Editor: Nhiên

“Thỉnh vận động viên tham gia thi đấu nữ 3000 mét đến chỗ xuất phát.” Nghe thấy thông báo, cô hít sâu một hơi.

Nên tới, vẫn là tới QAQ.

Dương Thanh Thanh vỗ vỗ cô: “Thải Nghênh mau đi đi. Chúng tớ sẽ cổ vũ cho cậu.”

Chờ đến lúc chân chính đứng ở trên vạch xuất phát, cô cảm thấy trái tim của mình thật sự muốn nhảy ra ngoài. Bên cạnh nữ sinh đột nhiên kêu lên: “Thải Nghênh, cậu cũng tới chạy 3000 mét sao?”

Phù Thải Nghênh nghiêng đầu nhìn lại, Triệu Tử Dư……

Cô gật gật đầu, rồi sau đó liền toàn thân chăm chú mà nhìn chăm chú vào phía trước.

Một tiếng súng vang lên, trên vạch xuất phát tất cả mọi người chạy ra ngoài.

Phù Thải Nghênh vừa nhấc chân, cảm thấy có người kéo mình một chút, rồi sau đó cô không chịu được khống chế mà ngã về phía trước. Cả người té trên đất, còn nhìn Triệu Tử Dư vừa chạy về phía trước, vừa hướng về phía mình cười cười.

Cô khẽ cắn môi.

Thật là, đều lớn rồi…… Còn chơi trò này.

Nghe thấy Dương Thanh Thanh sợ hãi kêu: “Thải Nghênh, cậu không sao chứ?!”

Trọng tài cũng vội vàng đã đi tới: “Bạn học, em còn có thể chạy không?”

Cô đứng lên, gật gật đầu: “Không sao ạ, cảm ơn thầy.” Tùy ý mà phủi tro bụi trên quần, lại chạy lên.

Triệu Tử Dư quay đầu lại, kinh ngạc phát hiện Phù Thải Nghênh cư nhiên chạy lên. Cô ta còn tưởng rằng chính mình ngáng một chân kia, có thể làm Phù Thải Nghênh nằm sấp xuống rồi sau đó té bị thương. Cô ta không cam lòng mà cắn cắn môi dưới, yên lặng mà tăng tốc.

Không thể không nói, Thẩm Hoài cùng cô chạy hai tuần, vẫn là có tác dụng. Bình thường cô chạy trên 400 mét liền không chịu nổi, lần này lại không có gì cảm giác.

Cô ở vòng đầu tiên chạy tương đối chậm, tính toán trước tồn một ít thể lực lưu đến cuối cùng lao tới.

Triệu Tử Dư thật ra chạy ở đằng trước.

Chạy xong hai vòng, cô đã có chút hơi hơi thở hổn hển. Thế nhưng còn lạc quan mà nghĩ, như vậy xem ra, ít nhất chính mình không cần lo lắng 800 mét thí nghiệm……

Chờ đến chạy xong bốn vòng 1600 mét lúc sau, cô liền cảm thấy chính mình chân đã bủn rủn vô lực mà sắp nâng không nổi. Bên cạnh các nữ sinh từng bước từng bước đều thở hổn hển, cô cũng liều mạng hô hấp, muốn đổi lấy càng nhiều khí.

Chỉ là cảm thấy, thân thể vẫn như cũ ở trạng thái thiếu Oxy, cổ họng lại bởi vì hô hấp mà làm đau, cô nuốt nước miếng, cảm thấy cổ họng sắp vỡ ra đau.

Thời điểm cô chạy đến vị trí ban bọn họ, nghe thấy Dương Thanh Thanh cầm đầu các bạn học đều cổ vũ: “Phù Thải Nghênh! Cố lên nha!” Cô lại cảm thấy chính mình lập tức liền có sức lực, chỉ là máy móc mà lặp lại động tác nhấc chân buông chân.

Lộ Dật Hàng đi lên chạy, ở bên trong sân thể dục, bên cạnh cô:“Phù Thải Nghênh, cố lên!Cậu chạy được một nửa rồi! Tớ cùng cậu chạy một vòng đi.” Rồi sau đó liền không nói chuyện nữa, yên lặng chạy.

