Editor: babiQynne

Đám người ngơ ngác ngẩng đầu, trước cửa đã thấy một vài cảnh sát mặc sắc phục tiến vào bệnh viện từ lúc nào cũng không hay, ánh mắt bọn họ đề phòng như đang bắt quả tang hành vi phạm tội nhìn chằm chằm động tác của phó viện trưởng.

"Chúng tôi nhận được tin báo, nói nơi này bị tình nghi có hành vi ép buộc người chưa thành niên rút máu trong một thời gian dài..." Một viên cảnh sát dẫn đầu nói, "Mời mấy người phối hợp điều tra với chúng tôi."

Phó viện trưởng sửng sốt một hồi, bật thốt lên: "Không thể nào!"

Mấy cảnh sát đều không lên tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cây kim trên tay ông ta.

Cây kim kia vừa dài vừa to hơn hẳn so với những loại kim tiêm thông thường, mũi kim còn loé ra ánh sáng sắc lạnh, đặc biệt dễ thấy.

"Không...!Đây không phải...!" Phó viện trưởng vội đem kim tiêm bỏ xuống, nói, "Chúng tôi chẳng qua là đang lấy máu xét nghiệm bình thường thôi!"

Rốt cuộc có một cảnh sát không nhịn được mở miệng: "Xét nghiệm máu cần dùng hẳn một túi máu như vậy để chứa?"

"Vị tiểu huynh đệ này nói vậy là không đúng rồi, dùng túi máu thì có làm sao?"

Phó viện trưởng dần dần lấy lại bình tĩnh, nói chuyện cũng càng ngày càng hùng hổ doạ người.

"Cái này là dựa trên thái độ có trách nhiệm với bệnh nhân, dùng một lượng máu đủ để cho ra kết quả chuẩn xác, cái này có vấn đề gì sao, có lỗi ư?"

Viên cảnh sát kia còn muốn lên tiếng, lập tức bị một cảnh sát dẫn đầu ngăn cản lại.

Phó viện trưởng thấy thế càng bớt đi lo lắng.

"Bắt tội phạm là chuyện của cảnh sát các cậu, khám bệnh là chuyện của bác sĩ chúng tôi, bản chất công việc không hề giống nhau, đúng chứ, đổi lại nếu để mấy vị cảnh sát các cậu đến đây xem bệnh, các cậu xem được không?"

Bọn họ ở bên này còn đang giằng co, cách đó không xa lại truyền tới tiếng nói.

"Chuyện gì xảy ra, chuyện gì thế này hả?"

Chính là đám người của viện trưởng đang dẫn khách đi tham quan, nghe thấy tiếng ồn ào bên dưới liền cùng nhau đi xuống.

Nhìn thấy cảnh sát, viện trưởng cũng không khỏi sửng sốt một chút.

Phó viện trưởng lập tức nói rõ tình hình: "Bọn họ nói bệnh viện chúng ta bị tình nghi bức người chưa thành niên lấy máu, đây chẳng phải là chuyện không có căn cứ à!"

Viện trưởng nghe vậy nhăn nhăn mày, đảo mắt trên dưới quan sát mấy viên cảnh sát một cái, lại nói: "Đồng chí cảnh sát, thông tin các anh tiếp nhận được là thông tin thật sao, không phải là không xác nhận rõ đã xông đến đây đi?"

"Các anh xem một chút, bệnh viện chúng tôi còn đang tiếp đãi khách đây, các anh cứ như vậy xông tới, chẳng phải sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến danh tiếng của chúng tôi đây sao?!"

Viện trưởng vừa nói vừa nở một nụ cười với người phụ trách của công ty Thời Mỹ, biểu thị tuyệt đối không có chuyện này.

Ông ta thay đổi nét mặt cực nhanh, thâm tâm cũng bắt đầu nén giận.

Cảnh sát của địa phương nhỏ này cũng thật không biết điều!

Trước khi khai trương bọn họ đã đi an bài ổn thoả tất cả các nơi, đám người kia cũng giỏi thật, xảy ra chuyện như vậy cũng không biết gọi điện báo cho bệnh viện từ sớm, ngược lại còn dám trực tiếp xông tới tận đây.

Nhưng mà viện trưởng tức thì tức, sắc mặt vẫn phải giả lả cười ha ha.

