Nhi cố gắng để không ngủ gật trên đường về tuy rằng đang rất buồn ngủ.
Tự dưng Nhi bắt đầu thấy ngại nếu như Tú nhìn thấy mình ngủ. Tự dưng không còn vô tư được như trước nữa.
Chiếc xe chạy theo thời gian, qua đường biển dài thênh thang, qua những rừng cây vắng vẻ, rồi đến phố xá tấp nập. Vậy là sắp về đến nhà. Sau sự việc lúc nãy, Nhi đã hết dám nhìn vào Tú mà chỉ đưa đôi mắt lờ đờ đã thấm mệt ra nhìn khung cảnh bên ngoài. Nhi không thể nào tự chủ được nhịp tim, nhưng Nhi có thể tự chủ được ánh nhìn của mình.
Ngày hôm nay có chút kì lạ Nhi thấy mình cần phải suy nghĩ lại một số chuyện. Cũng may Tú cũng không bắt chuyện với Nhi mà chỉ chú tâm lái xe. Con đường về cũng không phải là gần, nhưng Tú không hề than phiền, cũng không cần dừng lại nghỉ ngơi vì lúc ở biển Nhi có nói hy vọng về không quá trễ để ngày mai An Yên còn đi học. Tú có gì đó rất bản lĩnh và quyết tâm.
Lại nữa! Nhi hét lên trong đầu. Đừng nghĩ nhiều!
Sài Gòn chào đón cả ba trở về với một trận kẹt xe. Khi chiếc xe rẽ vào hẻm nhà Nhi thì lúc đó Nhi mới thở phào nhẹ nhõm. An Yên vẫn ngủ ngon, nên Nhi không nỡ đánh thức. Bế An Yên xuống xe, Nhi tìm chìa khoá mở cổng. Vì Nhi đã hết tay nên Tú phụ giúp mang đồ của Nhi và An Yên vào trong.
Bây giờ mọi hành động của Tú, Nhi đều bất giác để ý, và tự hỏi rằng không biết Tú có để ý những hành động của mình hay không?
Nhi ngồi xuống ghế vì bế An Yên đã mỏi tay và vì người cũng đã mệt đừ. Sau khi chuyển xong đồ vào trong, Tú bước đến xoa đầu An Yên, chào Nhi rồi ra về ngay để Nhi nghỉ ngơi. Vừa lúc ấy, mẹ Nhi từ phòng ngủ đi ra nhưng chỉ kịp thấy phía sau của Tú trước khi Tú bước lên xe.
Mẹ lên tiếng. “Thế mà bảo rằng không đi với trai cơ đấy.”
Nhi giật mình, ngoảnh đầu ra sau nhìn mẹ.
“Sao, con trai nhà ai mà lọt vào mắt xanh của con thế?” Mẹ hỏi.
“Không...không phải mẹ ạ.” Nhi bối rối trả lời. “Là con gái.”
“Con đùa với mẹ sao? Nhìn sau lưng mẹ cứ ngỡ rằng cậu nào đấy.”
Nhi suy nghĩ, hay vì bề ngoài của Tú trông như thế nên cảm xúc của Nhi bị lẫn lộn?
“Gọi em dậy ăn cơm. Mẹ đợi hai mẹ con về ăn chung.” Mẹ nói rồi bước vào bếp để xới cơm. Nhi không đói lắm vì mệt, nhưng mẹ nói như vậy thì có mệt cũng phải ăn cùng mẹ. Nhi nhẹ nhàng gọi An Yên dậy. Con bé dụi mắt, lơ ngơ nhìn quanh. Nhi biết con bé tìm Tú. Lúc nãy Tú về, con bé không biết.
“Cô về rồi.” Nhi thì thầm với An Yên.
Do còn uể oải, An Yên vẫn ngồi tựa vào Nhi, lâu lâu ngáp lên ngáp xuống. Sau một ngày dang nắng ở biển thì da con bé đen đi thấy rõ. Kỷ niệm của lần đầu được đi biển.
