Trãi qua một kiếp người với một thứ hạnh phúc đơn thuần không hề dễ dàng, nhưng dẫu sao tôi vẫn cảm ơn Thượng Đế đã ban cho tôi thứ hạnh phúc hiếm có đó, có chăng ở kiếp trước tôi tích đức lắm mới được như vậy.

Tôi đã nhớ ra mối tình ngàn năm của mình với Thiệu Chính Hoàng Đế.

Một lần nữa lại xuyên không khi đã hết một kiếp người, tôi trở lại một ngàn năm trước, đầu thai vào một gia đình nông dân bình thường ở một ngôi làng phía Đông Long Thành.

Tôi đã nhận thức ra mình đã nhớ ra quá khứ của kiếp trước khi tôi đủ tròn tuổi để ý thức đâu là đúng đâu là sai, ý thức được ý nghĩa của lời nói, ý thức được những gì mình nói.

Nhưng tôi không sao hiểu được tại sao tôi lại có thể trở về 1000 năm trước? Có lý do gì chăng?

Khi tôi tròn năm tuổi, tôi đã hỏi mẹ một câu mà đáng nhẽ ra một đứa trẻ năm tuổi chưa bao giờ thốt ra:

"Mẹ ơi! Bây giờ là năm Thiệu Chính thứ bao nhiêu?"

Mẹ nhìn tôi như hóa thành tượng thạch, cả mọi người cũng trợn mắt nhìn tôi, hệt như tôi rơi xuống từ hành tinh khác đến vậy, kể từ đó tôi chẳng dám hó hé hỏi những câu "ngoài hành tinh" đó nữa, nếu tôi cứ cố gắng bọc lộ những điều khác thường thì mọi người sẽ hoảng lên rồi ném tôi ra đường thì khổ.

Đến năm tôi mười lăm tuổi, tôi mới có thể nhận thức mà tìm hiểu ở mọi người xung quanh, khi ấy đã là năm Thiệu Chính thứ hai mươi lăm, theo tính toán của tôi thì Thiệu Anh bây giờ đã ở độ tuổi tứ tuần.

Nhưng có lẽ nào Thượng Đế bắt tôi trở lại một ngàn năm sau để trùng phùng với chàng không? Nực cười, một thôn nữ quèn như tôi thì sao có thể sánh nổi với Thiệu Anh - Hoàng Đế Nam Quốc.

Cha mẹ tôi trồng lúa, tôi có hai anh, một chị và hai em gái nhỏ.

Tên của tôi là Nguyễn Thị Thục Loan, do mẹ tôi có nét đẹp khá mặn mà của người phụ nữ nông khôn cho nên tôi may mắn mang được nét đẹp của mẹ rõ nhất trong bốn chị em.

Hằng ngày tôi vẫn thường giúp mẹ ở nhà nấu cơm, còn hai anh thì giúp ba làm công việc đồng áng.

Còn chị kế, Nguyễn Thị Thục Nữ đã mười tám tuổi, đã đến lúc dựng vợ gả chồng, mẹ đang tìm một mối chồng tốt cho chị, riêng tôi chỉ mười sáu tuổi nhưng ba mẹ cũng đã nhờ bà mai tìm giúp một gia đình đàng hoàng để gả vào.

Tự dưng nghĩ đến đó tôi đã hụt hẫng, không lẽ Thượng Đế sắp đặt nhằm cho tôi? Cho tôi quay lại thời gian một ngàn năm sau chỉ thế thôi sao?

Tôi đã quá kỳ vọng rồi, tôi phải sống vui vẻ lên chứ? Duyên kiếp của tôi và chàng đã kết thúc rồi mà.

Vậy mà chưa được bao lâu, cả làng của tôi được một phen hoảng loạng, hoàng cung cho gọi tất cả thiếu nữ thì mười tám đến hai mươi vào cung để làm cung nữ.

Chị tôi, Thục Nữ đã khóc gần hết nước mắt, không lâu nữa là đã đến ngày cử hành hôn lễ, ba mẹ tôi cố gắng vét một ít tiền chạy tìm các quan lớn mong họ sẽ suy nghĩ lại nhưng bọn quan tham ấy thì cần gì những đồng bạc lẽ lắm lem bùn đất của bọn dân đen chúng tôi chứ?

Họ lạnh lùng cho người đánh ba tôi hàng chục gậy vào mông, đến suốt hai tuần ba mới xuống giường được.

