Tô Mộ Nghiên bị giáo viên gọi thì liền đứng dậy, Thái Văn Kỳ cũng đứng lên theo.

Cô giáo liền gõ mạnh thước xuống bàn rồi quát: “Trong lớp dám nói chuyện riêng, hai em muốn ra khỏi lớp lắm rồi đúng không?”

Tô Mộ Nghiên nghe vậy liền định giải thích thì Thái Văn Kỳ đã lên tiếng: “Thưa cô, em không nói chuyện riêng.

Chỉ có người bạn ngồi bên cạnh nói, còn em thì không hề đáp lại nên mong cô cho em ngồi xuống để tiếp tục làm bài tập.”

Cô giáo nghe vậy thì nheo mắt nhìn Thái Văn Kỳ một lúc rồi cho phép anh ngồi xuống.

Tô Mộ Nghiên lúc này đang âm thầm mắng chửi Thái Văn Kỳ trong lòng thì cô giáo lại quát cô: “Em có muốn học nữa không vậy? Ngồi trong lớp không học bài lại còn nói chuyện riêng, làm ảnh hưởng đến bạn khác học tập.

Em mau ra khỏi lớp cho tôi!”

Tô Mộ Nghiên nghe thấy thế thì hơi hoảng, nhưng cô rất nhanh đã bình tĩnh lại rồi giải thích: “Thưa cô, em không cố ý làm ảnh hưởng bạn học tập.

Hôm nay em quên bút ở nhà nên muốn mượn bút bạn để làm bài tập thôi ạ.”

“Quên bút?” Cô giáo tức giận, “Có cái bút mà cũng quên? Em học hành kiểu gì đấy hả?”

“Dạ…” Tô Mộ Nghiên khẽ cúi đầu rồi bắt đầu diễn vai một cô học trò ngoan ngoãn yếu đuổi, “Em xin lỗi… Hôm qua ông nội mua cho em một chiếc hộp bút mới… Em rất thích chiếc hộp bút đó nên tối qua đã đem nó ra ngắm, cuối cùng lại quên bỏ hộp bút vào trong cặp.

Em xin lỗi cô, từ giờ trở đi em sẽ chú ý ạ.”

Cô giáo nghe thấy những lời này thì cơn tức giận đột ngột bị thổi bay.

Hóa ra là được ông nội tặng hộp bút nên mới mang ra ngắm rồi quên bỏ vào cặp ư?

Cô giáo không biết rằng câu chuyện này là do Tô Mộ Nghiên bịa ra.

Bây giờ thấy thái độ lễ phép của Tô Mộ Nghiên, cô giáo chỉ cảm thấy Tô Mộ Nghiên ngoan ngoãn, lại biết trân trọng món đồ mà ông nội tặng cho mình thôi.

Mặc dù cô giáo rất nghiêm khắc nhưng cũng không làm khó mấy học sinh ngoan ngoãn như Tô Mộ Nghiên nên liền cho cô ngồi xuống.

Ngược lại, vừa rồi Thái Văn Kỳ vừa bị gọi đứng lên thì đã đồ toàn bộ trách nhiệm lên đầu Tô Mộ Nghiên nên cô giáo không vừa lòng với anh chút nào.

Hơn nữa vừa rồ cô giáo cũng thấy Tô Mộ Nghiên quay sang nói gì đó với Thái Văn Kỳ mấy lần liền nên mới gọi hai người đứng dậy, cho nên cô giáo liền đoán ra rằng Tô Mộ Nghiên mượn bút Thái Văn Kỳ mấy lần liền nhưng anh vẫn ngó lơ cô.

Hành động của Thái Văn Kỳ thật sự không hề tốt chút nào, vậy nên cô giáo liền gọi anh đứng dậy rồi nói: “Bạn cùng bàn mượn bút, tại sao em lại không cho bạn mượn? Bạn cùng lớp là phải đoàn kết và giúp đỡ nhau, em xem em như vậy có xứng đáng là một người bạn tốt không?...”

Cô giáo tức giận nên đã giáo huấn Thái Văn Kỳ mấy phút liền.

Thái Văn Kỳ bị giáo viên cằn nhằn nhưng không làm gì được, đưa mắt nhìn xuống Tô Mộ Nghiên thì lại bắt gặp gương mắt đắc ý cùng với nụ cười chướng mắt của cô.

Mẹ kiếp!

