Hạ Lăng ở trong cục cảnh sát ghi chép xong khẩu cung đã hơn mười giờ tối, kéo thân mình mệt mỏi, hắn hận giờ phút này không thể bật người bay trở về trong nhà ngủ một giấc.

[Nhiệm vụ chi nhánh 5: Ở trước khi mục tiêu công lược Diệp Thừa tỉnh lại chạy tới bệnh viện. Đáng tiếc là không có thưởng cho đâu nha, thất bại phải khấu trừ tất cả tích phân.]

Hệ thống, tao với mày có thù oán sao?! Mày như vậy chúng ta còn như thế nào thoải mái chơi đùa được?

[Ai muốn cùng Player ngu ngốc chơi đùa ╮(╯▽╰)╭]

….

Hạ Lăng cảm thấy cuộc đời này của mình gặp được một kẻ thích hãm hại người như vậy, hắn thực hoài nghi bản thân lúc trước đầu óc bị đặt trong nước của bồn cầu rồi mới đi đáp ứng yêu cầu của đồ thích hãm hại này. Quả thực là ác mộng!

[Bởi vì hệ thống dễ thương nghe thấy được nội tâm của Player, cho nên tự động khấu trừ 50 thích phân, trước mắt Player có tổng tích phân là 11100. Không cần cảm tạ tôi đâu >3<]

….

Ở phụ cận mua một chén cháo, cản xe taxi báo địa chỉ của bệnh viện, Hạ Lăng liền híp mắt tính toán nghỉ ngơi một hồi. Kết quả chính là tới bệnh viện bị lái xe lớn giọng gọi dậy, đầu óc mơ mơ hồ hồ, bởi vì trên xe mở điều hòa, hắn không cẩn thận một cái liền bị nhiễm lạnh. Xuống xe, Hạ Lăng liền đánh một cái hắt xì, hít hít cái mũi, ba bước cũng thành hai bước nhanh chóng bước vào trong bệnh viện.

Tới trước lễ tân, Hạ Lăng hướng y tá hỏi một chút tình huống của Diệp Thừa, y tá ở lễ tân nói cho Hạ Lăng biết chỗ phòng bệnh của Diệp Thừa, sau đó Hạ Lăng nói cảm ơn liền vội vàng chạy lên phòng bệnh VIP ở tầng cao nhất. Ngoài phòng bệnh im lặng đáng sợ, điều hòa ở trên hành lang nhiệt độ điều chỉnh khá thấp, Hạ Lăng đi ở trên mặt thảm luôn có một cảm giác sởn gai ốc.

Xuất phát từ lễ phép, Hạ Lăng gõ vài cái ở trên cửa phòng bệnh, sau đó nhẹ tay nhẹ chân đẩy cửa ra, liền thấy được trên trán Diệp Thừa băng một đống lớn băng vải. Mặt khác một khúc bột được quấn từ trên đùi trở xuống, tay y còn có thể hoạt động một chút, bất quá nhìn sắc mặt y xanh mét là có thể biết được tâm tình của y khẳng định không tốt. Diệp Thừa cũng thấy Hạ Lăng, cặp mắt theo dõi hắn, như muốn nhìn xuyên thành một cái động qua hắn.

Hạ Lăng tận lực làm cho bản thân không nhìn tầm mắt của Diệp Thừa, kéo ghế dựa qua một bên ngồi xuống, đem cháo có chút lạnh đặt ở trên bàn nói, “Anh như vậy nhìn tôi làm gì, theo lý mà tôi còn là ân nhân cứu mạng của anh đấy. Nếu không phải tôi nhàn rỗi tới đau trứng, không có việc gì làm sau cơm chiều nên đi tản bộ, rồi nhìn thấy anh nằm ở trong vũng máu, anh phỏng chừng hôm nay sẽ phải ở lại bên cạnh hồ. Nghe nói bên hồ kia rất nhiều muỗi, có lẽ thời điểm ngày hôm sau người ta tìm được anh thì anh đã bị hút thành thây khô rồi, ha ha ha…”

Diệp Thừa: “…”

Hạ Lăng cầm lấy thìa khuấy khuấy cháo, sau đó múc một muôi đưa tới bên miệng của Diệp Thừa: “Tôi cũng không rõ anh trong khoảng thời gian sinh bệnh này có thể ăn cái gì, không thể ăn cái gì, bất quá bình thường hẳn là ăn được chút đồ nhẹ gì đó. Anh mới tỉnh lại sau khi làm xong phẫu thuật, hẳn là còn chưa có ăn gì, ăn trước chút cháo cho đỡ đói bụng, về sau tôi sẽ suy nghĩ biện pháp giúp anh tìm chút đồ có dinh dưỡng gì đó tới.”

