Tô Mộ Nghiên cảm nhận được Thái Văn Kỳ quệt son lên mặt mình nên liền trừng mắt nhìn anh, sau đó vội vàng cầm chiếc gương ở trên bàn lên soi.

Trong gương, trên má cô gái bị quệt một đường son dài, trông vừa xinh vừa ngốc.

Tô Mộ Nghiên điên tiết, liền quay lại trừng mắt nhìn Thái Văn Kỳ rồi quát: “Cái tên khốn kia!”

Bốn chữ “Cái tên khốn kia!” thành công thu hút sự chú ý của tất cả mọi người xung quanh.

Mà “tên khốn” Thái Văn Kỳ lúc này mặt lại tỉnh bơ nhìn Tô Mộ Nghiên, trên môi còn nở nụ cười trào phúng.

Mấy cô bạn đứng xung quanh lúc này đã phát hiện ra mặt Tô Mộ Nghiên dính son nên liền hỏi: “Mộ Nghiên, mặt cậu bị sao thế?”

Tô Mộ Nghiên tức lộn ruột, không thèm để ý đến mấy cô bạn xung quanh mà lao về phía Thái Văn Kỳ.

Ngay sau đó, cô giơ tay định đánh mạnh vào người Thái Văn Kỳ một cái, nhưng kết quả tay của cô lại bị anh chụp được.

Mọi người lúc này vội chạy ra ngăn cản Tô Mộ Nghiên, kéo Tô Mộ Nghiên ra xa khỏi Thái Văn Kỳ.

Chủ tịch CLB cũng chạy ra hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Tô Mộ Nghiên đang định mách tội Thái Văn Kỳ thì anh lại lên tiếng trước: “Vừa nãy thấy son trên môi Tô Mộ Nghiên hơi đậm nên em giúp cậu ấy lau bớt, không ngờ lại lỡ tay làm lem ra mặt cậu ấy.

Bây giờ cậu ấy tức giận, muốn đánh em, đúng là đanh đá quá.”

“A cái tên khốn này!” Tô Mộ Nghiên trừng mắt, “Rõ ràng là cậu cố ý!”

Chị chủ tịch thấy đã sắp đến giờ biểu diễn nên liền bảo Tô Mộ Nghiên: “Chuyện này để sau rồi nói, bây giờ em đi trang điểm lại đi, sắp đến lúc biểu diễn rồi đấy!”

Tô Mộ Nghiên nghe vậy thì đành nuốt cục tức xuống mà đi trang điểm lại.

Trước khi đi không quên đưa mắt lườm Thái Văn Kỳ, mà Thái Văn Kỳ cũng không quên cong môi cười đắc ý để chọc tức Tô Mộ Nghiên.

Không lâu sau, tiết mục [Nàng Lọ Lem] đã đến lúc biểu diễn.

Thành viên CLB Kịch đem một chiếc màn hình máy chiếu lớn lên sân khấu.

Màn hình bật lên, phát ra cảnh nàng Lọ Lem Tô Mộ Nghiên đang bị mẹ kế và mấy cô con gái của bà ta bắt nạt, tiếp theo là đến cảnh Lọ Lem làm hết tất cả mọi việc trong nhà, trông vô cùng khổ cực.

Đến ngày hoàng tử mở hội, Lọ Lem muốn tham dự thì bị mụ dì ghẻ và mấy đứa con của bà ta chế giễu, làm khó đủ kiểu.

Cuối cùng Lọ Lem chỉ có thể nhìn bọn họ đi dự tiệc, sau đó chạy vào trong bếp ôm mặt khóc nức nở.

Lúc này, một bà tiên hiện ra hỏi han và an ủi Tô Mộ Nghiên.

Sau khi biết chuyện của Tô Mộ Nghiên, bà tiên liền cầm đũa thần hô: “Biến!”

Màn hình máy chiếu vụt tắt, đèn trên sân khấu cũng tắt vụt.

Khán giả ở dưới sân khấu xôn xao một lúc thì đèn trên sân khấu lại mở lên, ngay sau đó Tô Mộ Nghiên mặc váy dạ hội màu xanh bước lên sân khấu.

Các khán giả ngây ngẩn nhìn Tô Mộ Nghiên xinh đẹp rồi trầm trồ khen ngợi:

“Cô gái đó là nàng Lọ Lem trong video vừa rồi sao?”

“Đúng vậy, vừa rồi trong video cô ấy ăn mặc rách rưới mà tôi cũng thấy xinh đẹp.

Bây giờ mặc váy dạ hội, cô ấy trông càng xinh đẹp hơn.”

“Đẹp quá! Tô Mộ Nghiên của lớp 10-1 đấy!”

Thái Văn Kỳ đứng ở cánh gà, mắt nhìn theo Tô Mộ Nghiên, tai nghe những lời khen dành cho Tô Mộ Nghiên từ phía khán giả.

Một lúc sau âm nhạc vang lên, cảnh vũ hội tại lâu đài bắt đầu.

Hoàng tử Thái Văn Kỳ thong thả bước lên sân khấu, ánh mắt si mê nhìn về phía Nàng Lọ Lem Tô Mộ Nghiên.

Ở dưới sân khấu, rất nhiều bạn nữ phấn khích thét lên:

“A! Ai mà đẹp trai vậy? Trời ạ đẹp quá, đẹp ná thở luôn!”