Phù Thải Nghênh cảm thấy, thời điểm có người cùng mình chạy, tựa hồ tốt hơn một chút. Nỗ lực điều chỉnh hô hấp điều chỉnh nện bước, Phù Thải Nghênh lại yên lặng vượt qua một nữ sinh phía trước.

Lộ Dật Hàng cùng cô chạy một vòng, liền đi xuống.

Ngoài tưởng tượng của cô chính là, nam sinh lớp học thế nhưng thay phiên đi lên cùng cô chạy. Lâm Diễn, Lương Phụng Dạ cùng Thẩm Hoài bởi vì mới vừa chạy xong 5000 mét không bao lâu, còn ở một bên nghỉ ngơi.

Lưu Á cùng cô chạy một vòng.

Nam sinh bàn trên cùng cô chạy một vòng.

Còn có một nam sinh hỏi qua cô về đề tiếng anh, cùng cô chạy một chút.

Lúc chạy đến vị trí bọn họ mới vừa chạy xong 5000 mét không nghỉ ngơi bao lâu Thẩm Hoài cư nhiên chạy lên: “Phù Thải Nghênh, còn có 400 mét cuối cùng. Cố lên!”

Cô khẽ cắn môi, lại liều mạng nhanh hơn một chút.

Ngẩng đầu nhìn lại, phía trước tựa hồ không thừa người nào. Triệu Tử Dư nhưng thật ra còn chạy ở phía trước cô, chỉ là càng chạy càng chậm.

Cô nhớ tới Triệu Tử Dư dùng một chân kéo mình lại, hô hấp, nhanh hơn tốc độ.

Triệu Tử Dư nhìn cô chạy nhanh hơn, bên cạnh là Thẩm Hoài đang chạy cùng, muốn tăng tốc, lại cảm thấy chính mình có tâm mà vô lực. Chờ đến lúc Phù Thải Nghênh nháy mắt vượt qua cô ta, Triệu Tử Dư dùng ra toàn thân sức lực nâng lên chân ——

Phù Thải Nghênh nghiêng người né qua.

Còn không quên nghiên mặt đi, hướng về phía Triệu Tử Dư lộ ra một cái mỏi mệt vạn phần lại tươi cười đắc ý.

Muốn ngáng ta lần thứ hai? Ngượng ngùng, ta còn không có ngu như vậy.

Thẩm Hoài thanh âm dễ nghe vang lên: “Còn có 50 mét, kiên trì một chút.”

Phù Thải Nghênh cảm thấy hai chân đã không phải chính mình. Hai tay cũng đong đưa chẳng còn sức lực. Trong đầu tín niệm nhưng vẫn đang nói, ngươi xem, ngươi đều đã chạy đến đây!

“Phù Thải Nghênh, chuẩn bị đến đích!”

Nháy mắt qua đích, Phù Thải Nghênh nằm liệt ngồi dưới đất. Dương Thanh Thanh ôm lấy cô, vừa cười vừa kêu to: “Thải Nghênh cậu thật giỏi nha! Cậu cư nhiên chạy thứ năm!”

Cô cảm thấy trong đầu trống rỗng, cái gì cũng không biết. Chỉ biết, hiện tại hoàn toàn không động đậy được. Đặc biệt đặc biệt mệt, mệt đến muốn nôn mửa. Vô ý thức mà nhấp môi dưới, chỉ cảm thấy khoang miệng tràn đầy hương vị rỉ sắt.

Thẩm Hoài hơi hơi bình định một chút hô hấp, nhìn cô nằm liệt ngồi dưới đất, nhíu mày: “Phù Thải Nghênh, đứng lên đi chậm một đoạn đi. Ngồi như vậy đối với thân thể không tốt.”

Cô lắc đầu.

Không nghĩ động.

Thẩm Hoài nhấp nhấp môi, thế nhưng mang theo chút nói to: “Chạy xong, không đi sẽ làm chân bị thô.”

Phù Thải Nghênh mệt rã người nên không thèm để ý: “Vậy, thô đi.”

Nói thì như vậy, nhưng nằm trên mặt đất nằm liệt một lúc, cô vẫn là không thể qua được Thẩm Hoài kiên trì. Dương Thanh Thanh liền đỡ cô ở trên sân thể dục đi một vòng.