"Đức Hâm của chúng tôi đây là một chuỗi các bệnh viện danh tiếng trong nước, tổng bộ được đặt tại thủ đô Yến thành, mười mấy cơ sở bệnh viện, bệnh viện nào mà không đóng thuế đầy đủ hàng năm? Mấy anh đồng chí cảnh sát này, cũng không nên tuỳ tiện xằng bậy a."

Ông ta vừa nói những lời này còn vừa mỉm cười, nhưng ẩn chứa bên trong là ý tứ cảnh cáo vô cùng mạnh mẽ.

Chỉ dựa vào một đám người này cũng dám làm ảnh hưởng đến thanh danh của Đức Hâm?

Những cảnh sát kia đưa mắt nhìn nhau, quả nhiên cũng không tiếp tục nói tiếp.

Phó viện trưởng thấy thế, tính tình cũng bắt đầu nổi nóng lên.

"Đây chính là tin báo giả, có người cố ý muốn vu oan chúng tôi, các anh thì sao, cũng không thẩm tra lại đã xông đến khiến chúng tôi phải chịu tổn thất!"

Phó viện trưởng cầm lấy tờ xét nghiệm máu vừa mới khai, lắc lắc mấy cái trước mặt, tờ giấy dày cộp phát ra âm thanh rõ ràng trong không khí.

"Bệnh viện chúng tôi mỗi lần lấy máu đều phải có giấy tờ xác nhận các bước đầy đủ, tờ giấy xét nghiệm này chính là bằng chứng, trên đây còn có con dấu chuyên dụng để chống trường hợp làm giả giấy tờ của chúng tôi, muốn làm giả cũng không được!"

Ông ta chỉ chỉ vào con dấu đậm màu trên tờ giấy, còn vô tình hữu ý mà liếc mắt nhìn nam sinh đang im lặng đứng bên cạnh.

"Nói chúng tôi ép buộc lấy máu của người chưa đủ tuổi thành niên, vậy đơn xác nhận lấy máu có lấy ra được không? Có không? Không có, đúng chứ..."

Phó viện trưởng đang vô cùng hùng hổ, bỗng nhiên ngay gần bên tai vang lên một thanh âm từ tính nhưng rất rõ ràng.

"Có."

Giọng của nam sinh chẳng hề cao, nhưng chỉ một chữ này đã đủ hấp dẫn tầm mắt của tất cả mọi người.

Sau đó chỉ thấy hắn từ trong túi áo lấy ra một xấp giấy biên nhận, trang giấy phát ra tiếng sột soạt nhè nhẹ.

Động tác y hệt như khi phó viện trưởng đem tờ giấy kia lấy ra.

Tờ giấy bị đặt lên bàn, nam sinh tiện tay lấy qua một chiếc bút laser phát hiện dấu giả, mở công tắc lên.

Dưới con nhìn của mọi người, ánh đèn laser chiếu lên những đường hoa văn trên con dấu của xấp giấy kia.

Kết quả hoa văn của con dấu trên những tờ giấy này giống y như đúc với giấy của phó viện trưởng kia.

Toàn bộ gian phòng nháy mắt liền rơi vào tĩnh lặng.

Mọi người cùng nhìn về phía phó viện trưởng và viện trưởng, ánh mắt đều trở nên quái dị.

Phó viện trưởng căn bản cũng không còn tâm trí đâu để ý tới ánh mắt của những kẻ ngu si đó, ông trợn trừng mắt không thể tin nổi nhìn về phía nam sinh kia, chỉ thẳng vào đối phương quát lớn:

"Không thể! Đây là cậu ta làm giả!"

Ông ta tức giận muốn lao vào cướp đi tờ biên nhận trong tay nam sinh, nhưng chưa kịp làm gì đã lập tức bị mấy viên cảnh sát tiến lên tóm lại.

"Giả giả cái gì? Chính ông vừa nói con dấu này không thể làm giả!"

Viên cảnh sát mắng một tiếng, vị đội trưởng dẫn đầu đã nhận lấy xấp giấy biên nhận, bắt đầu kiểm tra.

Có hai cảnh sát đứng một trái một phải bảo vệ nam sinh, phòng ngừa hắn bị người khác bất ngờ nhào tới gây thương tổn, một bên tay áo của nam sinh mới xắn lên, một nữ cảnh sát đứng gần đó nhìn thấy bất thình lình bật ra tiếng hô.