Diệp Thừa im lặng không nhúc nhích, cũng không hé miệng, tay giơ cái thìa của Hạ Lăng có chút mỏi. Hạ Lăng lại bị vây trong trạng thái mệt mỏi, đối với Diệp Thừa hiện tại thật muốn dùng phương pháp đặc biệt là đem miệng của y kéo ra rồi đem toàn bộ cháo đổ vào. Đương nhiên,,nếu không khiến độ hảo cảm bị tụt xuống thì hắn thật sự sẽ làm như vậy.

“Anh lo lắng có độc? Cho nên anh không dám ăn a?”

Cũng không biết có phải hiệu quả do Hạ Lăng sử dụng phép khích tướng, hay là do Diệp Thừa thực đói bụng, y hé miệng liền nuốt xuống cháo từ trên thìa kia đổ xuống. Cháo bỏ ra đã lâu có chút biến lạnh, hương vị nhạt nhẽo không có vị gì, nhưng mà y vẫn thực im lặng đem toàn bộ cháo mà Hạ Lăng dùng thìa múc qua kia toàn bộ ăn hết.

[Mục tiêu công lược Diệp Thừa độ hảo cảm + 5, trước mắt tổng điểm của độ hảo cảm là 5.]

“Cảm ơn.” Ngay tại thời điểm Hạ Lăng thu dọn đồ vật này nọ, hắn nghe thấy thanh âm rất nhỏ của Diệp Thừa nói cảm ơn mình. Nghĩ tới bản thân nghe nhầm, Hạ Lăng giây tiếp theo liền mạnh mẽ ngẩng đầu lên, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Diệp Thừa. Diệp Thừa nghĩ tới Hạ Lăng không có nghe thấy, lại lặp lại một lần nữa. Lại nói tiếp, y tựa hồ rất ít cùng người khác nói cảm ơn, có lẽ là từ đó tới giờ còn chưa có nói qua, cho nên nghe có chút không được tự nhiên.

Hạ Lăng vội vàng hướng Diệp Thừa khoát tay, nhìn qua như vậy có chút thụ sủng nhược kinh (được sủng mà kinh sợ), hắn nghĩ nghĩ lại ngồi trở lại trên ghế, mở miệng nói, “Nếu như thật sự muốn cảm ơn, vậy nói cho tôi biết tên của anh đi.” Tuy rằng tôi đã sớm biết ╮(╯▽╰)╭

“Diệp Thừa.”

“A, tôi tên là Hạ Lăng, nếu đã biết tên của đối phương, như vậy về sau chúng ta chính là bạn bè.”

“…”

[Mục tiêu công lược Diệp Thừa độ hảo cảm + 5, trước mắt tổng độ hảo cảm là 10.]

“Tôi đây đi trước, ngày mai lại tới nhìn anh, anh phải nghỉ ngơi sớm một chút.” Hạ Lăng đem hộp đựng cháo đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại, vừa đi vừa tự hỏi hẳn là nên chuẩn bị cái gì đó để Diệp Thừa ăn. Trên đường về nhà thuận tiện mở di động tra xét một chút, trận tai nạn xe cộ này, thân thể của Diệp Thừa nhiều nhất cũng là bị gẫy xương ở nhiều chỗ, chuyên gia đề nghị ăn uống nhiều thứ bổ về xương cốt hoặc là ăn nhiều một chút các loại rau dưa cùng trái cây gì đó.

Hoàn hảo là nguyên chủ của thân thể này có rất nhiều tiền, cũng không sợ khiến cho Diệp Thừa ăn uống thiếu thốn, chăm sóc y tới lúc xuất viện vẫn dư dả. Đợi cho tới khi Hạ Lăng về tới nhà thì đã trải qua một ít sự tình. Chạy một buổi tối, trên người của hắn toàn là mồ hôi, quần áo dính chặt ở trên da rất khó chịu. Hạ Lăng mở nước ấm tắm rửa một cái, thay áo ngủ liền trực tiếp nằm ngủ ở trên giường.