Lúc trở lại vị trí lớp, thầy Diêu nhìn hai người trở về, còn khen Phù Thải Nghênh: “Thải Nghênh làm được không tồi! Đứng thứ năm, ban chúng ta thêm không ít điểm!”

Phù Thải Nghênh: “Thầy ơi, em có thể xin thưởng được không?”

Thầy Diêu vẻ mặt hứng thú: “Em muốn khen thưởng gì?”

“Em có thể không thi 800 mét được không?” Phù Thải Nghênh cầu xin.

“Nga,” Thầy Diêu lạnh nhạt mặt, “Không được.”

Phụ cận có người trong ban vây quanh, nghe vậy đều nở nụ cười. Vừa rồi cùng Phù Thải Nghênh chạy một chặng đường, nam sinh lúc trước hỏi qua cô về đề tiếng anh Lý Nho cười nói: “May mắn thầy Diêu không đồng ý, bằng không tớ cũng muốn xin. Tớ chính là cùng cậu chạy một đoạn.”

Thẩm Hoài trở lại chính mình vị trí ngồi, Lâm Diễn liền cợt nhả: “Hộ hoa sứ giả* làm không tồi a.”

* Hộ hoa sứ giả: Vị thần trông coi và chăm sóc các loại hoa

Thẩm Hoài trên mặt thanh thanh lãnh lãnh, không có trả lời.

Lâm Diễn tiếp tục cợt nhả: “ Thẩm Nam Thần, mới vừa chạy xong 5000 mét, thở còn không đủ đều liền chạy qua?”

Đại khái là bởi vì, vô luận như thế nào, tớ đều tưởng có thể cùng cậu đến chung điểm. Thẩm Hoài nghĩ.

Triệu Tử Dư mới vừa trở lại cách vách vị trí nhìn ban ( 19) mọi người cùng Phù Thải Nghênh cười đến vui vẻ, chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy tức giận. Cái nữ sinh này từ trường học khác chuyển qua tới, dựa vào cái gì thời gian ngắn như vậy, liền cùng Thẩm Hoài Lâm Diễn quan hệ tốt!

Cô ta đoạt chai nước khoáng từ trong tay Thạch Lộ, ừng ực ừng ực mà uống.

Thạch Lộ hoảng sợ: “Tử Dư, cậu không sao chứ? Không cần uống gấp như vậy, sẽ sặc đó.”

“Không cần cậu quản.” Triệu Tử Dư quay sang Thạch Lộ nói.

Đang cùng Dương Thanh Thanh nói giỡn đến hăng say cô liền cảm thấy có một đạo tầm mắt mãnh liệt. Nâng chai nước trong tay lên uống, Phù Thải Nghênh nghiêng đầu nhìn lại. Quả nhiên, là Triệu Tử Dư.

Cô cười cười, không nói gì.

Dương Thanh Thanh buồn bực nói: “Thải Nghênh, cậu cười cái gì đó?”

Phù Thải Nghênh hỏi: “Cậu biết Triệu Tử Dư ban ( 20) không?”

“Không thể tính là quen, biết đi,” Dương Thanh Thanh nghĩ nghĩ, “Thành tích hình như còn không tồi, theo chân ban bọn họ Thạch Lộ là một đôi. Tớ cấp hai không học ở Lan Thụ, cho nên không rõ ràng lắm. Bất quá nghe nói, cô ấy cùng Thạch Lộ là từ cấp hai liền ở bên nhau.”

Phù Thải Nghênh gật gật đầu.

Không quan tâm cô ấy cùng Triệu Tử Dư có quen hay không, cô đều tự hỏi Triệu Tử Dư đến không có thiếu cái gì.

Như vậy, Triệu Tử Dư kia cố ý vướng một chân kia, liền có chút quá phận.

Chính tự hỏi, liền nghe thấy Dương Thanh Thanh kêu lên: “Thải Nghênh, đầu gối cậu có phải bị thương hay không?”

Phù Thải Nghênh lắc đầu, không có a.