"Ôi trời..."

Cánh tay của nam sinh hoàn toàn lộ ra dưới ánh mắt của mọi người xung quanh, vết máu tụ đỏ tươi trên da rất bắt mắt dễ thấy.

Làm người ta run sợ kinh ngạc nhất chính là, vết tụ máu còn không phải chỉ có một, mà là trải rộng lan ra trên khắp cánh tay nhỏ gầy nhợt nhạt kia!

Tất cả mọi người nhìn thấy một cảnh này đều không khỏi kinh sợ.

"Cái này...!Sao lại nghiêm trọng như vậy?"

"Vì đây là hậu quả của việc rút một lượng máu lớn liên tục trong một tháng."

Xem xong tờ biên nhận, đội trưởng xanh mặt.

Anh ta lạnh giọng nói: "Khoảng cách tiêu chuẩn giữa các đợt lấy máu ít nhất cũng phải từ ba tháng trở lên, các người đối với một đứa trẻ chưa thành niên ba tháng rút đến bốn lần máu, vậy mà cũng nhẫn tâm xuống tay cho được?"

"Ba tháng bốn lần?!"

Đám người lập tức nổi lên một trận xôn xao, những người trong đoàn khách của công ty Thời Mỹ đến đây vốn dĩ để bàn về chuyện hợp tác cũng lộ ra sắc mặt kinh hoảng.

Viện trưởng nỗ lực giải thích, còn muốn trấn an người của Thời Mỹ.

Ông ta lại không ngờ được, trong nhóm người có một người quay phim giấu mặt đang do dự trong giây lát, đột nhiên mở miệng.

"Đồng chí cảnh sát, chỗ tôi còn có một đoạn ghi âm..."

Tầm mắt của mọi người bị thu hút theo tiếng nói, sau đó trông thấy người quay phim kia cầm trong tay một chiếc máy quay, xoay màn hình hướng về phía mọi người.

"Đây là vừa rồi trong lúc đi tham quan tôi phải quay chụp lại, trong lúc tôi đi vệ sinh một lát, liền tiện tay đem máy đặt tạm ở trong một căn phòng gần đó nhất, kết quả trong lúc vô tình...!lại thu lại được một đoạn đối thoại."

Trên màn hình video không hề quay được lại toàn bộ cảnh, góc quay còn bị nghiêng, chỉ quay ra được từ phần ngực đổ lên của người bị quay trúng.

Mà cái kia bị quay kia, lại chính là phó viện trưởng của bệnh viện này.

"Không, hôm nay đổi một cái lớn hơn...!Trực tiếp lấy túi máu trên một cỡ nữa đi."

Bên trong máy quay truyền ra rất rõ ràng âm thanh ban nãy ông ta vừa mới nói trong phòng làm việc.

"Rút nhiều một chút, đừng có nhặt nhạnh tìm kiếm, không có vậy thì trực tiếp lấy lên túi 300cc đi, cũng không chết người được."

Đoạn video chiếu đến đây, sắc mặt của phó viện trưởng lúc này cũng đã không thua kém người chết là mấy.

"Tôi...Tôi không phải có ý này, thật sự..."

Phó viện trưởng còn nỗ lực muốn biện giải, nhưng căn bản là đã chẳng còn ai tin được ông ta.

Đội trưởng dứt khoát vung tay lên.

"Rút máu bất hợp pháp bắt được ngay tại hiện trường, mau áp giải những người liên quan mang đi, còn nữa, điều thêm người trong cục đến đây điều tra cho tôi."

"Không! Thật sự không phải là tôi!!"

Phó viện trưởng kích động gào lớn, vậy nhưng cơ thể to béo của ông ta có giãy thế nào cũng không thể thoát được khỏi gọng kìm của cảnh sát.

Ông ta trong lúc vô tình nhìn về hướng nam sinh đứng một bên, động tác giãy dụa bỗng nhiên dừng lại.

Cảm giác khủng bố tuyệt vọng trong nháy mắt dâng lên.

Phó viện trưởng lúc này mới kinh ngạc phát hiện, nam sinh băng lãnh kia chỉ liếc mắt nhìn ông một cái rồi liền dời đi tầm mắt, dáng vẻ đó căn bản không phải là sợ sệt.

—— Mà là sự lạnh lùng miệt thị đến tận cùng.

