Tuệ An chăm chú nhìn cái răng nanh xinh đẹp ở trước mặt mình miệng cười tủm tỉm. Thấy bạn mình có chút thần kinh không bình thường, Tử Oanh liềm gõ đầu cô:

- Này! Tỉnh mộng đi. Giờ tụi mình phải đi xem phòng hội như thế nào, cậu ở đây bảo Ngọc Anh dạy đánh bài đi đấy nhé, không tí nữa lại thua trắng tay.

Mặt Tuệ An nhăn như con khỉ, cô đưa tay lên xoa xoa chỗ vừa vị uýnh miệng lẩm bẩm mắng. Một lúc sau cô mới định hình được thứ mình vừa nghe:

- Hả? Tớ tưởng là đây rồi!

Ngục Uyên đang uống rượu liền bị sặc:

- Suýt sặc rượu chết! Khụ...khụ. Bữa tiệc hôm nay là tổ chức ở chỗ mình và dĩ nhiên nó phải to và hoành tráng hơn thế này nhiều rồi tại toàn nhân vật tiếng tăm lừng lẫy mà.

Tuệ An vỗ tay sau đó lại ôm má bắt đầu suy nghĩ mông lung:

- Oa! Tuyệt quá đi!

Tử Oanh đưa cho Ngọc Anh một thứ gì đó rồi chỉnh quần áo chỉnh tề sau đó mới liếc nhìn cô bạn ngây thơ:

- Hừ! Không đơn giản như cậu nghĩ đâu, có thể đây là một trận chiến ngầm đó. Giờ là 9 giờ rồi, theo như thiệp là 10 giờ các bang sẽ tới mình phải đi xem lại cho chắc chắn đã, cậu ở lại đây sau Ngọc Anh sẽ đưa cậu đi.

;- Ừ...ừm - Tuệ An lưu luyến nhìn theo bóng lưng của hai cô bạn. Vừa mới tới đây cô đã bị bỏ rơi rồi, thật là bỡ ngỡ. Bỗng có một anh thanh trong trẻo đánh thức cô:

- Chúng ta bắt đầu được chưa ạ?

Tuệ An giật mình quay sang, Ngọc Anh đã đnag đứng cạnh cô từ lúc nào rồi. Trông cậu vậy mà cao hơn cô gần cái đầu nha, đến bây giờ Tuệ An mới biết: Ngọc Anh không chỉ có ranh khểnh mà có cả má lúm nữa, đáng yêu chết mất. (Tác giả: Miễn mê trai đi chị, anh ấy có chủ ròi) 

- Được..được rồi!

Ngọc Anh nhẹ nhàng cúi người rồi mới bước đi:

- Vậy chị đi theo em nhé!

Ai đó lõn tõn theo sau. 

Nửa tiếng sau

Một ngước đàn ông cười ồ lên, ông ta cuốt vuốt bộ râu của mình:

- Lục tiểu thư à! Cô đã thắng ván thứ 3 rồi đó. Thật không thể tin cô là người mới chơi, liệu cô đã từng chơi ở đâu chưa?

Mấy người ngồi chạy nhanh chóng vào hùa:"Đúng đó, đúng đó". Trước con mắt đầy kinh ngạc của mọi người, Tuệ An chống tay nên bàn rồi dựa đầu vào thản nhiên nói:

- Chỉ là ăn may thôi!

Mấy người kia "ồ" lên. Ngọc Anh ngồi cạnh gõ gõ vai cô:"Sao chị siêu vậy". Tuệ An mỉm cười nói nhỏ:"Từng chơi thử trên mạng ai ngờ thực tế còn dễ hơn". Lúc trước cô thường bị dụ chơi trên mạng, Tuệ An luôn luôn thắng. Bây giờ là đời thực, cô còn ăn gian được dĩ nhiên là hi vọng thắng cao hơn rồi. Ngọc Anh khích lệ cô: "Chị giỏi quá!"

Hình như nhớ ra điều gì đó, Ngọc Anh liền nói:

- Chị ơi! Sắp đến giờ rồi chúng ta phải đi thay đồ thôi!

Tuệ An mở to mắt ngắm nghía mình:

- Hả? Mặc như vậy không được hả?