Dương Thanh Thanh chỉ chỉ vị trí đầu gối của cô: “Còn nói không có. Cậu xem trên quần đều chảy ra vết máu kìa.”

Lâm Diễn nghe thấy Dương Thanh Thanh nói, vội vàng đi tới: “Làm sao vậy? Phù Thải Nghênh bị thương sao?”

Phù Thải Nghênh nhíu nhíu mi, đem ống quần xắn đến đầu gối. Thật sự, không nghĩ tới lúc mình ngã thế kia một ngã liền ngã đến phá đầu gối. Cô lúc trước quá mệt mỏi, nên hoàn toàn không cảm giác được.

Thẩm Hoài cũng đã đi tới. Chỉ cảm thấy trên đùi của tiểu cô nương chảy máu, phá lệ chớp mắt. “Đi phòng y tế đi.”

Cô gật gật đầu.

Dương Thanh Thanh xung phong nhận việc: “Tớ cùng Thải Nghênh đi qua là được.”

Chờ Dương Thanh Thanh đỡ Phù Thải Nghênh đi xa, Lâm Diễn quay đầu lại hỏi Thẩm Hoài: “Thẩm Hoài, cậu có thấy không? Lúc cậu ý xuất phát, Triệu Tử Dư cố ý vươn chân tới.”

Thẩm Hoài gật gật đầu.

Lâm Diễn căm giận: “Cô ta cũng thật quá đáng. Đã qua mấy năm, vẫn là thích chơi lòng dạ hẹp hòi như vậy. Bắt nạt nữ sinh ban chúng ta sao?”

Thẩm Hoài không nói gì.

Lâm Diễn vẫn còn lầm bầm: “Thật sự, tớ cũng không biết tiểu tử Thạch Lộ kia rốt cuộc thích Triệu Tử Dư cái gì?”

Dương Thanh Thanh cùng cô đi đến phòng y tế, giáo y băng bó một chút, dặn dò một ít những việc cần chú ý, khiến cho Phù Thải Nghênh trước tiên ở phòng y tế nghỉ ngơi một lúc.

Dương Thanh Thanh nói: “Thải Nghênh, cậu cũng quá ngu ngốc. Bắt đầu chạy đã ngã.”

Phù Thải Nghênh thở dài, “Tớ sợ là chạy không được 800 mét.” Rồi sau đó vẻ mặt tiếc hận.

Dương Thanh Thanh: “???”

Lúc này còn nghĩ đến 800 mét?

Thầy Diêu đi vào: “Thải Nghênh, em không sao chứ?”

Phù Thải Nghênh vẻ mặt khổ sở: “Có việc. Thầy ơi, thầy xem em đã bị thương, sợ là không thể chạy được 800 mét.”

Diêu Dự cười tủm tỉm: “Không có việc gì. Thầy đã cùng thầy thể dục nói.”

Thật sự?!

Cô nháy mắt cảm thấy mình bị thương đều đáng giá.

Diêu Dự tiếp tục cười tủm tỉm: “Đúng vậy. Thầy thể dục đã tỏ vẻ lý giải, sau đó nói, đồng ý cho em kéo dài thời hạn chạy. Nói cách khác, em vẫn có thể hoàn thành thể trắc.”

Phù Thải Nghênh: “……”

“ Thầy Diêu em sai rồi! Em không cần kéo dài thời hạn chạy! Em sẽ nghiêm túc chạy 800 mét! Thầy đừng cho em một người chạy a a a a!”

Dương Thanh Thanh cùng thầy Diêu đều bật cười.

Lâm Diễn cùng Thẩm Hoài mới vừa đi đến ngoài cửa phòng y tế nghe thấy nội dung bên trong, liếc nhau. Lâm Diễn trêu chọc nói: “Phù Thải Nghênh thật là, tớ còn chưa thấy qua cậu ấy sẽ điều tiết không khí như vậy đâu?”

Thẩm Hoài liếc mắt nhìn Lâm Diễn một cái: “Cậu cũng không kém.”

Lâm Diễn: “…… Cảm ơn khích lệ.”

Thật là keo kiệt, chậc.

Chúc mọi ngời đọc truyện vui vẻ.Tui là tui không thích bà nữ phụ rồi nha.