Nam sinh kia thoạt nhìn cùng lắm mới mười lăm, mười sáu tuổi, thân thể đơn bạc thon gầy, bây giờ còn bị hai cảnh sát bảo vệ đứng ngay bên cạnh, càng làm hắn trở nên cực kỳ giống một người bị hại yếu ớt.

Chỉ có Phó viện trưởng vô ý thoáng nhìn qua, một khắc này trông thấy rõ được sự hờ hững trong ánh mắt thâm trầm của nam sinh.

Loại ánh mắt âm trầm nhìn xuống của một kẻ nắm trong tay toàn bộ cục diện.

*****

Viện trưởng cùng với phó viện trưởng của Đức Hâm đều bị đem đi điều tra, người bị hại là Bách Dạ Tức cũng phải đi theo một chuyến để lấy lời khai.

Mà tình trạng sức khoẻ của Bách Dạ Tức thật sự khiến người khác cảm thấy đáng lo, bởi vậy, sau khi đơn giản hỏi qua một vài câu hỏi cần thiết, cảnh sát liền để hắn đi ra, còn chuẩn bị sẵn công tác đưa người đến bệnh viện để kiểm tra sức khoẻ một chút.

Kể từ lúc rời khỏi bệnh viện Đức Hâm không bao lâu đã có người đang chờ Bách Dạ Tức, còn không chỉ là một người.

Người rời khỏi Đức Hâm không phải chỉ có một mình Bách Dạ Tức, đại đa số người của Thời Mỹ lúc này cũng lục tục từ bên trong đi ra.

Người quay phim vừa đem ra đoạn video kia chính là người đang tỏ ra hưng phấn nhất.

"Tôn ca, thật sự quá tuyệt vời luôn! Anh không thể tưởng tượng được gương mặt của viện trưởng và viện phó khi đoạn video được lấy ra đẹp đến mức nào đâu! Ha ha ha ha ha!"

Thanh niên kia đặc biệt hưng phấn, hắn trước đây đều là làm mấy công việc chân tay, nào có được diễn qua một vở kích thích như thế này?

May mắn trước đó hắn cũng từng ở trong quân đội tham gia một vài buổi ghi hình trực tiếp, biết cách quay chụp, vậy nên mới được phái đến hiện trường này tham dự một trò vui như vậy.

"Thật sự luôn, mặt bọn họ đều tái mét!"

Thanh niên kia còn đang hưng phấn, lập tức liền bị Tôn Minh vỗ lên lưng một phát.

"Nhỏ giọng chút..." Tôn Minh nhắc nhở hắn, "Tiểu thiếu gia còn đang lo lắng kia kìa."

Thời Thanh Ninh ở một bên vừa mới cẩn thận kéo lấy cổ tay áo của Bách Dạ Tức, nghe tiếng vậy liền ngẩng đầu lên, hướng về phía nam thanh niên nở một nụ cười nhợt nhạt, nhỏ giọng nói:

"Cảm ơn, ban nãy đã vất vả rồi."

"Không có gì không có gì, không vất vả."

Nam thanh niên đột nhiên được cảm ơn như vậy không khỏi hơi bất ngờ, ngượng ngùng gãi gãi tóc, nước da ngăm trên gương mặt cũng vì ngại mà hơi đỏ lên.

Người phụ trách của Thời Mỹ vừa đi ra cũng thở dài một hơi, nói: "Nhị thiếu, cũng may là ngài sớm phát hiện được mấy trò bẩn thỉu này của Đức Hâm, không thì nếu như thật sự hợp tác, sau này chúng ta cũng tránh không khỏi càng nhiều phiền phức."

Thời Thanh Ninh cười cười, nói: "Là tôi làm phiền mọi người rồi."

Người phụ trách vốn còn muốn hỏi tiểu thiếu gia cả ngày chỉ ở trong nhà, làm sao lại biết được những tin tức này?

Nhưng hắn nhìn ra tâm tư của tiểu thiếu gia đã không đặt ở trên người bọn họ, vả lại những vết thương của nam sinh kia quả thực có chút doạ người.

Người phụ trách nhân tiện nói: "Xe đến rồi, nhị thiếu trước tiên cùng vị này đến bệnh viện một chuyến đi, những thứ còn lại chúng tôi sẽ xử lý nốt."

