Buổi tối thứ ba lúc sau thi tiếng Anh, Lâm Diễn đi lên bục giảng: “Tớ lại có hai việc phải công bố.”

Học tập uỷ viên An Khê cười nói: “Lớp trưởng, cậu như thế nào mỗi ngày đều có việc?” An Khê cùng Lâm Diễn, làm học ủy hai năm, một là làm lớp trưởng hai năm, từ trước đến nay quen thuộc.

Phù Thải Nghênh cảm thấy, Lâm Diễn thật sự đặc biệt phụ trách nhiệm…… Rất nhiều chuyện đều là Lâm Diễn tới tuyên bố,thầy Diêu tựa hồ nhẹ nhàng rất nhiều. Ngẫm lại cô ở lớp Y từ chồi lớp trưởng, đối lập lên, Lâm Diễn thật là vất vả a.

Lâm Diễn tính tình tốt mà cười cười: “Đâu chỉ một,giữa tháng này, ngày 16, sẽ có một lần thi toán đề giống nhau, cũng coi như là vì thị như đúc mà làm chuẩn bị.” Lớp học tựa hồ đều quen, trừ bỏ vài người chính mình đánh dấu trên lịch một chút, những người khác đều không có phản ứng. Lâm Diễn nói tiếp: “Chuyện thứ hai, tớ phải cùng mọi người thương lượng một chút. Tết Trung Thu có một tiệc tối, ban chúng ta có một tiết mục, Tết Trung Thu ở cuối tháng, còn có một tháng chuẩn bị thời gian. Tớ cùng thầy Diêu thương lượng một chút,thầy kiến nghị ban chúng ta hát hợp xướng. Các cậu cảm thấy thế nào?”

An Khê hỏi: “Lớp trưởng,nếu là hợp xướng, rất yêu cầu thời gian tập luyện. Chúng ta đều đã cuối cấp ba, thích hợp với tiết mục kiểu này sao?”

Một cái nam sinh nói tiếp nói: “Cũng không có gì, tớ cảm thấy khá tốt.”

Lâm Diễn nói: “Ý của thầy Diêu là, chúng ta đều đã cuối cấp ba, về sau không có khả năng cùng nhau tình bày tiết mục, cho nên hy vọng lần này chúng ta có thể đều lên đài.”

Như vậy tưởng tượng, vốn dĩ mấy người có chút ý kiến cũng đều không nói chuyện nữa.

Lâm Diễn nhìn xem không có người đề ý kiến, cười cười: “Vậy định rồi nha. Đêm nay mọi người đều nghĩ xem một số ca khúc, ngày mai có tiết tự học, chúng ta liền đề nghị các khúc hợp xướng, sau đó bầu phiếu. Đúng rồi, lần này Thẩm Hoài đệm cho chúng ta nhạc dương cầm.”

Phù Thải Nghênh sửng sốt,thật sao? Chẳng lẽ Thẩm Hoài không những thanh mỹ nhan hảo thành giai thoại, còn sẽ đàn dương cầm?

Thật là…… Người giỏi không gì là làm không được a……

Ngày hôm sau tiết tự học, Lâm Diễn tổ chức một cuộc bầu phiếu, nhưng thật ra có người đề nghị mấy bài hát, tựa hồ đều rất không thích hợp để hợp xướng, người bầu phiếu đều không quá nhiều.

Lâm Diễn nhíu nhíu mày: “Còn có ai có đề nghị hợp khúc không?”

An Khê nhấc tay nói: “Lớp trưởng, 《 ngày mai cậu tốt》 có thể chứ?”

Lâm Diễn xoay người đem ca khúc viết ở trên bảng đen.

Lộ Dật Hàng nói tiếp nói: “Chưa từng nghe qua bài hát này …… Như thế nào lại bầu phiếu?”

Lâm Diễn cười hỏi: “Sẽ có người xướng sao?”

Dương Thanh Thanh lập tức nói: “Lớp trưởng, tớ ngày hôm qua còn nghe thấy Thải Nghênh xướng bài hát này! Cô ấy sẽ hát!”

