Khi hắn đi ra ngoài, Đổng Kính Chi vẫn ngồi trên xích đu dưới tàng cây, hai mắt nhắm tựa như đang ngủ.

Phong Thả Ngâm vốn định rón rén đi qua, ai ngờ mới vừa bước ra một bước lão nhân gia liền mở miệng nói: “Nhà bếp ở phía sau nhà, chỉ là lâu lắm rồi không nổi lửa nấu cơm, ngươi muốn dùng thì trước đó nhớ dọn dẹp một chút.”

Phong Thả Ngâm không ngờ mình còn chưa mở miệng đối phương đã biết, hắn lại một lần nữa ôm quyền nói tạ ơn nhưng cũng không đến nhà bếp ngay mà hỏi: “Đổng tiên sinh, vết bỏng trên người Kỷ Hành rất nghiêm trọng, không biết sau này…”

“Dùng y thuật của lão phu đối phó với vết bỏng này không quá phiền phức, nhiều nhất là năm ngày hắn có thể khỏi rồi.

Còn người Linh Tông, các ngươi cũng không cần cẩn thận, chỉ cần dựa vào mặt mũi phụ thân ngươi ta cũng giúp ngươi chống đỡ.”

Phong Thả Ngâm trong lòng cảm kích không thôi, nhưng cũng biết hắn bây giờ căn bản không có năng lực báo đáp, nói cảm tạ quá nhiều lần cũng mất mùi vị nên đành phải cung kính cúi chào, đem phần ân tình này để ở trong lòng…

Sau khi Phong Thả Ngâm đi đến nhà bếp mới biết Đổng tiên sinh nói lâu lắm không dùng thật sự là rất lâu không dùng!

Mấy ngôi nhà trên nùi này đều là kết cấu gạch xanh ngói đen, trên tường quét vôi trắng sạch sẽ như tuyết, xung quanh không có tường vây nhưng bị từng lớp cây mơ vây lại.

Bếp sau nhà là phòng nhỏ dùng gạch dựng lên, phía trên lợp ngói.

Bên trong phòng có kệ bếp, nồi, bát, muôi, chậu đầy đủ mọi thứ, bên trong góc còn đạt một bó củi khô, chỉ là trên bề mặt những thứ này tất cả đều phủ một lớp bụi xám dày đặc nhìn sơ đã biết mấy năm chưa từng được sử dụng.

Phong Thả Ngâm thầm nghĩ: Cũng đúng, Đổng tiên sinh cũng là tiên nhân, ăn gió uống sương không dính khói bụi nhân gian nên phòng bếp này vô dụng cũng không có gì lạ.

Phong Thả Ngâm dứt bỏ suy nghĩ, tìm một miếng khăm lau trong bếp, bắt đầu từ cửa phòng bếp cho đến hail u đựng nước, tới tới lui lui vô số lần từ buổi sáng bận đến chạng vạng mới coi như quét dọn sạch sẽ nhà bếp từ trong ra ngoài.

Cũng may hắn quanh năm tập võ thân thể khoẻ mạnh, thương thế trên người cũng đã được Đổng tiên sinh chữa khỏi bằng không bận rộn như vậy cũng không chịu nổi.

Nhưng đợi đến khi hắn muốn nhóm lửa nấu cơm mới bất giác nhận ra trong bếp không có gì để nấu!

Mắt thấy trời đã gần tối, bụng vẫn đói không ngừng, hắn thì có thể hái vài quả hạnh ăn cho qua bữa nhưng còn Kỷ Hành thì sao? Cũng không thể để y ăn hoa quả cùng hắn!

Ngay khi Phong Thả Ngâm đang phát rầu, tráng hán lúc sáng bị hắn một chưởng đánh ngã vác theo một cái bao đi tới.

Phong Thả Ngâm nhìn thấy người mất tích sau khi ra khỏi phòng Kỷ Hành, trên mặt mang theo mấy phần xin lỗi nói: “Sáng sớm là ta lỗ m ãng, rất xin lỗi.”