Nhi cho An Yên ngồi một mình ở ghế và đi vào bếp giúp mẹ dọn cơm ra bàn. Hôm nay mẹ chỉ chiên trứng dồn thịt, nhưng đúng món An Yên thích. Con bé biết được bà làm món trứng thì mặt liền tỉnh ngủ, miệng ríu rít nịnh nọt bà.
Thế nên bà thương lắm.
An Yên luôn có cách lấy lòng người khác.
Và cũng như Nhi dự đoán, suốt bữa cơm tối, An Yên chỉ kể về chuyến đi của ngày hôm nay. Con bé kể về những cơn sóng, những nắm cát, những con thuyền đánh cá ngoài khơi, và nhất là về Tú.
Về nhà cứ tưởng sẽ không có ai nhắc tên Tú với Nhi nữa, mà Nhi quên mất là Tú có một người hâm mộ nhí ngay đây.
“Mẹ bắt đầu thấy thắc mắc về người bạn tên Tú này rồi đấy. Bữa nào mời đến nhà mình chơi.”
Qua những câu chuyện của An Yên, bây giờ cả mẹ cũng muốn gặp mặt Tú. Nhưng mà Nhi nghĩ, chắc phải đợi cảm xúc của mình ổn định đã rồi lúc đó có thể mời Tú vào nhà chơi.
***
Buổi sáng đi làm, Nhi đã có khách đến tìm gặp ngay khi công ty mở cửa.
Một chàng trai dễ nhìn, cao ráo đến đăng kí hồ sơ.
Theo chàng trai cho biết, bạn ấy tên Đăng, năm nay hai mươi bảy tuổi, đang là giáo viên dạy đàn piano. Đăng là người Hà Nội, chuyển vào Sài Gòn sống cũng được ba năm. Lúc xưa vào đây vì bạn gái, nhưng giờ ở đã quen lại không muốn về. Đợt chia tay với bạn gái khiến Đăng quá đau buồn nên không thể quen ai khác. Bây giờ đã qua một thời gian nên muốn học yêu lại từ đầu.
Nói chuyện hồi lâu với chàng trai này, Nhi thấy Đăng rất vui tính, dễ chịu và nhường nhịn phụ nữ.
Nhi đã làm qua nhiều trường hợp và với kinh nghiệm học được thì những người như Đăng có cơ hội thành công rất cao.
Hồ sơ này có vẻ sẽ thuận lợi, Nhi nghĩ, làm việc với những khách hàng này cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Sau khi Đăng ra về thì Nhi nhận được một cuộc điện thoại gọi từ Hà Nội.
“Vâng em nghe đây.” Nhi bắt máy.
“Sao, về Hà Nội chơi với chị không? Lâu rồi không gặp em đấy.” Thu - chị của Nhi lên tiếng ở phía bên kia.
“Em cũng muốn đi lắm nhưng thật sự là không đi được. An Yên còn đi học. Công ty cũng không thể đóng cửa quá lâu.”
Nhi có thể nghe chị thở dài. “Chị em mà một năm gặp nhau được một, hai lần. Lần này chị mua vé cho mẹ về Hà Nội, những tưởng em có thể dẫn An Yên về luôn nhưng cuối cùng lại không về.”
“Chị và anh khỏe không ạ?” Nhi hỏi, chuyển chủ đề.
“Khoẻ, nhưng anh dạo này muốn bế con rồi. Chị bảo nhìn con Nhi cực khổ như vậy không sợ sao?” Chị Thu cười vào điện thoại. “Chị vẫn còn muốn bay nhảy.”
“Anh chị cũng ba mươi lăm rồi, cưới nhau cũng đã gần tám năm. Anh muốn bế con cũng dễ hiểu mà.”
“Thôi, chị sợ lắm. Xung quanh chị, bạn bè bây giờ tất cả đều đã trở thành bà mẹ bỉm sữa. Nhìn lại chị chỉ thấy chị sướng nhất thôi.”