Phía bên kia, nam thanh niên quay phim vẫn còn đang cùng Tôn Minh cảm thán không ngưng.

"Không nghĩ tới bọn họ táo tợn muốn một tay che trời như vậy, bằng chứng cũng đã lấy ra rành rành, bọn họ còn dám vu khống là đồ giả, thực đúng là mở to mắt nói bừa..."

Những âm thanh xì xào tán gẫu xung quanh tuy rằng đã bị đè thấp, nhưng vẫn rõ mồn một truyền đến bên tai Bách Dạ Tức.

Hắn nghe xong, biểu tình trên mặt lại không chút gợn sóng, chỉ hơi cúi đầu nhìn bàn tay của thiếu niên đang chặt chẽ siết lấy ống tay áo mình, rồi cứ giữ như vậy không dám làm ra động tác nào nữa, dường như chỉ lo sẽ làm mình đau.

"Đi thôi."

Bách Dạ Tức nhẹ nhàng giật giật ống tay áo, muốn kéo người đi.

"Đi bệnh viện."

Dưới sự hộ tống của vệ sĩ, Thời Thanh Ninh cùng Bách Dạ Tức đi đến một bệnh viện danh tiếng nhất của Hải thành.

Nơi này cũng chính là nơi Thời Thanh Ninh tiến hành cuộc phẫu thuật trị khỏi bệnh tim bẩm sinh trước đó không lâu.

Vốn dĩ ngày hôm qua Thời Thanh Ninh đã muốn đưa Bách Dạ Tức tới đây làm kiểm tra, nhưng khi đó thời gian đã muộn, bởi vậy mới đẩy cho tới bây giờ.

Quá trình kiểm tra sức khoẻ tổng thể kết thúc, sau khi nộp phí kiểm tra cấp tốc thì kết quả rất nhanh cũng đã có, lúc này Thời Thanh Ninh mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

"Thiếu máu nhẹ, chú ý nghỉ ngơi đầy đủ, ăn nhiều đồ bổ huyết một chút là tốt rồi." Bác sĩ lại nói, "...Không có tổn hại gì đến dây thần kinh như các vị nói, vậy nên không cần lo lắng."

Trạng thái căng thẳng của Thời Thanh Ninh sau khi nghe được những lời này của bác sĩ rốt cuộc mới được thả lỏng.

Sau khi bác sĩ rời đi, Thời Thanh Ninh hỏi mượn từ mấy cô y tá một ít vải băng, cẩn thận đem vết lấy máu của Bách Dạ Tức quấn lại.

Vừa nãy khi làm kiểm tra tổng quát, Bách Dạ Tức lại bị lấy chút máu.

Nhưng phương thức kiểm tra tổng quát này cũng không cần nhiều máu, chỉ cần rạch một miếng nhỏ trên đầu ngón tay là được rồi.

Mà Bách Dạ Tức bởi vì liên tục bị lấy máu, nồng độ huyết sắc tố trong cơ thể bị kịch liệt giảm mạnh, đến đầu ngón tay cũng chẳng thể chảy nổi máu nữa, chỉ có thể dùng đai cao su để thắt lại bắp tay, thật vất vả mới rút ra đủ lượng máu.

Thời Thanh Ninh không cách nào hình dung được tâm tình của mình khi tận mắt nhìn thấy Bách Dạ Tức bị lấy máu.

Cậu cảm giác lồng ngực của mình cũng bị bóp nghẹt, mũi kim như đâm thẳng vào tim, từ đó hút ra một ống máu.

Thời Thanh Ninh cúi đầu, cẩn thận giúp Bách Dạ Tức đem lỗ kim mới kia quấn kỹ lại.

Trước đó, cậu đã giúp hắn dùng bông bổng ấn giữ chừng mười mấy phút.

Mãi đến tận khi bác sĩ đi ngang qua hai lần, nói được rồi không cần ấn thêm nữa, khi đó Thời Thanh Ninh mới buông lỏng tay.

Lỗ kim được cầm máu qua quả nhiên không còn tiếp tục rỉ máu nữa, chỉ là hơi sưng tấy lên.

Mà Thời Thanh Ninh cũng không vì thế mà an tâm quá nhiều.

Cậu nói chuyện với Bách Dạ Tức, nỗ lực năn nỉ đối phương đem ống tay áo xắn lên để cho mình nhìn qua một lượt những vết máu tụ trên cánh tay.