Đột nhiên bị điểm đến danh Phù Thải Nghênh: “……”

Phù Thải Nghênh, cô xác thật sẽ xướng bài hát này, nhưng là ở trong ban, đặc biệt là đại bộ phận mọi người đến tên cũng không biết cô, ca hát…… Thật cảm thấy xấu hổ ……

Lâm Diễn lại trực tiếp bàn tay vung lên: “Phù Thải Nghênh, tới hát một đoạn đi.”

Lúc này lại liền từ chối tựa hồ có điểm làm kiêu. Cô tuy nói lần này hơi xấu hổ, nhưng trước kia ở Y trung cũng không thiếu ca hát,liền đứng lên.

Âm thanh của nữ sinh triệt để phát ra, sạch sẽ êm tai.

Cô hát một đoạn ngắn lúc sau liền ngừng lại, Lâm Diễn vỗ tay, lớp học cũng đều vỗ tay theo

Phù Thải Nghênh cảm thấy mặt cô có chút đỏ lên.

Lâm Diễn cười cười: “Hiện tại mọi người tới bầu phiếu đi. Đây là một bài hát tương đối thư giãn, đồng ý cùng nhau xướng bài hát này thì mọi người dơ tay.”

Thế nhưng ra ngoài dự kiến của cô, toàn phiếu thông qua.

Sau tiết tự học, cô xoay người, hỏi Lộ Dậy Hàng: “này, nam sinh các cậu sẽ không cảm thấy bài hát này tương đối thích hợp nữ sinh hát sao? Các cậu như thế nào cũng đều nhấc tay đồng ý?”

Lộ Dật Hàng không để ý nói: “Vậy nữ sinh hát chủ yếu, nam sinh chúng ta bè cho các cậu một chút là được. Nam sinh ban khoa học tự nhiên không phải luôn luôn đều sẽ sắm vai nhân vật loại này sao, các cậu là hoa, chúng tớ là cỏ dại.”

Phù Thải Nghênh bật cười.

Lâm Diễn báo cho chủ nhiệm về ca khúc,lúc sau liền bắt đầu tập luyện. Lâm Diễn sắp xếp chính là cứ hai ngày luyện tập một giờ, bài hát này khó khăn không quá lớn, bởi vậy cũng không cần thiết luyện tập chặt chẽ đến như vậy.

Phù Thải Nghênh cảm thấy ở lớp mới sinh hoạt rất khá. Tuy nói bây giờ còn có thật nhiều người cô không biết, nhưng là trên cơ bản có thể nhớ kỹ mặt, đi ở trên đường đụng tới người trong ban, bọn họ cũng sẽ chào hỏi.

Nếu nói có chuyện không vui, chính là vật lý……

Phù Thải Nghênh chuyển đặt bút viết, nhìn bài thi này nói động năng đề, hết đường xoay xở. Cho nên nói trên thế giới vì cái gì sẽ có vật lý loại này…… Phù Thải Nghênh ghé vào trên bàn, vô cùng oán niệm.

Cô thật sự rất sợ làm đề vật lý, thấy bài thi vật lý liền đau đầu, mỗi bài thi vật lý cao nhất là 110 điểm, lần cô thi tốt nhất đến bây giờ cũng chỉ hơn 80 điểm, vẫn là đụng phải không ít đề nguyên.

Ngẫm lại về sau, còn muốn mỗi tuần đều thi một lần vật lý.

Phù Thải Nghênh muốn ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng

Trạng thái này kéo dài liên tục tới buổi tối về nhà đều không có giảm bớt. Cô đeo cặp sách, chậm rãi từ từ mà đi ra phòng học.

Lâm Diễn cùng Thẩm Hoài đi phía trước cô. Lâm Diễn còn đang không ngừng hỏi Thẩm Hoài về đề vật lý tối nay, Thẩm Hoài rất ít mở miệng, ngẫu nhiên trả lời vài câu. Phù Thải Nghênh dùng đôi tay xoa xoa mặt.