Nhi hiểu. Chị từ nhỏ đến lớn luôn thích sự tự do. Từ lúc bố rời bỏ ba mẹ con mà đi thì chị lại càng không muốn phụ thuộc vào mẹ hay ai cả vì chị không muốn làm gánh nặng. Nếu như lúc cầu hôn, anh rể không hứa với chị là sẽ cho chị sự tự do chị cần sau khi kết hôn, thì chị cũng không đồng ý lấy anh.
Thế nên lúc Nhi muốn nhận An Yên làm con nuôi, chị phản đối rất kịch liệt.
Nhưng rồi mọi chuyện cũng đâu vào đó. Chị biết mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình.
“Chừng nào mẹ đi vậy chị?” Nhi hỏi.
“Cuối tuần này. Có thể mẹ sẽ ở lâu. Chị dự định đưa mẹ đi chơi đây đó nữa.”
“Vâng. Chắc mẹ cũng nhớ Hà Nội lắm rồi.”
Nhi cũng nhớ Hà Nội lắm. Từ lúc An Yên sinh ra đến giờ, Nhi chưa được về Hà Nội lần nào.
“Vậy thôi nhé, chị cúp máy đây.” Chị Thu nói. “Có gì chị nhờ mẹ mang quà vào cho cháu nhé.”
“Cảm ơn chị. Em gửi lời thăm anh.”
Nói chuyện với chị xong, Nhi mở máy tính lên để xem An Yên đang làm gì trong lớp học. Nhi thấy con bé đang trong giờ học hát, trông con bé rất hứng thú. An Yên luôn thích hát, tuy rằng không phải nốt nào cũng chính xác, nhưng với một đứa con nít năm tuổi thì việc nhớ lời cho tất cả bài hát đã học thì đã giỏi rồi.
Nhi suy nghĩ, không biết An Yên có thích đàn không nhỉ?
Lúc nhỏ khi mẹ cho Nhi học, Nhi cũng chẳng thích mấy, nhưng sau khi học và biết đàn được một bài thì từ đó Nhi rất ham học. Mỗi lần biết đàn thêm một bài mới là cảm thấy rất tự hào về bản thân.
Nhi không biết An Yên có giống mình không.
Nhi nhìn vào hồ sơ của Đăng vừa nộp. Chắc có lẽ, Nhi sẽ cho An Yên đi học đàn.
***
Tú ngồi trong phòng làm việc, nhìn vào khoảng không vô định, lâu lâu bất giác lấy chân xoay ghế. Tú nhớ về ngày hôm qua, về chuyến đi biển cùng với Nhi và An Yên. Từ lúc nào, Nhi và An Yên đã trở thành một phần trong cuộc sống của Tú. Chỉ hơn một tháng trước, cuộc sống của Tú chỉ bao gồm ba mẹ và chó mèo, giờ đây lại có thêm hai con người.
Hai con người mà Tú cảm thấy mình muốn gặp mỗi ngày.
Cầm điện thoại trên tay, Tú muốn bấm gọi cho Nhi, nhưng lại không dám vì biết mình không có gì để nói. Tự dưng gọi cho người ta, chỉ hỏi thăm mà không có lý do gì khác thì cũng ngại lắm.
Chỉ là bạn bè, quan tâm thái quá thì người ta sẽ thấy lạ.
Tú để điện thoại lên bàn, trở lại làm việc trên máy tính. Hôm nay trời mưa lâm râm, khách hàng đến khám cũng ít.
Rồi Tú nghe tiếng gõ cửa và Linh bước vào.
“Bác sĩ Tú, Hội cứu trợ động vật Sài Gòn vừa ghé gửi hai tấm vé mời.” Linh nói và đưa Tú một phong bì màu trắng.
“Vé mời gì vậy Linh?” Tú thắc mắc, vì không nghe nói gì.
“Em nghe nói cho buổi tiệc từ thiện tối nay. Họ ghé đưa rồi đi liền vì còn ghé gửi vé cho các bác sĩ khác.”
À thì ra là buổi tiệc từ thiện. Tú có nghe nói vài tuần gần đây rằng họ sẽ tổ chức tiệc để gây quỹ nhưng cứ tưởng họ đã hủy bỏ.