Thời Thanh Ninh nghe cái thanh niên quay phim kia nói, Bách Dạ Tức chỉ trong vòng ba tháng bị rút đến bốn lần máu.

Thuyết phục mãi nhưng Bách Dạ Tức cũng chỉ đồng ý vén lên một chút tay áo, cũng không đem tất thảy những vết máu tụ ra cho cậu xem.

"Qua mấy ngày liền tan hết." Bách Dạ Tức chỉ nói như vậy.

Thời Thanh Nịnh rũ mắt, đem mấy lỗ kim lộ ra trên cánh tay sát trùng cẩn thận một lượt rồi quấn lại toàn bộ.

Lần này bệnh viện Đức Hâm bị điều tra, có lẽ sẽ dính dáng đến một chút tin tức nào đó của An gia.

Chờ nắm giữ được tin tức, tình huống sẽ có thể chủ động hơn so với hiện tại.

Thời Thanh Ninh đắm chìm trong suy nghĩ, lại bắt đầu nghĩ xem tại sao mình không sớm phát hiện ra.

An gia sẽ yên tâm thoải mái mà để Bách Dạ Tức chịu tổn thương thần kinh, vậy làm sao có thể có ý tốt?

Thậm chí ngay cả việc bọn họ nhận nuôi Bách Dạ Tức, đều có khả năng là vì cố ý tìm kiếm nguồn máu hiếm để dự trữ...!

Thời Thanh Ninh càng nghĩ càng cảm thấy choáng váng, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một màu đỏ như máu.

Tay cậu bắt đầu hơi run run, chỉ thấy một giọt máu nhỏ xuống, chậm rãi rơi trên mu bàn tay trắng nõn của cậu, nở rộ như một đoá hoa đỏ đến chói mắt.

Tiếp đến là hai giọt, ba giọt...!

"Nhị thiếu!"

Bên tai truyền đến tiếng Tôn Minh kinh sợ hô lớn.

"Ngài chảy máu mũi?!"

Thời Thanh Ninh muốn nói mình không sao, còn đang nghĩ may là không rơi dính lên băng vải, lãng phí thành quả một hồi vừa rồi.

Cậu nghĩ đi nghĩ lại, tầm mắt bắt đầu mờ nhoè dần, một giây sau ý thức liền chìm vào một màu đen kịt.

"Nhị thiếu!!"

Thời Thanh Ninh đột nhiên hôn mê, tình huống xảy ra quá mức bất ngờ khiến mấy vệ sĩ đứng gần đó không khỏi giật mình kinh hoảng, tay chân lúng túng, Tôn Minh theo bản năng định đưa tay ra đỡ, lo rằng tiểu thiếu gia sẽ ngã xuống.

Thế nhưng phản ứng trước cả hắn, một cánh tay ở gần hơn đã đưa ra.

Vững vàng mà đỡ trọn lấy thiếu niên ngất đi.

"Cậu..."

Tôn Minh ngạc nhiên nhìn Bách Dạ Tức đem người ôm vào ngực.

Tay hắn...!Không phải mới vừa được băng xong sao?

Mấy vệ sĩ muốn đi gọi bác sĩ đến, nhưng nam sinh trước mặt rất nhanh đã rút điện thoại ra, cấp tốc bấm một dãy số.

"Nhị thiếu chảy máu mũi không ngừng, mất máu hôn mê, chúng tôi bây giờ đang ở lầu hai, năm phút nữa đến...!Ừm..."

Động tác của Bách Dạ Tức cực kỳ gấp, cơ hồ khiến cho người khác không có cả thời gian để kịp phản ứng.

Sau khi tắt máy, hắn liền hơi khom lưng xuống, muốn đem cả người Thời Thanh Ninh bế lên.

"Để tôi!"

Tôn Minh lên tiếng, hắn cảm thấy lúc này mình không thể để mặc hành động của Bách Dạ Tức.

Hắn vừa mới bị lấy nhiều máu như vậy, làm sao có khả năng bế người?!

"Để tôi đỡ tiểu thiếu gia, trong bệnh viên đông người, cẩn thận bị chen." Tôn Minh bình tĩnh nói, cũng không rõ tại sao mình lại theo bản năng mà giải thích thêm vài câu.

Bách Dạ Tức dừng lại động tác tay, nhìn Tôn Minh một cái, cuối cùng không có kiên trì đem người bế lên.

