Editor: babiQynne
Thời Thanh Ninh đi tìm giáo viên chủ nhiệm.
Tính ra cậu cũng chỉ có quan hệ sơ giao với Trần Tử Băng, không được tính là quen biết gì, vậy nên cứ tự tiện hành động hấp tấp thì cũng không phải biện pháp tốt.
Giải Sơ Hạ ngoại trừ là chủ nhiệm của lớp số 3 còn kiêm giáo viên dạy toán của lớp số 4, hơn nữa cô còn là giáo viên nữ, sẽ tiện chăm sóc bảo ban học sinh nữ hơn.
Khi Thời Thanh Ninh tới văn phòng, Giải Sơ Hạ còn đang điền biểu mẫu.
Gần đây cô đang cần phải hoàn thành bài đánh giá năng lực công việc của mình, ngoài nhiệm vụ giảng dạy thì cô còn có khá nhiều công tác khác, bận rộn đến sứt đầu mẻ trán.
Tuy vậy Giải Sơ Hạ vẫn rất nghiêm túc bỏ ra chút thời gian để nghe hết những lời của Thời Thanh Ninh.
Cô cau mày suy tư một hồi, lập tức kêu tổ trưởng môn Toán của lớp số 4 đang đến lấy bài tập ở văn phòng qua đây.
"Văn Tĩnh, em về lớp gọi bạn cùng bàn của Trần Tử Băng lại đây cho cô."
Sau đó cô lại nói với Thời Thanh Ninh: "Cám ơn em đã biết báo với giáo viên chuyện này."
"Trước tiên cô sẽ tìm hiểu tình hình một chút, chờ buổi chiều hết bận cô sẽ tìm Trần Tử Băng để nói về chuyện này."
Thời Thanh Ninh gật đầu, rời đi trước.
Khi tan học buổi sáng, Thời Thanh Ninh lại lần nữa trông thấy Trần Tử Băng, vậy nhưng lần này cô ấy không còn đi một mình mà là được hai nữ sinh khác cùng đưa đến nhà ăn.
Không biết có phải làm theo dặn dò của Giải Sơ Hạ hay không.
Nhưng vẫn may chiếu theo tình huống như này, hẳn là cũng không thể xảy ra tình huống sơ suất nào.
Tiết thứ hai buổi chiều là tiết thể dục, vẫn như cũ sẽ là lớp số 3 và số 4 cùng học trên một sân.
Sau giờ nghỉ trưa Giải Sơ Hạ đã đến lớp một chuyến, nhắc nhở mọi người không được bàn tán hay đàm tiếu những chuyện đời tư của bất kì ai, mặc dù không nói rõ, vậy nhưng những ai nghe thấy đều có thể hiểu được ý của cô đang muốn nói đến chuyện gì.
Cho nên tuy là học chung cùng lớp số 4, vậy nhưng cũng chẳng còn mấy người bàn tán về chuyện của Trần Tử Băng.
Tiết thể dục vẫn như thường lệ là bọn họ phải chạy quanh sân tập một vòng, sau đó là giờ tự do hoạt động.
Thời Thanh Ninh thực ra rất mong muốn được tham gia giờ thể dục, vậy cũng xem như đây là bài tập thể chất theo nhóm duy nhất mà cậu có thể được trải nghiệm.
Tuy nhiên vào tiết này Thời Thanh Ninh lại không có mặt ở trường, Thời Dịch đang tranh thủ lúc rảnh rỗi đã ghé qua đón cậu đến bệnh viện để làm một ít loại kiểm tra.
Trường trung học số 29 không có kỳ nghỉ hàng tuần như các trường thông thường khác, cứ hai tuần lễ mới được nghỉ một lần, Thời Thanh Ninh lại không muốn làm trễ nải việc học của bản thân, vậy nên những bài kiểm tra sức khoẻ đều phải tranh thủ làm bất cứ lúc nào có thể.
Hiện tại sức khoẻ của Thời Thanh Ninh đã hồi phục rất tốt, kiểm tra cũng không cần rắc rối phức tạp như trước đây, chỉ mất tầm khoảng một tiết đã có thể quay trở lại trường.
Lần đi kiểm tra này cậu cũng không để Bách Dạ Tức đi cùng.