“Cảm ơn Linh.” Tú nói. Linh xin phép ra ngoài và Tú mở phong bì ra xem. Trong đó là hai tấm vé mời đến buổi tiệc tối nay vào lúc 8 giờ. Trong phong bì có ghi, mong các khách mời đến tham dự hãy lựa chọn trang phục sang trọng và phù hợp với buổi tiệc.
Có hai tấm vé, làm gì đây nhỉ? Tú nghĩ.
Tay Tú tự động với lấy cái điện thoại ở trên bàn rồi bấm nút gọi cho Nhi, trong đầu hy vọng tối nay Nhi sẽ rảnh.
Nhi bắt máy sau năm tiếng reo. Tú có đếm.
“Chào Tú.”
Nghe giọng Nhi, Tú quên hẳn mình muốn nói gì.
“Có gì không Tú?” Nhi hỏi vì không nghe thấy phản hồi.
“À...à, chào Nhi.” Tú lên tiếng. “Tú tính hỏi là tối nay Nhi có rảnh không?”
“Tối nay...” Nhi suy nghĩ, “Cũng không có bận gì.”
“Vậy không biết tối nay Nhi có đi cùng Tú đến một buổi tiệc từ thiện của Hội cứu trợ động vật Sài Gòn được không?”
“Uhm...” Nhi chần chừ.
“Xin lỗi Nhi vì hỏi gấp quá, nhưng vì Tú cũng chỉ vừa nhận được vé mời của họ. Thấy hôm qua đi giúp ở dưới Vũng Tàu, Nhi cũng có hứng thú nên Tú muốn hỏi thử. Nếu mà Nhi đi không được thì không sao hết, Tú đi một mình cũng được.”
“Tiệc từ thiện hả Tú?”
“Ừ. Họ tổ chức tiệc để gây quỹ. Họ bán vé cho những người đến dự, và ở đó cũng sẽ bán đồ liên quan đến thú cưng. Họ vừa tặng Tú hai tấm vé mời.” Tú giải thích, không muốn Nhi hiểu lầm.
“Như vậy cũng ý nghĩa quá nhỉ.” Nhi nói, “Tối nay Nhi cũng không làm gì quan trọng, giao An Yên cho bà giữ rồi đi cũng được.”
Bây giờ Tú mới có thể nở một nụ cười vì đã an lòng. “Vậy hẹn Nhi tối nay vào khoảng 7 giờ nhé. Tú sẽ đến rước để tránh trời mưa.”
“Có cần phải ăn mặc sang trọng không Tú?”
“Quên nói với Nhi vụ đó. Trên vé mời có ghi thế, nhưng Tú nghĩ không cần phải quá trang trọng đâu.”
“Nhi biết rồi.”
“Vậy nhé, chào Nhi.”
“Chào Tú.”
Cúp cuộc gọi, Tú có cảm giác như mình vừa mới trúng số độc đắc. Không, chắc là còn hơn trúng số độc đắc đấy chứ. Tiền xài thì cũng hết, nhưng kỷ niệm thì sẽ còn mãi.
Tú nhìn đồng hồ thấy đã gần 3 giờ. Còn 4 tiếng nữa thôi. Tú quyết định hôm nay cho tụi nhỏ ăn sớm hơn mọi ngày để có thời gian về nhà và chuẩn bị cho bữa tiệc tối nay.
***
Đúng như Tú dự đoán, trời bắt đầu đổ mưa vào lúc chiều tàn. Tú mặc vào chiếc áo sơ mi trắng và khoác vào bộ vest đen, bộ đồ mà đã treo trong tủ đồ của Tú trong một thời gian dài mà không có dịp để mặc. Chuẩn bị xong xuôi, Tú xuống hầm lấy xe, trên đường ra khỏi nhà cũng không quên cầm lấy cây dù được để cạnh cửa. Mời người ta đi dự thì cũng phải chuẩn bị kĩ càng.