Anh chàng kia cười cười:

- Không được đâu! Bữa tiệc này rất quan trọng mà.

- Vậy được! Nhưng chúng ta lấy đồ ở đâu bây giờ?

Ngọc Anh chỉ vào một căn phòng đang đóng cửa:

- Trong đó! Phòng phụ của chị Tử Oanh.

Cả phòng này chỉ có duy nhất một cánh cửa nhỏ là đó, có lẽ đây là một nơi đặc biệt. Tuệ An gật gật đầu:

- Ồ!

Đúng là cô nói không sai, cả cái phòng này hình như được làm để tôn vinh quần áo hay sao ý. Khắp nơi đều là những bộ đồ đắt tiền, đây là lần đầu Tuệ An thấy nhiều đồ như vậy không tính mấy lúc cô đi trung tâm thời trang. Ngọc Anh vuốt cuốt cằm:

- Chị chọn đồ đi! Chọn cái nào ngầu chút ý.

Tuệ An dơ bàn tay hình nút like:

- Dĩ nhiên rồi. Chị phải oách mới được

Cậu trai bật cười rồi đi ra khỏi phòng cho Tuệ An bình tĩnh lựa. Vừa lẫy Tuệ An cũng thấy hai cô bạn kia đều phối đồ rất chuẩn, đều là áo đen quần trắng nhưng đều mang bộ đáng dặc biệt khá bắt mắt. À không, đó là đồ của Ngọc Uyên còn Tử Oanh thì mặc áo croptop với quần cái váng màu trắng dài tới gối trông rất thục nữ (Tác giả: Vì chuyên môn của chị ấy không phải đánh đấm)

Tuệ An khá tâm đắc với một chiếc váy ren màu đen huyền có xẻ tà ở phái dưới. Cô không gần ngại mà mặc thử:"Woa! Mình cũng đẹp quá ha". Để hợp mắt hơn nên cô đeo thêm một chiếc vòng choker lên cổ và thả mái tóc xoăn bồng bềnh xuống, trông cô lúc này vô cùng quyến rũ. Cả người Tuệ An đều thay đổi ngoài trừ đôi giày Vans:

- Haizza! Mình đi quen giày thể thao rồi làm sao mà vác đôi cao gót được đây.

- Cốc cốc! Chị xong chưa ạ? - Tiếng gọi của Ngọc Anh vang lên

Tuệ An liếc ra:

- Rồi đó! Em vào đi

Ngọc Anh vẫn chẳng thay đổi gì, vẫn là sơ mi trắng với quần Âu, chuẩn dáng mĩ nam. Cậu ngắm nhìn cô rồi hỏi:

- Chị chọn đồ rất tuyệt như còn đôi... giày?

Tuệ An gãi gãi đầu:

- Kệ đi! Cũng chẳng ai để ý chân nhiều đâu mà, đã đến giờ chưa? Chúng ta đi thôi.

Cô nói xong liền đi một mạch khiến Ngọc Anh chưa thể load kịp, cậu nói nhỏ:

- Nhưng mà chị sẽ gặp rắc rối đó!

Đứng trước cưa phòng to đùng trước mặt và thấy hàng đống người đi vào Tuệ An hít thật sâu lấy sinh lực rồi đánh bài chuồn. Ngọc Anh thấy vậy liền dở khóc dở cười ngăn cô lại:

- Chị ơi! Đã đến nơi rồi thì phải vào chứ.

Tuệ An lắc đầu lai lại:

- Ngại lắm! Chị sợ gặp côn đồ!

Ngọc oanh vội bịt miệng cô để tránh ánh mắt của mọi người xung quanh rồi mới nói nhỏ:

- Người ta dù có luuw manh thế nào thì cũng không ra tay chỗ đông người như vậy đâu.

Tuệ An mếu:

- Hức hức...Em ôm chị vào đi

- Hả?

Tuệ An đỏ mặt:

- Ôm vai

- Được! - Ngọc Anh liền đồng ý.

Tuệ An tự nghĩ:"Sao mình thấy cái ôm này giống hai đứa con gái ôm nhau vậy?"

(Tác giả: Nếu nhiều bình luận thì ngày mai mình sẽ ra chương mới)