Hạ Lăng bình thường mỗi ngày đều đúng bảy giờ tỉnh lại, ngẫu nhiên sẽ ở lại trên giường tới mười một giờ, thời điểm hệ thống nhìn không được nữa sẽ lấy tích phân tới áp chế hắn phải rời giường. Chính là hôm nay Hạ Lăng không dám ở lại trên giường, chạy xuống dưới lầu, tới tiệm cơm nhỏ ở bên cạnh cùng cửa hàng hoa quả, mua một bát canh gà cùng một ít táo xong liền thẳng hướng bệnh viện mà đi.

Chủ tiệm cơm ở dưới lầu của Hạ Lăng kia làm đồ ăn hương vị đều rất tuyệt, nhất là nấu canh gà, hương vị thực sự không nói nên lời. Hạ Lăng từng ăn qua một hồi, đã bị canh gà của chủ tiệm bắt làm tù binh _(:3)∠)_ hắn cảm thấy được tất yếu phải để cho nam thần nếm thử một chút, nói không chừng nam thần còn có thể tặng cho mình thêm một ít hảo cảm. Nghĩ tới như vậy, cước bộ đi lên thang lầu của hắn trở nên nhẹ nhàng hơn.

Tới phòng bệnh, Hạ Lăng thời điểm đẩy cửa phát hiện Diệp Thừa đang nghiêng cổ nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, tựa hồ không nhận ra được hắn đã tới. Hạ Lăng nhẹ nhàng ho khan một tiếng, thấy Diệp Thừa không có phản ứng, hắn lại lớn tiếng gọi. Sau đó lại thấy Diệp Thừa dùng bộ dáng vẻ mặt biểu tình ngu ngốc nhìn mình.

Orz, nam thần, why are you so diao?

(Why are you so diao: tạm dịch là ‘Tại sao anh lại treo / đơ / ngơ?’. Ý bạn Hạ Lăng là không biết anh Diệp Thừa có bị làm sao không mà lại dùng khuôn mặt ngây ngốc biểu tình ngu ngốc nhìn bạn ý…  =.,=)

Hạ Lăng ngồi vào trên ghế ngày hôm qua, đem túi lớn đựng canh gà cởi bỏ, một cỗ mùi nhàn nhạt truyền ra, Hạ Lăng liền cảm giác bản thân đang không ngừng phân bố nước bọt! QAQ Mẹ nó, hắn còn không có ăn điểm tâm đã đưa cho nam thần ăn trước, nếu nam thần không tăng thêm hảo cảm, hắn liền từ trên cửa sổ phòng bệnh nhảy xuống đi!

Múc một thìa canh gà thơm ngào ngạt đút cho Diệp Thừa, Diệp Thừa dị thường im lặng uống xong canh gà giống như đêm qua vậy. Hạ Lăng đợi nửa ngày cũng không nghe thấy hệ thống thông báo độ hảo cảm của Diệp Thừa gia tăng…

(╯‵□′)╯︵┻━┻ Độ hảo cảm đâu? Nam thần anh sẽ không tỏ vẻ cái gì sao! Đây chính là canh gà tình yêu a! Đây là tình yêu tôi bao hàm đối với anh, anh cảm nhận được không!

[←_← đây không phải là canh gà mua tới sao, Player cậu còn muốn thế nào?]

Orz, hệ thống mày đúng là đội hữu như heo, cũng chỉ biết bổ cho tao một đao.

Hạ Lăng thấy độ hảo cảm không tăng thêm, có chút mất mác cầm lấy túi táo kia, đứng dậy nói, “Tôi đi rửa mấy trái táo cho anh.”

[Mục tiêu công lược Diệp Thừa độ hảo cảm + 10, trước mắt tổng độ hảo cảm là 20.]

(╯‵□′)╯︵┻━┻ Nam thần anh có bệnh đi! Tôi tặng canh gà, đút canh gà cho anh thì anh một hảo cảm cũng không có, tôi nói với anh là đi rửa mấy quả táo thì liền cho thêm tôi 10 điểm độ hảo cảm! Anh náo loạn cái gì a!

[╮(╯▽╰)╭ thật có lỗi Player, vừa rồi hệ thống bị trì hoãn, hảo cảm này là có lúc cậu đút canh gà.]

… Tao không muốn cùng cái đồ thích hãm hại người mày tiếp tục lại nói thêm một câu nào nữa.

Hạ Lăng đem táo ở trong túi to rửa xong đặt ở trên chén đĩa, cầm lấy dao gọt hoa quả đem vỏ táo gọt ra rồi cắt thành từng miếng từng miếng, tại trên cắm tăm đưa cho Diệp Thừa một miếng, “Nếm thử chút xem, táo của cửa hàng hoa quả này rất ngọt.” Cũng rất quý a!