Khoảng tầm 7 giờ, chiếc xe của Tú chạy vào hẻm nhà Nhi. Đến nơi, Tú đã thấy Nhi cầm dù đứng trước nhà đợi. Hôm nay Nhi mặc chiếc đầm cùng màu với bộ đồ của Tú. Lần này Nhi còn mang cả giày cao gót. Dưới ánh đèn đường và đèn xe, Nhi mang vẻ đẹp rất huyền bí. Người ta thường nói những gì càng bí ẩn, con người càng muốn khám phá và tìm hiểu những điều bí ẩn đó.
Xém một chút vì mãi lo ngắm Nhi mà quên mình đến đây để làm gì.
Tú dừng xe rồi vội vàng mở cửa, chạy sang mở cửa cho Nhi. Cảm ơn Tú, Nhi bước lên xe và Tú chạy về thật nhanh để tránh những giọt mưa đang trút xuống.
“Sao Nhi không đợi ở trong nhà mà đứng ở ngoài vậy?” Tú đưa tay lấy cái khăn để sẵn ở đằng sau ghế và đưa cho Nhi. “Tú đến Tú sẽ gọi mà.”
“Không. An Yên cứ hỏi là đi đâu nên Nhi nói rằng đi công việc. Con bé mà biết đi với Tú là sẽ không ngủ đâu, nên Nhi ra ngoài đợi cho con bé không hỏi thêm nữa.”
“Tú được yêu mến vậy sao?” Tú nhướng mày, hỏi vui.
“Nhi mà cho An Yên dọn đi thì con bé sẽ dọn qua ở với Tú đó.” Nhi nói đùa, điều này làm Tú cười. Nhi thấy thoải mái là được.
Tú muốn mở miệng khen rằng hôm nay Nhi trông rất đẹp, nhưng Tú không làm được. Có nhiều việc, Tú nghĩ chỉ nên giữ trong lòng.
Đến được khách sạn mà buổi tiệc sẽ được diễn ra, Tú giao xe và chìa khoá cho nhân viên giữ xe để họ mang xe sang chỗ khác đậu. Trong lúc đợi họ quay về để trả chìa khoá, Tú thấy tuy trời mưa nhưng cũng có rất nhiều khách đến dự buổi tiệc từ thiện hôm nay. Tú cũng gặp lại vài người bác sĩ, tình nguyện viên mà Tú đã từng được làm việc chung. Họ đến bắt tay với Tú, và ai cũng hỏi Nhi là ai. Tú chỉ giới thiệu Nhi là một người bạn tốt của Tú. Thế thôi.
Nhận lại chìa khoá, Tú đưa Nhi vào trong để dự tiệc.
Hội cứu trợ động vật Sài Gòn là một hội làm việc phi lợi nhuận mà Tú là một trong những bác sĩ đang hợp tác để chữa bệnh cho chó mèo cơ nhỡ. Khi có một trường hợp nào đó, họ sẽ mang đến một trong những bác sĩ hợp tác và bác sĩ đó sẽ chữa bệnh và lo cho trường hợp đấy. Lúc đầu bác sĩ thường không lấy tiền, nhưng vì mỗi ngày đều có quá nhiều trường hợp, mà tiền thuốc thì không hề nhỏ, nên các bác sĩ bắt buộc phải lấy phí. Ngoài tiền trị bệnh còn có tiền thức ăn và những thứ lặt vặt khác, vậy nên họ mới có những bữa tiệc từ thiện như hôm nay để kêu gọi sự giúp đỡ từ mọi người.
Bữa tiệc được trang trí khá giống như một bữa tiệc cưới. Có nhiếp ảnh gia, có hình ảnh của động vật lang thang và bị bạo hành được trưng bày quanh hội trường để tuyên truyền thông điệp. Trước hội trường là khu vực bán thức ăn, quần áo và tất cả những đồ dùng dành và liên quan đến chó mèo để gây quỹ. Mỗi người khách đến, họ sẽ được chụp hình để làm kỷ niệm.
Tú và Nhi cũng đứng trước hội trường chụp một tấm ảnh. Khi nhiếp ảnh gia yêu cầu hai người đứng gần hơn một chút nữa thì Tú đặt tay ra sau eo của Nhi. Trong lúc nhiếp ảnh gia đếm từ một đến ba để chụp tấm hình, Tú đã nín thở suốt những giây đó.