Thời Thanh Ninh nghĩ, mặc dù mình không thể học tiết thể dục, nhưng Bạc Hà vẫn có thể mà.
Quá trình kiểm tra lại nhanh chóng suôn sẻ, nói không chừng nếu về sớm vẫn có thể tham gia một vài phút cuối của giờ thể dục.
Bởi vậy tiết này chỉ có một người xin nghỉ, sau khi kết thúc mười phút giờ tự do hoạt động, giáo viên thể dục bắt đầu thổi còi tập hợp, chuẩn bị học mấy động tác thể dục.
Nhưng đúng lúc điểm danh lại xảy ra một chuyện ngoài ý muốn.
Trong hàng ngũ thiếu mất một người.
Cả hai lớp rõ ràng chỉ có duy nhất một người xin nghỉ là Thời Thanh Ninh, vậy mà điểm danh xong đếm đi đếm lại vẫn thiếu mất hai người.
Giáo viên cau mày bảo uỷ viên thể dục kiểm tra lại người vắng mặt, còn tưởng rằng lại có học sinh nào tranh thủ giờ thể dục để trốn ra ngoài chơi.
Kết quả đột nhiên có một âm thanh run run của nữ sinh nào đó lên tiếng.
"Tử Băng...!Không thấy Trần Tử Băng!"
Các học sinh khác ngay khi nghe thấy cái tên này đều nhất thời sửng sốt.
"Cô ấy đi đâu nhỉ? Ban nãy chạy bộ chẳng phải vẫn trông thấy ngồi ở đằng kia sao?"
"Ai biết đâu, không nhìn thấy..."
Đầu tiết học khi mọi người đang khởi động chuẩn bị chạy, Trần Tử Băng đã đi tìm giáo viên xin nghỉ, thấy sắc mặt của nữ sinh này tái nhợt như vậy, giáo viên cũng đồng ý để cô đến một góc sân đằng kia ngồi nghỉ ngơi.
Sau đó là giờ tự do hoạt động, bạn cùng bàn và ngồi bàn trên của cô vẫn còn đến tìm cô một lần.
Mà hai nữ sinh kia cũng chẳng thể nào còn đang trong giờ học mà cứ kè kè bên cô một tấc không rời được, sau đó hai người bọn họ đều cùng tưởng rằng Trần Tử Băng với người còn lại kia đi WC, kết quả là đến giờ tập hợp mới phát hiện ——
Người biến mất rồi?
Giáo viên thể dục nghe các học sinh chen nhau mồm năm miệng mười thuật lại câu chuyện, bấy giờ mới hiểu ra tình trạng hiện tại của Trần Tử Băng thật sự không ổn, tiết học còn chưa kịp học đã phải cho hai lớp chia thành mấy tổ tản ra tìm người.
Bọn họ vốn dĩ còn ôm hi vọng, cho rằng Trần Tử Băng có lẽ chỉ tạm thời đi đâu đó, đợi một lúc nữa biết đâu sẽ tự trở về.
Nhưng đợi cho các nhóm chia ra tìm người lần lượt trở về, báo cáo trong phòng học không thấy ai, trong WC cũng không có ai, chỗ nào cũng không thấy bóng dáng của Trần Tử Băng.
Lúc này mọi người mới bắt đầu hoảng thật rồi.
Cô ấy sẽ không thật sự xảy ra chuyện gì rồi chứ?
Giáo viên thể dục lập tức đến phòng bảo vệ, có mấy nhóm học sinh lại tiếp tục chia ra các nơi tìm người, còn lại mấy người lẻ tẻ khác thì bị ủy viên thể dục của lớp số 3 đưa đi tập hợp trên sân tập để chờ đợi.
Bầu không khí lúc này vô hình trung trở nên căng thẳng trầm xuống rất nhiều.
Bạn bàn trước của Trần Tử Băng ban nãy trong lúc đi tìm người đã ngoài ý muốn làm hỏng mất đế giày, hiện tại chỉ có thể ngồi một chỗ chờ đợi.
Sắc mặt của nữ sinh này cũng tái đi, ngồi yên được một lúc lâu, bỗng nhiên che mắt, bắt đầu nhỏ giọng sụt sùi khóc.
