng, Thời Thanh Ninh trực tiếp cùng Bách Dạ Tức đi đến phòng học đàn.
Căn phòng ở tầng hai, nơi có ánh sáng rất tốt, ánh nắng chiếu rọi từ cửa sổ sát đất vào trong phòng mà không hề bị cản trở chút nào, cả một căn phòng tràn ngập trong ánh nắng ấm áp, quả không thẹn với cái tên "Phòng piano ánh sáng mặt trời".
Trong phòng đã có hai chiếc đàn piano, đều đã được làm qua khâu xử lý chắn sáng chống loá, giáo viên dạy đàn ngồi bên cạnh một chiếc piano, cười nhìn hai người ngồi vào chỗ.
Bà là một bà lão rất hoà nhã điềm đạm, mái tóc dài màu xám khói hơi xoăn theo kiểu rất thanh lịch, giữa cặp lông mày và đôi mắt còn mang một nét duyên riêng trời ban theo năm tháng.
Bà lão khi còn trẻ cũng là một mỹ nhân, bây giờ phong thái so với năm đó cũng không giảm là bao.
Bà quấn quanh người một chiếc khăn choàng thêu Thục, nhỏ nhẹ từng câu chỉ dẫn hai đứa trẻ:
"Cổ tay để nằm ngang, đúng rồi, thả lỏng."
Hai người đều đã từng chơi đàn piano, Thời Thanh Ninh cũng không phải người mới học, không cần học cả những tư thế nhập môn khi đánh đàn như vậy.
Tuy nhiên tư thế ngồi của cậu cũng đã được uốn nắn, không phải là không chuẩn.
Mà là có hơi vượt quá mức tiêu chuẩn rồi.
"Không cần căng thẳng như vậy, nghe lời." Bà lão dịu dàng nói, "Lưng ưỡn quá thẳng, rất nhanh sẽ mệt."
Thời Thanh Ninh không phải chưa từng thử thả lỏng, nhưng luôn có chút gì đó không theo trật tự.
Cuộc đời cậu chưa từng trải qua trạng thái quá thư giãn, đây chính là bóng ma tâm lý của một bệnh nhân tim bẩm sinh, luôn khiến Thời Thanh Ninh phải ở trong trạng thái không ngừng đấu tranh chống chọi lại với số phận, cho dù bây giờ đã khỏi bệnh thì vẫn khó để có thể lập tức thay đổi được điều này.
Thời Thanh Ninh còn đang khổ não, sống lưng bỗng nhiên truyền tới một cảm giác chạm nhẹ.
Đó là Bách Dạ Tức đang ngồi ở cây đàn piano bên cạnh cậu, duỗi tay ra đặt trên lưng của Thời Thanh Ninh.
Sau đó Bách Dạ Tức nhẹ nhàng dùng lực, ôm lấy eo một chút rồi uốn nắn giúp cậu đổi sang một tư thế thoải mái vừa phải hơn.
"Đúng" Tiếng cười hài lòng của giáo viên dạy đàn phát lập tức phát ra, "Chính là như vậy, rất tốt!"
Thời Thanh Ninh lặng lẽ nghiêng đầu, hướng về phía Bách Dạ Tức mà nhẹ nhàng nở một nụ cười.
Nụ cười rất ngoan cũng rất ngọt.
Giọng nói phát ra cũng nhẹ nhàng như vậy:
"Cảm ơn."
Người được cảm ơn dường như hơi khựng lại, đôi mắt xanh lục vốn không chứa đựng nhiều cảm xúc vào thời khắc này dường như cũng hơi mất tự nhiên mà quay mặt đi.
"Ai nha, đứa nhỏ này."
Giáo viên lắc đầu.
"Giờ lại đến lượt đứa nhỏ này cứng người hả!".