Thái Văn Kỳ chửi tục, trong lòng chỉ muốn bóp chặt miệng Tô Mộ Nghiên lại cho cô không cười nổi nữa.

Tô Mộ Nghiên cảm nhận được ác ý từ phía Thái Văn Kỳ thì không thèm sợ, nhân lúc anh bị giáo viên mắng thì cô liền mượn bút của cô bạn bàn trên.

Lần này cô bạn bàn trên đã cho Tô Mộ Nghiên mượn, Tô Mộ Nghiên liền cặm cụi làm bài tập.

Đến lúc cô làm xong bài thứ nhất rồi thì Thái Văn Kỳ mới được ngồi xuống, mang theo ánh mắt sắc bén như muốn ăn tươi nuốt sống cô.

Rất tiếc! Anh có muốn cũng không làm được.

Đến giờ ra chơi.

Lớp trưởng và lớp phó, cũng chính là nam nữ chính nguyên tác bắt đầu đi đến từng bàn một để hỏi các bạn học tham gia CLB gì.

Tô Mộ Nghiên nhớ rằng trong nguyên tác nam nữ chính tham gia CLB Kịch.

Thái Văn Kỳ dù lúc đầu chưa biết chuyện này nhưng lại tình cờ đăng ký vào CLB Kịch nên đã có cơ hội tiếp cận với nữ chính.

Nếu có thể thì Tô Mộ Nghiên muốn ngăn chặn việc Thái Văn Kỳ tham gia CLB Kịch này.

Lại nhớ ra bây giờ Thái Văn Kỳ ghét mình, cho nên Tô Mộ Nghiên liền nghĩ nếu mình tham gia CLB Kịch thì có lẽ Thái Văn Kỳ sẽ không muốn tham gia CLB Kịch nữa.

Thế là khi nam chính Thái Ngạn Nhân đến đưa danh sách các CLB cho Tô Mộ Nghiên, cô liền cố tình nói thật lớn rằng: “Tớ tham gia CLB Kịch.”

Tô Mộ Nghiên nói lớn như vậy là vì muốn Thái Văn Kỳ chú ý đến, nhưng vì lỡ miệng nói quá to nên không chỉ Thái Văn Kỳ mà cả lớp cũng nghe thấy chuyện cô tham gia vào CLB Kịch luôn.

Tô Mộ Nghiên cảm thấy hơi ngại.

Nhưng nghĩ đến việc Thái Văn Kỳ sẽ vì ghét mình mà không tham gia CLB Kịch nữa, Tô Mộ Nghiên liền cảm thấy có phải ngại hơn thì cũng đáng.

Vậy mà không ngờ khi Thái Ngạn Nhân đưa danh sách các CLB cho Thái Văn Kỳ, Thái Văn Kỳ lại không chút do dự mà cầm bút tích vào [CLB Kịch].

Chết tiệt!

Tô Mộ Nghiên trừng mắt nhìn Thái Văn Kỳ, vậy mà anh vẫn đăng ký vào CLB Kịch ư?

Tô Mộ Nghiên không biết rằng Thái Văn Kỳ đã nắm rõ nguyên tác nên biết chuyện nữ chính sẽ tham gia vào CLB Kịch, vì vậy nên dù ghét Tô Mộ Nghiên thì Thái Văn Kỳ vẫn phải nhẫn nhịn mà tham gia CLB này.

Tô Mộ Nghiên thật sự tức chết, cô quay sang hỏi đểu Thái Văn Kỳ: “Có phải cậu thấy tôi đăng ký vào CLB Kịch nên mới đăng ký theo không?”

Thái Văn Kỳ đen mặt, quay lại liếc Tô Mộ Nghiên rồi hỏi: “Cậu mắc bệnh ảo tưởng à?”

Tô Mộ Nghiên nghe vậy thì lườm Thái Văn Kỳ rồi không nói gì nữa.

Trong khi đó, mấy cô bạn ngồi gần đó nghe thấy chuyện Thái Văn Kỳ tham gia vào CLB Kịch thì liền thì thầm với nhau:

“Vừa rồi Tô Mộ Nghiên nói là Thái Văn Kỳ tham gia vào CLB Kịch đấy!”

“Ừ, Thái Văn Kỳ đẹp trai nhỉ!”

“Hay là bọn mình cũng tham gia CLB Kịch đi!”

“Được được!”

Một số bạn nam trong lớp vừa rồi cũng nghe thấy Tô Mộ Nghiên nói mình tham gia CLB Kịch nên cũng đăng ký theo cô.