"Lẽ ra tôi, lẽ ra tôi nên để ý đến cô ấy..."
Thanh âm nức nở dù không lớn nhưng cũng đủ để khiến trái tim những người khác co rút lại.
*****
Kho dụng cụ thể dục cũ, tầng hai.
Ngày hôm nay khí trời rất không tốt, đôi khi lại bất chợt có gió thổi qua phần phật.
Toàn bộ bầu trời đều trắng bệch không nhìn thấy màu trong xanh, càng không có được tia nắng mang theo sự ấm áp nào.
Một thân hình đơn bạc gầy gò đứng ở cạnh cửa, sau vài lần xác nhận cửa đã được khoá kĩ hai lần, lúc này mới chậm rãi đi tới giữa nhà kho.
Bốn phía xung quanh đều chồng chất bóng rổ và những tấm đệm, mọi thứ đều được phủ một lớp bụi dày tới mức chỉ bước đi không thôi cũng có thể cuốn theo một ít lớp bụi bay lên trong không trung.
Đây là một cái nhà kho quá cũ kĩ lâu ngày không có người đụng đến, nhưng đối với Trần Tử Băng mà nói, vậy là đủ.
Đã đủ yên tĩnh rồi.
Đủ để cô không bị quấy rầy, thanh thản mà kết thúc cả cuộc đời này.
Trần Tử Băng chậm rãi đi đến một bên cửa sổ trong nhà kho, đón lấy vài tia nắng có thể coi là cuối cùng mà cô có thể cảm nhận được trên cuộc đời này, sau đó ở trên mặt đất ngổn ngang chất đầy đồ đạc cũ tìm được một khoảng đất trống rộng rãi nhất.
Cô giơ cánh tay lên, nhìn chằm chằm cổ tay của mình.
Cổ tay áo bộ đồng phục học sinh rộng thùng thình của cô thuận theo xương cổ tay gầy gò mà trượt xuống dưới, lộ ra làn da tái nhợt không chút sức sống.
Trên đó còn có cả những vết thương nông sâu chồng chéo lên nhau, trông rất dữ tợn.
Trần Tử Băng giơ cánh tay còn lại lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào những vết thương cả cũ lẫn mới đều chưa lành chồng chéo chi chít lên nhau.
Vẻ mặt của cô thật bình thản, những tia sáng màu xám trắng le lói chiếu vào căn phòng cũ nát, ôm lấy bóng dáng tiều tuỵ cô độc kia, còn chiếu ra những hạt bụi bặm bay tán loạn trong không khí xung quanh.
Vào lúc này, bầu không khí tĩnh lặng đến mức quỷ dị trong căn phòng trái lại lại khiến cô mang theo một loại an tĩnh rất thuần khiết.
Đây không phải là đau đớn.
Cô vuốt ve những vết thương nơi cổ tay.
Đây là nơi những nỗi đau được phóng thích.
Trần Tử Băng từ trong ống tay áo lấy ra một lưỡi dao lam được giấu sẵn, đây là món đồ sắc bén cuối cùng mà cô không bị bạn cùng bàn lấy đi, tuy là có chút mỏng, nhưng vậy là đủ rồi.
Lưỡi dao sắc lạnh loé ra ánh sáng dần dần được ép vào làn da mỏng manh nơi cổ tay, chỉ cần sử dụng lực một chút, là có thể mở ra một cái miệng...!
Trần Tử Băng còn chưa cảm nhận được cơn đau đớn quen thuộc, bất chợt lúc này lại nghe thấy được cách đó không xa truyền đến một giọng nam rất xa lạ.
"Đáng không?"
Tay Trần Tử Băng run một cái, thiếu chút nữa làm rơi con dao nhỏ xuống đất, cô thất thanh kêu lên.
"Ai?!"
Cửa nhà kho là chính tay cô khoá rồi còn cẩn thận kiểm tra, hơn nữa nãy giờ cũng không có động tĩnh của bất cứ người nào tìm được tới đây.
Trần Tử Băng kinh hoảng nhìn bốn phía một lần, mới nhìn thấy thân ảnh một nam sinh cao gầy bên cửa sổ ban công.