Tấm ảnh đầu tiên của hai người.
Vào tiệc, một cô gái, người đã thành lập ra Hội cứu trợ động vật bước lên sân khấu và nói lời chào đón đến với mọi người. Cô gái nói về mục đích của buổi tiệc ngày hôm nay và mong mọi người sẽ ủng hộ. Sau đó, trên sân khấu trình chiếu một vài đoạn phim về quá trình đi cứu hộ của hội. Đôi lúc nhìn qua Nhi, Tú thấy Nhi đã phải lấy tay lau đi nước mắt của mình.
Người ở đâu vừa dễ mến, vừa trách nhiệm, lại vừa giàu tình cảm.
Khi buổi tiệc đã tàn, mọi người tập trung ở phía trước để mua đồ ủng hộ. Nhi xem qua mấy quyển truyện thiếu nhi về chó mèo liền muốn mua về cho An Yên.
“Tú mua rồi.”
Nhi nhìn lên, thấy Tú cầm bốn quyển truyện xòe ra trước mặt Nhi.
“Lúc nãy mới vào Tú đã thấy. Tú nghĩ An Yên sẽ thích nên có dặn họ thanh toán cho Tú rồi.”
“Sao lúc nào Tú cũng không để Nhi trả tiền vậy?”
“Nhi xem như là Tú tặng cho An Yên đi.” Tú đưa mấy quyển truyện cho Nhi. “Xem như Tú có lòng đi. Ai trả thì tiền cũng vào mục đích tốt hết mà.”
Nhi không lấy mà bước qua một gian hàng khác. Lần này Nhi thấy họ bày bán quần áo cho thú cưng. Nhi chọn ra vài bộ rồi nhờ họ gói lại. Tú không hiểu Nhi mua đồ cho thú cưng làm gì trong khi Nhi không có nuôi.
“Đừng thắc mắc.” Nhi nói, “Nhi mua tặng cho mấy bé ở bệnh viện của Tú.”
“Nhi không phải làm thế đâu mà.” Tú chau mày.
“Như Tú nói, tiền đều cho mục đích tốt nên không sao đâu.”
Biết mình thua rồi nên Tú đành bật cười. Nhi đưa bịch đồ cho Tú, rồi nhận lấy bốn quyển sách cho An Yên. Tay của cả hai chạm nhẹ khi lướt qua làm Nhi có chút giật mình. Cười nhẹ, Nhi nói, “Mình có qua có lại nhé.”
***
Tú đưa Nhi về dưới trời mưa rả rích. Trên đường về, Tú đã thấy Nhi nhiều lần ngủ gật nhưng lại cố gắng thức xem như không có gì. Có lẽ hôm nay Nhi đã quá mệt. Tú vặn to âm lượng tiếng nhạc đệm đang được phát trên đài radio cho Nhi thấy dễ ngủ. Cũng giống như hôm qua, Tú biết Nhi đang cố gắng không ngủ cho đến khi về đến nhà. Nhưng giờ này đã gần 12 giờ khuya, cơn buồn ngủ kéo đến sẽ khó chống cự hơn nhiều.
Đến khi thấy Nhi gục lên gục xuống nhiều lần, Tú lên tiếng.
“Nhi cứ nhắm mắt ngủ đi.”
“Không sao đâu, Tú chạy đi.” Nhi nói, vẫn cố gắng chống lại giấc ngủ. Vì biết không khuyên được nên Tú cũng chẳng nói gì thêm, nhưng Tú nghĩ với đà này thì Nhi cũng không cầm cự được lâu nữa.
Và đúng như vậy, chỉ vài phút sau khi Tú nhìn qua thì đã thấy đầu Nhi nghiêng về một bên. Trời mưa lớn nên tiếng mưa rơi lộp độp lên xe cũng dễ chịu và có thể ru ngủ. Một hồi sau khi về đến đầu ngõ, Tú cho xe dừng lại, rồi ngồi yên đó ngắm Nhi thật lâu, không nỡ gọi dậy.
