Mặc dù là thuộc hạ của một tên ác ma như Kiz nhưng Trịnh Vũ lại chưa bao giờ giết người, cùng lắm cũng chỉ có đánh cho liệt toàn thân mà thôi. Võ công và khả năng bắn súng của hắn đều là do Kiz dạy nên điểm yếu của hắn cũng bị người chủ nhân này nắm gọn. Lực đạo lớn nhất của Trịnh Vũ là khi đá cả bàn chân nên khi thi đấu hắn luôn dùng chiêu thức này để hạ gục đối thủ. Nhưng sở trường thì dĩ nhiên sẽ có kẽ hở đó là thói quen đá bằng gót chân của Trịnh Vũ, khi hắn đá bằng cách này dù có dùng lực lớn tới đâu thì đối phương cũng bị thương tổn rất ít.

Đối với một người háo thắng như Kiz thì đây là điều hắn vô cùng khó chịu vậy nên trước khi đến đây hắn đã tặng cho Trịnh Vũ một đôi giày, môi đôi giày quái ác. Thiếu kế của nó rất đơn giản nhưng thực ra trong gót giày chứa một thanh thép mỏng, sắc bén. Nếu người mang chỉ đi bình thường bằng toàn bàn chân thì nó sẽ không trồi ra nhưng chỉ cần dùng lực vào gót thì nó lập tức sẽ thẳng lên giống với một con dao, chỉ khi nó đâm phải một thứ gì đó thì mới trở lại hình dạng ban đầu đó là ở dưới gót giày. Món quà quỷ quái này đã được Kiz mời một thợ thủ công vô cùng nổi tiếng làm. Chủ ý của anh rất rõ ràng là muốn người kia phải chết nhưng đáng tiếc lại có một con mồi thay thế.

Trịnh Vũ hơi run vai, hắn không ngờ Kiz lại là một con người thâm độc như vậy. Cả khán phòng như tan vỡ, mọi người đều xì xào to nhỏ. Lộc Phù đứng dậy, mặt ông ta tái xanh nhìn cả Ngọc Uyên lẫn Nhìn Kiz rồi mới lên tiếng:

- Vị đây?

Tuệ An vừa ôm chỗ chảy máu của Ngọc Uyên vừa nghiến răng, cô đang định đứng dậy chửi nhau thì bị cánh tay của Ngọc Uyên kéo lại:"Đứng làm liều, mọi thứ không đơn giản như cậu nghĩ đâu nên đừng manh động.". Tuệ An dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô bạn của mình. 

Trịnh Vũ chỉ đứng lặng không trả lời gì cả. Lúc hắn định mở lời nhận lỗi thì Kiz lại lên tiếng:

- Chả phải nói không dùng tay sao, người của tôi đâu phạm luật.

Tuệ An nhịn khôn nổi:

- Nhưng ánh ta dùng vũ khí, Lộc lão tiền bối đã nói trong luật là cấm vũ khí rôi.

Cái nụ cười bỡn cợt thường ngày không hiện trên môi Kiz nữa, theo giới giang hồ hiểu đây là lúc tử thần sẽ tới đem ai đó đi khiến ai ai cũng rùng mình.

- Nhưng tôi thấy đó chỉ là một cái gót giày bình thường.

Dù bị tay Ngọc Uyên nắm chặt nhưng Tuệ An vẫn đứng lên, cô dùng không thèm nể mặt ai mà nói:

- Vậy có phải quá hiện đại rồi không? Đế giày hây sát thương cũng được gọi là vũ khí đó.

Trịnh Vũ muốn nói nhưng lại bị ánh mắt của chủ nhân ngăn lại, hắn thật sự muốn nhận lỗi (Tác giả: Anh tốt ghê). Kiz đứng dậy khiến Lộc Phù cũng phải bất ngờ.

- Vậy Lộc lão đại hãy phân xử đi. Mong ông không làm tôi thất vọng. 