Dù sao cũng là cơ hội vào cung, có thể sẽ khó khăn lắm mới... thấy được Thiệu Anh, nhưng tôi phải liều xem sao, hoặc gặp được chàng, hoặc chôn tuổi xuân của mình nơi cung cấm.

"Ba mẹ, con muốn vào cung thay chị" Tôi nói dứt khoát, đầu mày đã chau lại từ lúc nào.

Mẹ và ba tròn mắt, cả nhà đều đứng hình trước mặt tôi, thậm chí còn nghe tiếng đũa rơi loảng xoảng dưới đất:

"Con nói gì vậy?" Mẹ tôi chau mày "Con có hiểu con đang nói gì không?"

"Con hiểu mà, con sẽ nhập cung thay chị"

"Nhưng ba mẹ..." Ba tôi ngập ngừng, họ hoàn toàn không muốn bất cứ đứa con nào phải rời xa họ, nhưng một là chị tôi, hai là tôi, dầu sao chị cũng sắp thành thân, còn tôi thì không!

"Mẹ, chị sắp xuất giá rồi, còn con vẫn chưa, hãy cho con thay chị nhập cung, xem như báo đáp ân tình dưỡng dục, sinh thành của ba mẹ. Khi có cơ hội, con sẽ viết thư về cho ba mẹ mà" Tôi cố gắng thuyết phục họ.

"Thục Loan, sao em lại có suy nghĩ như vậy?" Thục Nữ đứng dậy

"Đúng đó, có phải em có chuyện không vui không?" Một trong hai anh trai của tôi lên tiếng.

"Chị suy nghĩ nhiều quá rồi. Em cũng thấy mình nên làm gì đó cho mọi người rồi, em cũng không muốn anh "rễ tương lai" đau khổ vì chị đâu. Nói tóm lại mọi người cứ yên tâm, em sẽ tự lo liệu khi ở trong cung mà"

Tôi cứ cương quyết giữ lập trường khiến mọi người đành bất lực, ba mẹ cũng đành thuận ý tôi. Thục Nữ cũng có chút hy vọng cho mình, chị ấy nói rằng rất rất đội ơn tôi, chị ấy sẽ luôn cầu mong bình an cho tôi.

Hai ngày sau, tôi mang danh nghĩa Nguyễn Thị Thục Nữ nhập cung với một đoàn thôn nữ khác trong làng.

Tôi ghét những quy định trong cung này, phải khiến các cô gái xa gia đình, mất đi tuổi thanh xuân.

Không lâu sau tôi đã vào được Long Thành, vào hoàng cung nguy nga rộng lớn của ngày nào, mười sáu năm, không có gì thay đổi nhiều, có chăng sự thay đổi lớn nhất là các cung nữ, nô tài đã khác xưa, không phải những người lúc trước làm việc ở đây nữa, hẳn đã được cho về quê hết rồi.

Tôi được phân công làm nô tì cho Ngự thiện phòng, làm lặt vặt như rữa rau, sắt thịt hoặc những chuyện nho nhỏ khác.

Nghe nói từ khi "Nam Phong Cao Hoàng Hậu" qua đời cách đây mười sáu năm thì Thiệu Anh không hề sắc phong ai làm Nguyên Phi nữa, Thiệu Anh cũng đã nạp thêm hai vị phi tần đó là Hiền Phi và Kính Phi.

Bây giờ chàng đã cò hai hoàng nam, ba hoàng nữ, nhưng nghe nói chàng là một vị hoàng đế lạnh lùng, rất ít khi mỉm cười. Có chăng là do tôi gây ra hay không? Tôi cũng không hỏi họ sau khi "tôi" chết thì chàng đã như thế nào, có giống như lời tôi nói, hay lại "thích" hành hạ người khác hay không đây.

Đã nhập cung hơn ba tháng, nhưng tôi chỉ mãi lẩn quẩn quanh đây thì làm gì có thể thấy được Thiệu Anh, huống hồ bậc thiên tử như chàng thì làm sao lại xuất hiện ở nơi thấp hèn như này chứ.

Sau khi kết thúc một ngày làm, tôi trở về phòng ngủ của các cung nữ thì trước mắt tôi, một cô gái ăn mặc sang trọng đang đi đến, tôi đoán là tiểu thư của quan triều đình, nhưng trông cô ta chỉ khoảng 14 15 tuổi, thấp hơn tôi một cái đầu và có chút xinh đẹp.