Tú tự hỏi bản thân, từ khi nào Tú đã không màng đến ngắm mưa nữa?
Nhi như đang dần chiếm hết mọi suy nghĩ của Tú. Hình ảnh của Nhi cứ xuất hiện ở mọi nơi. Tú biết cảm giác rung động là như thế nào, và Tú đang trải qua nó đây.
Cảm giác tim đập thình thịch khi nhận được một nụ cười, một ánh nhìn, hay một cái chạm tay từ người kia. Cảm giác người ta làm gì mình cũng thấy đáng yêu. Cảm giác sung sướng hạnh phúc khi được ở gần bên cho dù đó chỉ là những phút giây ngắn ngủi. Đã lâu lắm rồi Tú mới lại trải qua những cảm giác rung động như thời còn đi học thế này.
Nhi đang làm gì với trái tim Tú đây?
Thấy đầu của Nhi đang dần ngả xuống sang bên trái, Tú lật đật đưa tay phải của mình lên làm chỗ dựa cho Nhi. Nhờ vậy Nhi vẫn say trong giấc ngủ.
Rồi không biết sao Tú lại đưa mắt nhìn xuống đôi môi của Nhi, chỉ có nhìn thôi mà tim Tú lại đập mạnh. Chỉ một cái nhìn mà bây giờ trong đầu Tú có hàng ngàn suy nghĩ, đấu tranh tâm lý giữa nên và không nên. Không nên Tú à, một suy nghĩ nói, bộ mày muốn tình bạn này mất luôn hay sao!
Cứ tiến tới đi Tú à, một suy nghĩ khác liền tranh luận, không thử thì làm sao biết được cô ấy nghĩ như thế nào!
Thử đi!
Tim Tú đập loạn nhịp.
Một lần thôi!
Tú lấy tay còn lại gỡ dây an toàn của mình và chầm chậm đưa mặt sát vào Nhi. Tú nhìn đôi môi ấy lần cuối rồi nhắm mắt lại, trong đầu lại đấu tranh giữa đúng và sai, giữa lý trí và cảm tính. Nếu như Tú mà hôn Nhi ngay lúc này là Tú sẽ không thể quay lại nữa.
Nhưng còn có cơ hội để quay lại sao? Tú hiểu trái tim của mình hơn ai hết, và bây giờ nó đang đập rất mạnh cho Nhi rồi.
Mắt nhắm, Tú có thể cảm nhận được hơi thở của Nhi bây giờ đang rất gần với mình. Tú dừng lại, không dám đi tiếp. Bàn tay Tú giữ mặt Nhi nãy giờ cũng đang run lên vì hồi hộp. Tú mở mắt ra, và chợt cảm thấy nhịp đập của tim mình lại tăng lên gấp bội. Mọi đường nét trên gương mặt Nhi hiện ra rõ ràng và thật gần với Tú. Tại sao chỉ một người con gái mà có thể làm Tú hồi hộp và bối rối đến như vậy?
Ngón tay cái của Tú lướt nhẹ qua làn môi của Nhi. Nó như đang kêu gọi Tú. Chỉ cần nhích lại một chút nữa thôi là sẽ chạm. Tú có thể hôn Nhi như tâm trí đang hối thúc. Chỉ một chút nữa thôi. Ở đây không có ai, chỉ có hai người...
Nhưng Tú lại giật ra và lùi lại, bỏ đi cái cơ hội đó.
Thở hồng hộc, Tú cắn chặt môi mình, tay còn lại đưa lên xoa hai vầng thái dương. Vừa rồi Tú suýt làm gì thế? Tú tự trách mình sao lại dám có suy nghĩ như vậy. Một người con gái đang không thể tự bảo vệ mình, mày không thể làm như thế Tú à!
Tú không muốn lợi dụng Nhi trong lúc đang ngủ.
Tú muốn nụ hôn phải đến từ sự đồng ý của hai bên.
Rồi Tú lại thở dài. Tú không biết Nhi có thích một người như Tú không? Hay Nhi đối với Tú chỉ là một giấc mơ hão huyền?