Hắn ngồi ở rìa ngoài chật hẹp của ban công, dáng người cao lớn anh tuấn, mặt mày lại hờ hững lạnh nhạt, mái tóc dài được buộc lên thoáng bị cơn gió lạnh thổi bay lất phất, tựa như đang dùng bầu trời xám trắng ngoài cửa sổ làm phông nền cho những sợi tóc đen loang lổ như vẩy mực vậy.
Trần Tử Băng rõ ràng kinh ngạc mất một hồi, mới đột nhiên nghi hoặc.
Đây là tầng hai, ngoài một bức tường cao ra thì không có bất kì bậc thềm nào ở bên ngoài, làm thế nào mà người này lên đây được?!
Bách Dạ Tức tựa vào vách tường ngồi ở mép ban công, tuy rằng vừa rồi mới mở miệng hỏi người trong phòng, vậy nhưng ánh mắt lại từ đầu tới cuối luôn đặt ở ngoài ban công.
Căn nhà kho nhỏ này nằm ngay ở một góc rìa sân tập, đứng từ ban công tầng hai này cúi nhìn xuống có thể nhìn bao quát được toàn bộ những người đang học thể dục dưới sân tập đằng kia.
Từ sớm Bách Dạ Tức đã biết chỗ này và cũng đã từng đến đây, biết rõ được tầm nhìn từ nơi này.
Rộng rãi, vừa nhìn là biết.
Nếu như có người từ ngoài cổng trường trở về, rồi tới sân tập học tiết thể dục, ngồi ở đây cũng có thể trông thấy được đầu tiên.
Trần Tử Băng đứng trong phòng kinh ngạc xong, lại cảm thấy chính mình đã hỏi nhiều rồi, căn bản là không cần thiết.
Cô lặng lẽ lùi về sau một bước, siết chặt lưỡi dao trong tay, giọng nói cũng cố gắng vững vàng.
"Đây là chuyện riêng của tôi...!Cậu lẽ ra không nên tới đây."
Nam sinh rốt cuộc cũng quay đầu lại, ánh mắt lãnh đạm rơi vào trên người cô.
"Sau đó cô sẽ hối hận."
Ngữ khí nói chuyện của hắn quá mức lạnh lẽo cứng rắn, không giống như đang khuyên nhủ bình thường, ngược lại càng giống như đang đưa ra một lời nhận định chắc chắn hơn.
Mà thần kinh của Trần Tử Băng lúc này cũng đã căng ra rất căng thẳng, chỉ vài chữ ngắn ngủi cũng có thể dễ dàng phá vỡ tâm thế phòng bị của cô.
"Tôi sẽ không hối hận!"
Cô lắc đầu, thân thể run lên bần bật, khiến cho giọng nói cũng run rẩy liên hồi theo.
"Cậu không hiểu, những người đó cũng không hiểu..."
"Tôi đã từng tự khuyên bản thân rất nhiều lần, tôi cũng biết chứ, nhưng tôi lại chẳng thể nào tự mình khống chế được."
Những giọt nước mắt nóng hổi bắt đầu xuất phát từ hốc mắt kho khốc đau rát, trượt dài xuống dưới, giọng nói của Trần Tử Băng cũng dần trở nên khàn khàn.
"Nói thì dễ quá rồi, nhưng để mà làm thì thật sự khó lắm.
Hôm nay là sinh nhật của anh ấy, từ rất sớm rất sớm tôi đã nghĩ, ngày hôm đó sẽ cùng anh ấy đón sinh nhật như thế nào, thậm chí mỗi giây mỗi phút tôi đều nghĩ về ngày đó, tôi nghĩ nhiều lắm...!Kết quả, hiện thực lại chẳng có bất cứ cái gì, tôi thật sự không thể chịu được..."
Cô đau đớn đến mức gần như lạc giọng.
"Tôi thật sự không thể chịu nổi đâu mà..."
"Buông tha cho tôi đi."
Một cơn gió thổi qua ban công, thổi vào căn phòng tối tăm cũ kỹ được bao phủ bởi một màu xám tro, Bách Dạ Tức nhìn thân hình cô như đang cuộn lại.
"Vậy cũng không nên đánh đổi bằng cả mạng sống."