“Thái Văn Kỳ của lớp 10-1 đó!”

“Cả Lọ Lem và hoàng tử đều thuộc lớp 10-1 hả? Hai người họ có phải người yêu không?”

Dưới sân khấu, mọi người vừa xem vừa bàn tán nhiệt tình.

Trên sân khấu, Lọ Lem và hoàng tử “liếc mắt đưa tình” với nhau.

Đến cảnh hai người khiêu vũ, hoàng tử một tay ôm eo Lọ Lem, một tay nắm lấy tay cô.

Còn Lọ Lem thì đặt một tay lên vai hoàng tử, sau đó mỉm cười nhìn anh rồi nói nhỏ: “Cái tên khốn này!”

Hoàng tử nghe vậy thì nở nụ cười trìu mến, dịu dàng nói với Lọ Lem: “Con nhỏ ngốc, còn nói nữa là tôi lại lau son giúp cậu đấy!”

Nhắc đến chuyện quệt son thì Tô Mộ Nghiên lại càng tức, nhưng ngoài mặt cô vẫn rất chuyên nghiệp mà nở nụ cười nhìn Thái Văn Kỳ.

Tuy nhiên ngay sau đó, cô lại giả vờ vô tình mà giẫm vào chân Thái Văn Kỳ một cái.

Thái Văn Kỳ khẽ nhíu mày, sau đó liền giẫm lên váy của Tô Mộ Nghiên.

Tô Mộ Nghiên đang định trả đũa thì đèn trên sân khấu bỗng nhiên vụt tắt.

Là do sự cố, bởi vì trong kịch bản thì ở phân cảnh này không cần tắt đèn.

Nhưng khán giả lại tưởng rằng chuyện tắt đèn là có trong kịch bản nên không lo lắng gì mà vẫn ngồi yên chờ đèn bật lên.

Trong khi đó, Tô Mộ Nghiên lại nhân cơ hội này để xử lý Thái Văn Kỳ.

Cô giẫm thật mạnh lên chân Thái Văn Kỳ một cái, Thái Văn Kỳ đau nên hừ nhẹ, hơi thở nóng bỏng trong bóng tối phả xuống khuôn mặt của Tô Mộ Nghiên.

Tô Mộ Nghiên bỗng nhiên thấy hơi ngại ngùng, nhưng ngay sau đó bàn tay của Thái Văn Kỳ đặt lên eo của cô lại siết chặt, giống như muốn bấm gãy eo của cô ngay lập tức.

Tô Mộ Nghiên bị đau nên kêu “a” một tiếng, sau đó liền lùi ra phía sau.

Nhưng lúc này chân của Thái Văn Kỳ lại giẫm lên váy cô, cho nên khi lùi lại váy bị vướng dẫn đến việc Tô Mộ Nghiên bị mất thăng bằng, cả người nghiêng về phía sau

Thái Văn Kỳ một tay nắm chặt tay Tô Mộ Nghiên nên vô tình bị cô kéo về phía mình.

Trong bóng tối hai người đều đứng không vững, cơ thể áp sát vào nhau nghiêng nghiêng ngả ngả sắp ngã.

Cuối cùng không thể lấy lại thăng bằng, Tô Mộ Nghiên đã ngã ra phía sau, ngồi đập mông xuống đất.

Thái Văn Kỳ thì ngã nhào về phía Tô Mộ Nghiên, một tay vẫn nắm chặt tay cô, một tay thì chống mạnh xuống đất.

Trong bóng tối, Thái Văn Kỳ cảm nhận được cơn đau từ đầu gối, là do đầu gối anh bị đập mạnh xuống sàn.

Nhưng khác với đầu gối, đôi môi anh lại chạm vào một nơi thơm thơm mềm mềm.

Tô Mộ Nghiên cũng cảm nhận được môi mình tiếp xúc với một nơi nào đó.

Không chỉ vậy, cô còn cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của ‘ai đó” đang đan xen với hơi thở của mình.

Có kinh nghiệm đọc tiểu thuyết tình cảm nhiều năm, thêm với trí tưởng tượng dồi dào phong phú, Tô Mộ Nghiên đã nhanh chóng nhận ra tình cảnh của bản thân lúc này.

Cô hoảng hốt hét lên một tiếng, sau đó đẩy mạnh Thái Văn Kỳ ra xa khỏi mình.

Thái Văn Kỳ bị đẩy ngã ra phía sau.

Lúc này anh cũng đã đoán ra nơi thơm thơm mềm mềm mà môi mình chạm vào là nơi nào.

Trong bóng tối, hai tai anh đỏ lên nhưng không có ai nhìn thấy.

Hai má Tô Mộ Nghiên cũng nóng ran, cô vội vàng đứng lên muốn rời đi nhưng vì bóng tối nên không tìm thấy đường.

Thái Văn Kỳ cũng đứng dậy, đúng lúc này đèn được bật sáng.

Hai người đối diện với nhau, vẻ mặt cả hai đều bối rối.

Tô Mộ Nghiên thấy trên môi Thái Văn Kỳ có dính ít son đỏ, mà Thái Văn Kỳ thì thấy sắc đỏ trên môi Tô Mộ Nghiên đã nhạt hơn, chứng minh rằng son trên môi cô đã bị môi anh cướp mất..