Có đôi khi thật sự đặc biệt hâm mộ đầu óc nam sinh. Giống như trời sinh liền đối số lý hoá phá lệ mẫn cảm giống nhau.

Thẩm Hoài lại đột nhiên quay lại hỏi cô: “Phù Thải Nghênh, cặp sách cậu có nặng không?”

Phù Thải Nghênh sửng sốt: “Không có.”

Thẩm Hoài quay đầu lại: “Vậy là tốt rồi.”

Phù Thải Nghênh suy nghĩ nửa ngày, mới hiểu được Thẩm Hoài là nhắc nhở chính mình —— sợ là không phải bị cặp sách áp cong eo?

Thời điểm cô đến phòng học ngày hôm sau, phát hiện trong ban mọi người khó có được một trận xôn xao. cô trở lại chỗ ngồi mới phát hiện là buổi tối thứ hai thi toán học đã chấm xong,đang được mọi người phát.

Dương Thanh Thanh thò qua tới xem điểm cô: “140? Oa, Thải Nghênh, cậu thi cũng không tồi nha.”

Phù Thải Nghênh trừ bỏ câu cuối cùng vừa hỏi không có làm ra tới, trừ 6 điểm, phía trước còn có một đề hình học không gian tính toán sai,trừ thêm 4 điểm.

“Mọi người vi cái gì xôn xao …… như vậy? Mọi người không phải hẳn là thấy điểm nhìn quen sao?” Phù Thải Nghênh nghi hoặc.

Dương Thanh Thanh giải thích nói: “Này dù sao cũng là khảo sát cấp ba lần thứ nhất nha, rất có ý nghĩa kỷ niệm.”

Phù Thải Nghênh trừu trừu khóe miệng.

Thứ nàng thật sự không quá lý giải ý nghĩa ở đâu.

Thứ bảy là một ngày tự học.Vào buổi sáng, thứ hai đến thứ sáu buổi tối thi năm môn, thậm chí là tối hôm qua mới thi sinh vật, đều phê chữa điểm, chia cho mọi người.

Lộ Dật Hàng nhìn xem tiếng anh cô ban nhiêu điểm,cực kỳ hâm mộ không thôi: “Phù Thải Nghênh, cậu về sau phụ đạo tiếng anh cho tớ đi.Tiếng anh của cậu như thế nào tốt vậy?”

Phù Thải Nghênh liền đùa cậu một chút: “Tới, kêu tỷ tỷ, tớ liền phụ đạo tiếng anh cho cậu.”

“Tỷ tỷ.”

Phù Thải Nghênh: “……Cậu thế nào không cốt khí như vậy?”

Lộ Dật Hàng cợt nhả: “Cốt khí có quan trọng hơn tiếng Anh sao. Bất quá, cậu tiếng Anh thật sự siêu cấp lợi hại, tớ thấy lần này tiếng Anh của cậu so với Thẩm Hoài còn cao hơn nha.” Sau đó lại thấy điểm vật lý của cô, bắt đầu cười to: “Nhưng,điểm vật lý của của như thế nào nét bút hỏng a ha ha ha ha ha ha ha.”

Phù Thải Nghênh nhìn “61”điểm vật lý của mình trên bài thi thật bắt mắt,lại thở dài.Điểm cao nhất của vật lý là 110, đạt tiêu chuẩn cũng chính là 66. Đúng vậy, cô không có đạt tiêu chuẩn.

Ban khoa học tự nhiên trọng điểm môn vật lý trung bình điểm có thể đạt tới 95+,cô đại khái cũng là nét bút hỏng của ban đi. Cô một người kéo nhiều ít chân sau.

Phù Thải Nghênh lị hỏi cậu: “Lộ Dật Hàng,vật lý Thẩm Hoài được bao nhiêu điểm thế? Cậu tới kích thích tớ một chút đi.”

Lộ Dật Hàng vẻ mặt thương xót mà nhìn nàng: “110.”

Nhân sinh đã như thế gian khổ, vì cái gì còn muốn cho nhau tổn thương!