Hôm qua vừa đến lớp đã thấy cô rất xinh đẹp, mấy bạn nam đó đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.

Có bạn nam đeo kính sau khi đăng ký xong còn sang lớp khác nói chuyện: “Tao không đăng ký CLB kia nữa đâu.

Lớp tao có bạn nữ xinh lắm, bạn ý đăng ký vào CLB Kịch nên tao đăng ký theo rồi.”

Mấy bạn nam nghe thấy thế thì liền hỏi: “Đâu? Bạn nữ nào?”

Bạn nam đeo kính liền dẫn mấy người bạn khác lớp sang cửa lớp mình rồi lén lút chỉ về phía Tô Mộ Nghiên.

Mấy bạn nam đó thấy Tô Mộ Nghiên thì đều trầm trồ khen ngợi: “Xinh thật!”

“Thôi! Tao cũng đổi sang CLB Kịch đây!”

“Tao cũng đổi luôn.”

Tô Mộ Nghiên đang ở trong lớp không hề biết mấy bạn nam khác đang bàn luận về mình.

Cô cũng không biết rằng nhờ việc mình công khai tham gia vào CLB Kịch đã khiến cho CLB có thêm được một lượng lớn thành viên.

Ngày hôm sau.

Đến giờ ăn trưa.

Tô Mộ Nghiên đang định rủ cô bạn bàn trên đi ăn cùng mình như mọi ngày thì cô bạn lại cười cười rồi xin lỗi: “Tớ không đi ăn cùng cậu được rồi.

Hôm qua tớ mới có người yêu nên phải đi ăn cùng cậu ấy.”

Tô Mộ Nghiên: “...”

“À… Ừ… Chúc mừng cậu có người yêu nhé!” Tô Mộ Nghiên chúc mừng cô bạn, trong lòng cảm thấy hơi tủi thân: Vậy là mình phải đi ăn một mình sao?

Mới khai giảng chưa lâu nên Tô Mộ Nghiên chưa quen được nhiều bạn mới, chỉ thân với mỗi cô bạn bàn trên.

Một phần cũng vì cô phải chú ý đến hành động của Thái Văn Kỳ để bảo vệ nữ chính Hà Tuyết Sam nên mới không có thời gian giao lưu với bạn cũng lớp.

Rất nhiều lần có bạn đang nói chuyện với Tô Mộ Nghiên, nhưng Thái Văn Kỳ lúc đó lại định tiếp cận Hà Tuyết Sam nên Tô Mộ Nghiên đành phải ngậm ngùi bỏ bạn để đến bảo vệ cho nữ chính.

Đương nhiên Tô Mộ Nghiên cũng không thể hành động quá lộ liễu.

Khi Thái Văn Kỳ định nói chuyện với Hà Tuyết Sam, Tô Mộ Nghiên chỉ có thể gây sự chú ý của Hà Tuyết Sam để cô ấy không để ý đến Thái Văn Kỳ mà thôi.

Thường thường Tô Mộ Nghiên sẽ gây sự chú ý bằng cách hỏi Hà Tuyết Sam về vấn đề học tập.

Ví dụ như: “Cậu đã làm bài tập thầy dạy Lý giao chưa?”, “Cậu có thấy bài nào khó không?”, “Cậu có đi học phụ đạo ở chỗ nào không?”,...

Mỗi lần Hà Tuyết Sam nhận được câu hỏi của Tô Mộ Nghiên thì rất vui vẻ trả lời.

Còn Thái Văn Kỳ sau khi thấy Tô Mộ Nghiên liên tục cản đường anh tiếp cận Hà Tuyết Sam thì vô cùng bực tức.

Chẳng phải Tô Mộ Nghiên nên phá hoại tình cảm giữa nam chính và nữ chính sao? Tại sao bây giờ lại quay sang phá hoại kế hoạch của anh chứ?

Thái Văn Kỳ nghĩ có lẽ chuyện mình đến ngồi cạnh Tô Mộ Nghiên đã gây ra hiệu ứng cánh bướm.

Có lẽ Tô Mộ Nghiên sau khi ngồi cạnh anh thì đã ghét anh, cho nên cô mới liên tục phá hoại chuyện tốt của anh.

Thái Văn Kỳ nghĩ như vậy thì vô cùng tức giận, thầm nhủ nhất định phải dạy cho Tô Mộ Nghiên một bài học..