Ai cũng biết đây chính là một lời cảnh cáo. Ngọc Uyên giật giật áo Tuệ An:

- Thôi! Bỏ qua đi.

Tuệ An cau mày rồi quỳ một gối xuống:

- Mọi ngày cậu đâu hiền vậy?

- Số ma túy Lộc Phù buôn bán là lấy từ chỗ tên Kiz đấy - Ngọc Uyên hổn hển nói, tay cô ghì chặt vào vết thương để nó bớt chảy máu.

Tuệ An mở to mắt:

- Cái gì!? Đúng là khốn khiếp mà...!

- Cậu...bỏ qua...đi!

Tuệ An nắm vai cô bạn:

- Không.

Đúng như Ngọc Uyên nói, Lộc Phù đúng thật đứng về phía Kiz:

- Mọi người ở đây đều là người một nhà, đừng vì chút chuyện nhỏ mà làm mất hòa khí. Nếu tiểu bang chủ đây không vừa ý thì chúng ta sẽ coi Trịnh Vũ mất quyền thi đấu, được chứ? 

Kiz vẫn chưa để yên:

- Vậy hai vị bang chủ đây đều lên rồi, có phải là Phong Vân hết lượt thi đấu không?

Tuệ An siết chặt tay, bình thường cô đã đang tức rồi nghe xong mấy lời này đúng là phát hỏa mà:

- Thôi được! Không cần ai phải rời khỏi đây cả, coi như Ngọc Uyên thua. Tôi cũng lên đến đây rồi, với cả tôi chưa bị đánh bại mà nên hình như tôi vẫn cần thỉnh giáo anh Trịnh đây.

Ngọc Uyên lắc lắc đầu:

- Câu...!

- Mình ổn, đừng lo quá. Lo cho cậu trước đi.

Lộc Phù thấy Kiz không phản đối liền tươi cười:

- Vậy mọi chuyện cứ thế đi!

Tuệ An nhếch môi với vẻ vừa ý:

- Nhưng có chút phiền! Tôi đây mặc váy, liện đá đấm có chút khó khăn. Tôi cần một căn phòng kín, hai bọn tôi sẽ cùng bịt mắt rồi mới tỉ thí được chứ?

Lời nói này làm cho hàng trắm trái tim mong manh bị sốc nặng, nhất là mất người có liên quan đến vụ việc. Đề nghị này cũng đâu đến mức quá đáng, ở phòng kín thì người thiệt phải là con gái nhà lành chứ (Tác giả: Chị lại lành quá)

Trịnh Vũ vô cùng căng thẳng. Lộc Phù lần này rất quyết đoán, ông không phải kiểu người thích sống mãi nhờ sắc mặt của kẻ khác, ông cũng là một tên trùm mà:

- Được! Người đâu chuẩn bị phòng.

Tuệ An đỡ Ngọc Uyên dậy, vừa mới ôm nhau đứng vững thì thấy tiếng nói của Ngọc Anh:

- Chị ơi!

Kèm theo cậu là Tử Oanh và vài tên vệ sĩ nữa. Nhắc đến đâu Tuệ An mới nhớ hai tên lúc theo cô đâu mất tiêu rồi. Liếc chút cô mới thấy họ đứng trong nhóm chỗ Tử Oanh, chắc là lúc Ngọc Uyên đến đã cử họ đi trợ giúp Tử Oanh nên lúc nguy cấp mới chỉ còn hai cô.

Thấy Tử Oanh với Ngọc Anh bước lên Tuệ An mới dìu Ngọc Uyên ra:

- Mau đưa cậu ấy đi bệnh viện!

Tử Oanh hốt hoảng:

- Chuyện gì đây? Sao chảy máu nhiều thế này?

Tuệ An nặn chán:

- Lúc khác nói, giờ cậu đưa Ngọc Uyên đi trước đi, ở đây mình với Ngọc Anh lo.

- Ơ...Cũng được - Nói rồi cô nàng vội vãn đưa Ngọc Uyên đi.