Người ta nói những người như Tú rất khó tìm tình yêu cho chính mình, bởi khi đem lòng yêu một ai đó, có bấy nhiêu lần được đáp lại? Vì đa số câu trả lời thường là, “Xin lỗi, tôi không phải là người đồng tính.”
Tú nghĩ chắc cũng phải chuẩn bị tinh thần để nhận lại câu trả lời đó từ Nhi.
Bỗng dưng Nhi chợt cựa quậy rồi ngồi hẳn dậy, mắt mở to. Trông Nhi có vẻ bối rối, và một lần nữa Tú cảm thấy điều này thật đáng yêu.
“Xin lỗi Nhi, Tú thấy Nhi ngủ ngon quá nên không gọi dậy.”
Nhi nhìn qua lại tìm cái giỏ rồi lật đật cởi bỏ dây an toàn. “Cảm ơn Tú,“ Nhi nói, gấp gáp, “Trễ rồi mình về đây.”
Tú chưa kịp nói lời chúc ngủ ngon thì Nhi đã cầm giỏ, mở cửa xuống xe rồi chạy nhanh vào nhà.
***
12 giờ 17 phút
Vào đến nhà được hơn 5 phút rồi mà tim Nhi vẫn còn đập nhanh.
Những gì vừa xảy ra làm Nhi quá đỗi bất ngờ.
Chuyện lúc nãy làm đầu óc Nhi rối bời. Thật sự thì từ lúc gục đầu xuống là Nhi đã tỉnh giấc bởi sự chuyển động, nhưng đột nhiên có bàn tay của Tú đưa lên đỡ làm Nhi không biết phải làm gì mà đành phải giả vờ tiếp tục ngủ. Những chuyện xảy ra sau đó thì quá ngoài sự suy nghĩ của Nhi. Từ việc Tú đưa mặt lại gần đến việc Tú sắp...hôn mình. Lúc đó Nhi như muốn nín thở, rất may là đến phút cuối Tú đã đổi ý và không tiến tới.
Nhưng không hiểu sao ngay trong giây phút đó Nhi lại cảm thấy có chút hụt hẫng.
Quả thật là có chút hụt hẫng.
Nhi không thể thích Tú. Không thể nào. Tú là con gái mà, Nhi tự trấn an mình, Nhi cũng là con gái, thế nên không thể nào.
Tuy rằng ở xã hội bây giờ, chuyện hai người cùng giới tính yêu nhau cũng không còn gì lạ với Nhi nữa, nhưng đó là chuyện của người khác. Nhi thì không phải như vậy.
Nhi gục đầu lên bàn ăn, tự hỏi tại sao lúc nãy mình lại có phản ứng như thế? Tại sao hôm qua lẫn hôm nay tim lại đập nhanh? Tại sao lại cảm thấy thất vọng khi Tú không bắt đầu nụ hôn?
“Không thể nào.” Nhi tự nhủ với lòng mình. Có lẽ vì lúc ấy vừa tỉnh giấc cho nên tâm trí chưa được tỉnh táo. Nhi chỉ xem Tú là bạn thôi. Lần đầu gặp cũng vậy, hôm qua cũng vậy mà hôm nay cũng vậy. Chỉ là bạn. Còn việc Tú tự dưng lại muốn hôn mình, Nhi nghĩ chắc có lẽ là Tú cũng muốn giỡn với Nhi. Mặc dù Tú có phong cách không được nữ tính cho lắm, nhưng Tú cũng là con gái mà, chắc không có ý gì đâu.
Tự mỉm cười với chính bản thân vì thấy cái lý do mình đưa ra có lý, Nhi an tâm đứng dậy và bước lên lầu. Mở cửa phòng An Yên, thấy con bé đã ngủ ngoan bên con thỏ bông, Nhi nhè nhẹ đóng lại rồi vào nhà tắm vệ sinh cá nhân.
Và những lúc đó trong đầu Nhi vẫn tự nhủ rằng việc vừa xảy ra chẳng có gì cả.
Rồi để đến khi ngủ, Nhi mang cả Tú vào trong giấc mơ.
-Hết chap.8-