Toàn bộ tháng mười coi như thái bình.

Lam Tiểu Thước dựa vào nội dung cốt truyện mà mình biết đến, lập tức đưa ra hai chuyện quan trọng, một là chuyện Yến Cải gặp được thầy giáo vỡ lòng trong đời cậu, người thầy giáo vỡ lòng kia dẫn cậu học tập rất nhiều thứ liên quan đến thuốc, đồng thời mỗi ngày còn phát ra nguồn năng lượng phụ tẩy não, dẫn đến nhận biết của Yến Cải về thế giới càng thêm tối tăm.

Còn có một chuyện nữa chính là hình ảnh khi nam, nữ chủ gặp nhau.

Mặc dù hiện tại hai người gặp nhau hơi sớm, chưa xảy ra cọ sát hoa cỏ gì đó, quả nhiên vẫn cần chờ cốt truyện đến thúc đẩy mới được.

Nhưng Lam Tiểu Thước cũng không biết thời gian cụ thể của hai chuyện này là khi nào, vì đề phòng không may, mỗi ngày cô chỉ có thể đi theo phía sau Yến Cải, quan sát xem hành vi của Yến Cải có gì khả nghi hay không.

Dĩ nhiên Yến Cải nhận ra Lam Tiểu Thước đang không ngừng quan sát mình.

Từ trước đến nay cậu luôn mặc kệ không hỏi với những chuyện như này, chỉ là người khác bàn tán về mình thế nào, nhục mạ ra sao cũng không có ảnh hưởng gì đến cuộc sống của anh, đám người kia chỉ là ăn no rửng mỡ không có chuyện gì làm thôi, nhưng anh vẫn còn đang phải giãy giụa vì cuộc sống của chính mình, anh biết bọn họ khác biệt nhau.

Chỉ là lần này, sau khi anh biết Lam Tiểu Thước thường xuyên đi theo sau mình, cậu lại hiếm khi cảm thấy ấm áp trong lòng, dường như có phản ứng hóa học diệu kỳ gì đó đang lên men.

Ánh mắt của cậu vẫn yên tĩnh không chút ánh sáng như cũ nhưng sự lạnh lẽo trong lòng đã có chút ấm lên rồi.

Mặt trời lặn dần, ánh sáng hắt vào tầm mắt cậu khiến nó trông càng sâu hơn, sống lưng cậu thẳng tắp dưới giày xéo của cuộc đời gần như là tiêu tán hết toàn bộ bên trong ánh sáng.

Một lát sau, cậu xoay người đi đến khu quán net tối như mực kia.

Yến Cải đầu tư cổ phiếu tiền từ rất sớm, không quá nhiều nhưng đối với mức độ của cậu thì coi như không tệ rồi.

Cậu vốn cho rằng mình cuối cùng có thể hết khổ, có thể giãy giụa ra khỏi vũng bùn.

Hiện thực lại hung hăng vả cho cậu một bạt tay.

Khoản tiền kia bị tên cha vô lại của cậu nhận ra, trong vòng một ngày Yến Cải từ chỗ cao nhất rơi xuống vị trí cũ, điều cậu có thể làm cũng chỉ là ngồi trong góc tường, nắm lấy áo chống nắng màu vàng nhạt mà mình liều mạng giấu đi, tựa như nắm lấy cây cỏ cứu mạng để hấp thu nhiệt độ bên trên đó, cố nén sự không cam lòng trong lòng.

Thế là trong giờ khắc này, giá trị hắc hóa của cậu lập tức giảm xuống hai trăm, nhảy đến -700.

Lam Tiểu Thước đang ăn cơm chiều, khi nhận ra con số nhảy đến -700 thì suýt nhảy dựng lên, suýt phun ra cocacola trong miệng, sau khi nói với ba mẹ đi tìm bạn học thì lập tức thay đồ chạy ra ngoài.

Cô tìm nửa ngày mới biết nhà Yến Cải ở đâu.

Thật vất vả mới đón xe đến được dưới nhà Yến Cải nhưng sắc trời đã tối sẩm.

Hàng xóm xung quanh bắt đầu nấu cơm, khói bếp bay lượn khắp bốn phía.

Yến Cải ở trong một dãy chung cư cũ, nóc hành lang khoảng chừng một mét bảy, phải xoay người mới có thể đi vào bên trong, bên tường dán vô số tờ rơi quảng cáo, hòm sắt chứa thư ở lầu một cũng tróc cả sơn, ốc vít vặn lỏng lẻo, chỉ cần có gió thổi qua thì sẽ vang lên tiếng kẽo cà kẽo kẹt.

Lam Tiểu Thước đi vào bên trong hai bước sau đó lại dời bước ra.

Cô tựa ở một bên tường thấp, có chút không biết phải làm sao.

Mình là đến ngăn cậu hắc hóa nhưng mình và Yến Cải còn chưa quen biết đến độ có thể tùy tiện đến nhà thăm hỏi, cũng phải tìm ra biện pháp để Yến Cải bắt đầu vui vẻ nữa.

Bốn phía truyền đến tiếng loa vang vọng, cô ngây ngốc một lát, nghe thấy tiếng người ta bày hàng quán vỉa hè.

Cuối cùng Lam Tiểu Thước cũng có một ý nghĩ không tệ.

Cô đi qua mua một khối rubic và một cây bút, sau đó vặn nắp bút bắt đầu tô tô vẽ vẽ lên trên khối rubic, vẽ lên hai hình ảnh đáng yêu xong, cầu nguyện Yến Cải có thể nhìn thấy thứ này thì tâm trạng sẽ tốt hơn một chút.

Năm phút sau, Yến Cải nghe thấy một loạt tiếng gõ cửa.

Cậu bình tĩnh đứng người dậy đi qua mở cửa, lúc tay đụng vào nắm cửa thì cậu nghe thấy tiếng người bên ngoài cuống quýt giẫm lên cầu thang, tựa như gõ cửa xong thì xoay người chạy trốn.

Yến Cải lạnh lùng cong khóe miệng lên, đoán được là có người chơi trò đùa ác.

Cậu mở cửa, quả nhiên ngoài cửa không có bất kỳ người nào, độ chán ghét trong lòng Yến Cải với thế giới này lại cao lên một chút, cảm thấy mình sắp bị những chuyện nhàm chán này ép đến thở không nổi nữa.

.