Buổi chiều thứ bảy tiết hai là tự học, Lâm Diễn nói: “Tớ hôm nay cùng trường học mượn khung thép cầm phòng học nhạc, mọi người hiện tại đi qua luyện tập trong chốc lát hợp xướng đi.”

Nói là đã luyện tập vài lần, kỳ thật này vài lần cũng bất quá là từ thầy âm nhạc sắp xếp, phân cho mọi người một chút bộ âm mà thôi. Thẩm Hoài đàn dương cầm tựa hồ là chính mình về nhà tự mình luyện tập.

Cô đột nhiên ý thức được, một hồi luyện tập, chính là cô lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Nam Thần lúc đánh đàn.

Phù Thải Nghênh cùng Dương Thanh Thanh cùng nhau đi đến cầu thang phòng học âm nhạc, Phù Thải Nghênh đi tới gần vị trí dương cầm.

Nhìn chung quanh một vòng, Phù Thải Nghênh mới phát hiện kỳ thật không chỉ là có mình cô nhìn chằm chằm Thẩm Hoài, trong ban người cơ hồ đều đang nhìn anh.

Đại khái là bởi vì Thẩm Hoài mặc sơ mi trắng cùng quần màu đen, ngồi ở bên cạnh dương cầm, trầm ổn,không giống với tuổi mà trầm tĩnh. Không tự giác mà phá lệ gây chú ý.

Trong đầu cô lỗi thời mà nhảy ra tới “Phong hoa tuyệt đại” cái từ này.

Lâm Diễn tự nhiên cũng chú ý tới mọi người đều nhìn Thẩm Hoài, cười cười: “Thẩm Hoài, mọi người đều nhìn cậu đấy, nếu không cậu đàn cho mọi người xem một chút mấy ngày nay luyện tập thế nào?”

Thẩm Hoài hơi hơi gật gật đầu.

Đôi tay thon dài ấn phím đàn, âm thanh dương cầm chậm rãi chảy ra.

Cô từ trước tới nay không cảm thấy nam sinh đàn nhạc cụ có mị lực như thế.Cô nhìn Thẩm Hoài động tác thuần thục, nghe âm nhạc đồng thời nghĩ đến, Thẩm Hoài mỗi ngày về nhà hẳn là rất muộn đi, lại còn có thời gian luyện cầm.

Quả nhiên, thật là đúng câu nói kia, so người ưu tú đều nỗ lực hơn bình thường.

Phù Thải Nghênh đột nhiên cảm thấy, vật lý cô không tốt như vậy, còn đề vật lý đều không muốn làm, rất là xấu hổ.

Cô dùng tay phải chống cằm, nhìn Thẩm Hoài hết sức chuyên chú mà đánh đàn.

Chờ đến Thẩm Hoài đàn tấu kết thúc, toàn bộ cầu thang phòng học vẫn như cũ an tĩnh vài giây, rồi sau đó, mọi người sôi nổi vỗ tay.

Quá dễ nghe.

Đột nhiên cảm thấy bọn họ không cần thiết hợp xướng, chỉ cần Thẩm Hoài đi lên đàn dương cầm là được rồi.

Lâm Diễn đứng dậy, cười nói: “Mọi người cũng nghe thấy, Thẩm Hoài ngắn ngủn mấy ngày,đầu khúc đã luyện được không sai biệt lắm. Kia hiện tại mọi người cũng muốn ca hát thật tốt, phối hợp lại, mới có thể nghe càng tốt.”

Mọi người lục tục theo tiếng.

Phù Thải Nghênh nhìn tràn đầy ý chí chiến đấu đồng học, nhịn không được mỉm cười.

Nói như thế nào đâu, ngắn ngủn mấy ngày phát hiện, cao tam kỳ thật cũng không đáng sợ như cô tưởng tượng nha.

Trừ bỏ, trừ bỏ mỗi tuần đều phải thi vật lý, QAQ.

Tác giả có lời muốn nói: (づ ̄ 3 ̄)づ moah moah ~