"Ôm cho chắc." Hắn nói.

Loại trách nhiệm phải chăm sóc tốt Thời Thanh Ninh này vốn cũng không cần đến Bách Dạ Tức phải nhắc với vệ sĩ của Thời gia.

Nhưng đang trong tình huống cấp bách như vậy, Tôn Minh cũng không có thời gian đâu cùng hắn phân bua, chỉ ngắn gọn hỏi:

"Tầng mấy?"

"Tầng mười ba."

Bách Dạ Tức cùng Tôn Minh, thêm cả mấy vệ sĩ đi trước mở đường, nhanh chóng đi về hướng thang máy.

Cũng may sau khi vào trong thang máy cũng không có nhiều người, Tôn Minh có thể an ổn mà che chở đưa tiểu thiếu gia lên tầng.

Trong thang máy vắng lặng, chỉ có tiếng máy móc vận hành nho nhỏ.

Tôn Minh cẩn thận ôm tiểu thiếu gia, rốt cuộc vẫn là không nhịn được, đưa mắt nhìn nam sinh từ đầu đến giờ ánh mắt vẫn luôn đặt trên người tiểu thiếu gia kia.

Hắn như này không khỏi cũng có chút quá mức...!Thành thục cùng tỉnh táo?

Bách Dạ Tức vẫn chăm chú nhìn người không ngẩng đầu, lại như nhận ra được ánh mắt của Tôn Minh, lời ít ý nhiều mở miệng:

"Vừa nãy là điện thoại của bác sĩ Triệu hôm qua."

Hắn giải thích ngắn gọn rõ ràng, lại vẫn không thể xóa đi được sự nghi hoặc trong lòng Tôn Minh.

"Ting" một tiếng, thang máy đã lên đến tầng mười ba, Tôn Minh không kịp suy nghĩ nhiều, ôm người bước nhanh ra ngoài.

Bên kia, vài bác sĩ đã chuẩn bị sẵn mọi thứ, giường cấp cứu cũng đã vào vị trí, bác sĩ cấp tốc làm kiểm tra đơn giản cho Thời Thanh Ninh, sau đó liếc mắt nhìn nhau, gật đầu nói.

"Chuẩn bị giải phẫu."

Thoáng nhìn gương mặt của mấy người tới đây trong nháy mắt trở nên tái nhợt, bác sĩ còn tranh thủ an ủi một câu:

"Không sao đâu, chỉ là một cuộc giải phẫu thông thường, không có nguy hiểm, thuận tiện thông báo cho mấy người Thời phu nhân đi."

Lập tức bọn họ cũng không nhiều lời với những người khác nữa.

"Thông báo với ngân hàng máu điều đến máu dự trữ! Mở đèn lớn! Chuẩn bị giải phẫu!"

Mấy vệ sĩ đều có chút luống cuống tay chân, đến ngay cả Tôn Minh cũng đang thở gấp, mất một lúc mới điều hoà được lại nhịp thở, tay khẽ run móc ra di động gọi điện thoại cho Thời phu nhân.

Chỉ có một mình Bách Dạ Tức——

Hắn bình tĩnh mà ngồi trên ghế dài gần cửa phòng phẫu thuật nhất, yên tĩnh chờ đợi.

Không ai biết được hắn đang suy nghĩ cái gì.

Bách Dạ Tức rũ mắt, nhìn cánh tay của chính mình.

Mới vừa rồi động tác quá loạn, ống tay áo của Bách Dạ Tức cũng bị lôi kéo xộc xệch, lộ ra vải băng bên trong.

Bàn tay hắn chậm rãi nắm thành quyền, đôi mắt thâm trầm nhìn chằm chằm vào nơi mạch máu đang nổi lên.

Ở trong đó có một dòng máu sung túc, ùng ục chảy xuôi, hiện tại liền có thể xé toạc cánh tay này ra, rút ra thêm càng nhiều máu.

Bách Dạ Tức rũ mắt, ánh sáng lành lạnh từ đèn trần rơi vào gương mặt của hắn, đổ bóng tạo thành một cái hõm sâu màu đen bao trùm nửa khuôn mặt.

—— Nhưng những băng vải này là Thời Thanh Ninh tự tay tỉ mỉ quấn.

Hắn thật sự không nỡ..