Diệp Thừa thực nể tình ăn hết miếng táo kia, thời điểm một ngụm cắn xuống, nước táo ở trong khoang miệng lan ra, mang theo vị ngọt nhè nhẹ. Chính như giống lời nói của Hạ Lăng, hương vị thật sự không tồi, rất ngọt. Diệp Thừa nghĩ nghĩ, cuối cùng nói, “Thật ngọt.”

[Mục tiêu công lược Diệp Thừa độ hảo cảm + 5, trước mắt tổng độ hảo cảm là 25.]

Hạ Lăng thấy mục đích của mình đã đạt được bật người vui vẻ, lộ ra một nụ cười thật lớn, hai chiếc răng nanh phối với nụ cười này nhìn qua dị thường đáng yêu. Diệp Thừa sau khi ăn mấy miếng táo tựa hồ nghĩ tới gì đó, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt của Hạ Lăng, “Cái tên cùng tôi ngồi chung một xe đâu? Cậu ta như thế nào?” Tuy rằng y đã sớm biết Kiều Thiên là lừa mình, nhưng mà dù sao cũng là bằng hữu từ nhỏ cùng nhau lớn lên, y không muốn Kiều Thiên gặp chuyện không may.

Hạ Lăng chỉ quan tâm Diệp Thừa, về phần cái tên cùng y ở một chỗ kia ai mà đi quản a. Bất quá nếu Diệp Thừa đã nói ra, Hạ Lăng cũng liền hỏi hệ thống, hệ thống khó có được lúc thực khẳng khái không khấu trừ tích phân của Hạ Lăng, liền nói bệnh trạng tình huống hiện tại của Kiều Thiên cho hắn. Kiều Thiên cũng không có thương tích nghiêm trọng như Diệp Thừa, bất quá còn đang trong hôn mê, đại khái là đụng vào đầu, có chút hơi bị chấn động não. Hạ Lăng đối với Diệp Thừa ăn ngay nói thật, còn cảnh cáo Diệp Thừa lấy tình huống của y hiện tại không thể đi thăm người bệnh khác, Diệp Thừa cũng rất không nể tình coi nhẹ lời nói của hắn. Nếu không phải hệ thống thông báo độ hảo cảm của Diệp Thừa tăng thêm 5 điểm, Hạ Lăng còn tưởng rằng mình nói sai rồi, làm cho Diệp Thừa mất hứng.

(╯‵□′)╯︵┻━┻ Nam thần anh có thể hay không không cần ngạo kiều như vậy a!

….

Sau khi hệ thống cấp Hạ Lăng ban bố rất nhiều nhiệm vụ chi nhánh để xoát độ hảo cảm của Diệp Thừa, trải qua cố gắng lâu như vậy, Diệp Thừa đối với Hạ Lăng tổng độ hảo cảm cũng đạt tới 60 rồi. Lại nói tiếp, hắn cũng đã lâu như vậy không có chạm qua máy tính, cơ hồ cả ngày đều là đứng ở trong bệnh viện. Khó có được một chút thời gian rảnh rỗi, Hạ Lăng lấy điện thoại di động mở ra trang mạng, muốn xem chương mới của Diệp Tri đại đại. Kết quả phát hiện từ mấy ngày trước, Diệp Tri đại đại không có thêm chương mới!

Trên văn án lưu lại một thông báo, nói là có chuyện, đại khái phải ngừng viết một thời gian dài. Bên trong khu bình luận đã muốn rối loạn, đại đa số độc giả đều lo lắng không biết Diệp Tri đại đại có phải đã xảy ra chuyện gì hay không, bảo đại đại trước mau mau hoàn thành chuyện của mình. Nhưng mà có vài người cố tình như vậy, liền thích tìm việc, nói một đống lời khó nghe, không ít độc giả trung thành cùng bọn họ náo loạn hết cả lên.

Hạ Lăng cũng không biết như thế nào, trong lòng đặc biệt khó chịu, theo lý thuyết hắn thời điểm nhìn tới những kẻ xấu xa cố ý bình luận kia hẳn là phải lên tiếng đáp trả mới đúng, nhưng mà hắn lại tắt đi trang mạng, ngơ ngác nhìn Diệp Thừa trên giường bệnh, nhìn tới xuất thần.