"Tôi không còn cách nào khác nữa rồi."
Trần Tử Băng cầm dao, cố gắng lau đi những giọt nước mắt vương vãi trên khắp khuôn mặt.
Cô lẩm bẩm nói nhỏ.
"Tôi chỉ là nghĩ, muốn rạch ra một vết thương, đem mọi sự thống khổ phóng thích ra."
"...Nếu không chúng nó cũng sắp khiến tôi muốn nổ tung rồi."
Lưỡi dao áp sát vào trên da, Trần Tử Băng vừa giải thích, cũng vừa chỉ dẫn cho chính bản thân mình.
Ánh mắt của cô lại trở nên trống rỗng.
"Vậy không tốt sao? Cho tôi một sự giải thoát đi."
"Máu chảy ra, mọi thống khổ đều sẽ theo nó mà di chuyển...!Toàn bộ chảy ra sạch sẽ."
Lưỡi dao sắc mỏng chỉ cần một chút nữa là sẽ cắt đứt biểu bì, nam sinh ngồi trên ban công lại vẫn như cũ không hề mảy may nhúc nhích, chỉ bình tĩnh mở miệng.
"Cô như vậy không sạch sẽ."
Đầu ngón tay Trần Tử Băng dừng một chút.
Bách Dạ Tức cũng không để ý đến động tác của cô, chỉ đơn thuần giảng giải.
"Máu chảy ra không sạch sẽ, rất nhanh sẽ dừng lại, ngưng kết trên miệng vết thương."
Trần Tử Băng vô thức phản bác lại: "Không thể, máu vẫn sẽ chảy, chắc chắn sẽ liên tục chảy, không thể dừng lại."
Cô đã từng cắt rồi, phải dùng rất nhiều rất nhiều giấy để lau và chặn miệng vết thương lại mới có thể lau khô sạch được.
Nam sinh tuấn mỹ mặt mày lại vẫn lãnh đạm như trước.
"Cô cảm thấy máu chảy không ngừng được, đó là bởi dòng máu chảy ra quá ít."
Trần Tử Băng kinh ngạc nhìn hắn, trì độn ra nhưng cũng cảm thấy ngờ vực.
Đối phương là đang khuyên mình đừng động thủ sao?
Tại sao nghe lại cảm thấy...!Dường như không giống như vậy?
"Mất máu quá nhiều quả thực sẽ chết, nhưng cô không làm được."
Thanh âm của Bách Dạ Tức chẳng hề thay đổi, chỉ bình thản như đang giảng một bài phổ cập khoa học, lại cũng giống như đang giải thích về một định lý nào đó.
"Cho dù có dao, cô cũng rất khó cắt đến động mạch của chính mình, trước khi cô tổn thương đến động mạch, cơ thể tự nhiên sẽ bị kích động ra dục vọng cầu sinh, bản năng mạnh mẽ yêu cầu cô buông tay."
"Người chưa trải qua sự huấn luyện sẽ rất khó để khiến bản thân mất máu tới chết.
Thân thể sẽ tự vệ, huyết dịch sẽ đông lại, máu sẽ chỉ mất đến một mức độ nhất định sẽ không thể nào chảy nữa, có nhỏ cũng chỉ nhỏ ra chẳng được mấy giọt."
Đây chính là nguyên nhân vì sao ngày đó làm kiểm tra sức khoẻ nhưng không thể lấy được máu từ đầu ngón tay.
Ngón tay còn đang cầm lưỡi dao của Trần Tử Băng phát run, cô lại cảm thấy thanh âm của nam sinh này so với lưỡi dao kia càng lạnh lẽo hơn, cũng sắc bén hơn rất nhiều.
Vô duyên vô cớ khiến cho toàn thân con người ta sinh ra hơi lạnh thấu xương từ đầu tới chân.
"Muốn khiến cho máu tiếp tục chảy, phải đem miệng vết thương xé rách ra..."
"Sau đó đem ống tiêm đâm vào càng sâu, càng sâu, mới có thể đem chất lỏng bên trong rút ra."
Những điều hắn nói quá mức doạ người quá mức đáng sợ, nhưng lại rất chân thật.
...!Chân thật tới mức giống như đã từng tự mình thử nghiệm rồi vậy..