Nhưng gương mặt cô ta có vẻ không vui.

Khi cô ta lướt qua, tôi vội cúi đầu thi lễ, đột nhiên đã nghe một tiếng ập từ sau lưng, vừa quay lại đã thấy cô ta nằm sõng soài dưới đất, tôi hoảng hốt lao đến đỡ cô ta dậy.

Không những không để tôi đỡ dậy, còn mạnh miệng mắn:

"Tiện tì, dám làm bổn công chúa ngã sao?" Cô ta nhìn tôi dữ tợn quát.

"Công chúa?" Tôi lập lại trong hoang mang, nhưng tôi không hề gạt chân cô ta.

"Phải, ta là Ngân Hương công chúa và bây giờ thì ngươi toi mạng thật rồi" Cô ta sấn đến nhéo mạnh vào tai tôi, lập tức từ đâu có hai tên lính chạy đến, cô ta được dịp sai họ bắt tôi đi.

"Công chúa, nô tì không có làm công chúa ngã, do Người tự vấp ngã cơ mà!" Tôi la to ngoái đầu lại, tôi đang bị bọn lính lôi sền sệt đi.

Nhìn thần sắc cô ta có vẻ ngông cuồng, hẳn đã không dược dạy dỗ tốt, Thiệu Anh à, chàng xem con gái của chàng kìa, tức chết đi được mà, tôi rõ ràng là chuyển kiếp của Nam Phong Cao Hoàng Hậu, nay lại phải trở thành nô tì, còn bị chính con gái của phu quân mình hành hạ.

"Khoang đã" Một giọng nam tử vang lên, bọn lính tức thì bỏ tôi ngã phịch xuống

Tôi quay đầu nhìn lại, ngỡ ngàng làm sao:

"Thiệu Anh?" Tôi lẩm bẩm, không phải! Thiệu Anh không trẻ như thế được, trông cậu ta chỉ chừng hai mươi.

"Điện Hạ" Hai lên lính quỳ xuống hành lễ, còn Ngân Hương thì đứng nhìn hoàng huynh bực bội:

"Huynh nghĩ huynh là ai mà dám xen vào chuyện của muội?" Cô ta ương bướng nói lại

"Muội có thôi cái trò hành hạ cung nữ hay không vậy?"

Tôi cứ nhìn cậu ta không chớp mắt, hình như đã biết ra là ai rồi nhưng chỉ là phân vân "Là Hiếu Nam hay là Hiếu Thuận?"

Cậu ta xoa đầu Ngân Hương rồi bước đến nơi tôi, tôi vẫn to mắt nhìn cậu ta:

"Cho nô tì được mạn phép hỏi Điện Hạ một câu được không?"

Trông cậu ta khá dễ thương và gần gũi, không hề tỏ ra khó chịu trước lời thỉnh cầu của tôi, nghiễm nhiên đáp lại:

"Được, ngươi cứ hỏi" Rồi cậu ta phũi tay ra lệnh cho hai tên lính phía sau tôi lui xuống

"Điện Hạ là Thái Tử Hiếu Nam hay là Hoàng Tử Hiếu Thuận"

"TO GAN" Ngân Hương quát lại đi đến "Con tiện tì này, dám ngang nhiên hỏi hoàng huynh ta như vậy sao? Ngươi nghĩ ngươi là cái thá gì mà hỏi câu đó, đồ tiện nhân"

"Ngân Hương, muội đừng có cuồng ngôn như vậy nữa, ta nên tâu Phụ Hoàng cho người dạy dỗ lại muội, mau trở về phòng cho ta" Câu cuối, cậu ta quát lớn, mắt trừng trừng giận dữ với Ngân Hương.

Cô ta thụng mặt xuống bỏ đi một mạch.

Lúc này cậu ta mới quay lại nhìn tôi:

"Sao ngươi lại muốn hỏi ta câu hỏi đó?" Cậu ta có vẻ điềm đạm hệt như Thiệu Anh, tính cách không khác cho mấy, nếu có thể lên ngôi thì hẳn là một vị minh quân.

"Ta là Hiếu Nam"

Tôi sững người, chính là Thái Tử Hiếu Nam, con ruột của Huệ Phi năm xưa, cũng chính là đứa trẻ mà tôi đã dạy dỗ nuôi dưỡng hơn ba năm, sau đó thì tôi...