Đại hán giống như không nghe hiểu hắn nói gì, chỉ cầm cái bao trong tay đưa cho hắn, xong xuôi liền quay người rời đi.

Phong Thả Ngâm mở túi ra nhìn, đuôi lông mày lập tức nhiễm lên mấy phần vui vẻ.

Cái túi cầm khá nặng, bên trong xếp vào một túi gạo, còn có một chút đường và muối, cùng với một lượng lớn rau dưa và hành.

Hắn ngẩng đầu nói cảm ơn với đại hán đã đi xa, sau đó lập tức cầm túi tiến vào nhà bếp bắt đầu nhóm lửa nấu cơm.

Mặc dù chưa nấu cơm bao giờ nhưng Phong Thả Ngâm từ trước đến giờ tự xưng là kỳ tài ngút trời bèn nghĩ làm cái cơm khẳng định không phải việc khó.

Cứ vậy trôi qua nửa canh giờ hắn cũng nấu xong một nồi cháo rau, mà vẻ ngoài khá ổn.

Phong Thả Ngâm hào hứng múc một bát nhỏ, lại lấy thêm cái bát nữa muốn mang đến cho Kỷ Hành.

Hắn vừa quay đầu lại liền phát hiện bóng người màu trắng đứng ở cửa, đối phương từ hông hướng lên trên đều cuốn băng vải trắng, chỉ lộ ra hơn nửa khuôn mặt, một con mắt không bị băng vải bao lấy đen láy không hề động đậy nhìn hắn.

Phong Thả Ngâm lấy làm kinh hãi, vội vã thả đồ trong tay xuống chạy tới đỡ người kia, “Ngươi sao lại ra đây? Đói bụng rồi sao? Để ta mang tới là được rồi, tự ngươi tới cũng không sợ đụng vào đâu vấp ngã?”

Tốc độ của nhân loại phải nói là vô cùng nhanh, biểu cảm cấp thiết lo lắng, điều này biểu thị hắn đang quan đến mình.

Cho dù Kỷ Hành cảm thấy việc đối phương quan tâm mình chỉ là hiểu lầm nhưng y vẫn điều chỉnh ngữ khí, nói: “Cảm ơn đã quan tâm, trên người ta một chút cũng không đau.

Đổng tiên sinh nói ta đã có thể xuống dưới đi lại.”

Nghe vậy, Phong Thả Ngâm vừa nghĩ đến phụ thân từng nói y thuật của Đổng Kính Chi vô cùng kỳ diệu vừa cẩn thận quan sát nét mặt Kỷ Hành, xác định y thật sự không hề có một chút vấn đề nào mới yên lòng.

“Đói bụng rồi đi! Mau đến ăn cháo.” Phong Thả Ngâm dẫn Kỷ Hành ngồi xuống trước một bàn gỗ đã lau khô nước trong bếp, phân biệt múc ra hai bát mỗi người một bát.

Kín đáo đưa cho Kỷ Hành một cái thìa, Phong Thả Ngâm trực tiếp nâng bát của mình uống vào miệng, dù sao hắn cũng đói bụng cả ngày.

Nhưng mà vào bụng rồi vẻ mặt của hắn nhất thời cứng đờ, hương vị của cháo mặn rụt lưỡi khiến hắn suýt nữa phun ra!

Dư quang thoáng nhìn qua Kỷ Hành cầm thìa bắt đầu xúc ăn, hắn lập tức đoạt lấy thìa của người kia, đối diện ánh mắt nhìn sang của Kỷ Hành giải thích: “À, ta đột nhiên nhớ tới quên chưa cho hành, để ta thêm hành rồi hâm nóng lại một chút…”

Kỷ Hành nói: “Không cần phiền thế.”

Sau đó, Phong Thả Ngâm liền nhìn Kỷ Hành mặt không đổi sắc ăn hai bát cháo, còn nói cảm ơn hắn cháo rất ngon.

Phong Thả Ngâm không có nửa phần cảm động trái lại vô cùng lo lắng, hắn cảm thấy vị giác của Kỷ Hành nhất định xảy ra vấn đề.

Hết chương 18..