Trong thang máy ám đầy mùi mồ hôi cùng mùi đồ ăn, mùi vị khó tả.

Yến Cải hiếm khi mở miệng hỏi: “Cậu đi vào làm gì?”Lam Tiểu Thước cười trừ hai tiếng: “Tớ…tớ cũng không biết, không chịu được nên đi theo vào.

”Trong tâm Yến Cải vốn bình tĩnh mà bị một câu nói đùa của Lam Tiểu Thước làm cho bối rối.

Ánh mắt cậu hơi thay đổi, quay mặt lại nhìn cửa thang máy, không để ý đến Lam Tiểu Thước nữa, cậu không ngờ rằng mình có thể gặp mặt cô ở nơi này.

Giống như những lần gặp gỡ tình cờ trước đây, mình luôn luôn làm việc ở những nơi không sạch sẽ, cả người đầy mùi mồ hôi khó ngửi, mà Lam Tiểu Thước là cô gái sống trong thế giới tươi sáng đẹp đẽ, có bạn bè đều là những người có gia cảnh khá giả.

Hai người bọn họ đúng là ở hai thế giới khác nhau.

Vốn Yến Cải muốn tiến thêm một bước để gần gũi hơn với Lam Tiểu Thước, nhưng bây giờ mọi chuyện không suôn sẻ như cậu nghĩ, sự chật vật đầy xấu hổ của bản thân cứ bày ra trước mặt Lam Tiểu Thước hết lần này tới lần khác.

Giống như bị số mệnh trêu đùa, cậu chỉ có thể chầm chậm dừng chân, hoặc là lùi về phía sau.

Thang máy nhanh chóng di chuyển đến phòng kho của KTV.

Lam Tiểu Thước đứng bên mép thang máy: “Tớ đợi cậu ở chỗ này.

”Yến Cải dời đống đồ nặng trịch lên phía trước: “Cậu về trước đi.

”Lam Tiểu Thước trưng ra vẻ mặt tủi thân: “Vì cậu mà tớ đã gây thù chuốc oán với đám bạn cùng lớp đó, cậu muốn tớ đi lên để bị đánh sao?”Yến Cải im lặng một lúc, xoay người lại, đi thẳng một mạch không để Lam Tiểu Thước đuổi kịp.

Cho đến khi di chuyển xong đống đồ, hai người đi thẳng về phía trước, Lam Tiểu Thước bị luồng khí lạnh từ lối đi phả ra làm cho run cầm cập, nắm tay lại và hà hơi ấm vào.

“Lạnh quá đi thôi” Lam Tiểu Thước run lẩy bẩy.

Đôi mắt đen láy của Yến Cải liếc qua Lam Tiểu Thước.

Đôi môi của cô thoáng chốc xanh ngắt.

Ngón tay Yến Cải khẽ động, sau đó vươn tay trái, nắm tay Lam Tiểu Thước, cảm giác ấm nóng ngay tức khắc lan toả từ lòng bàn tay đến toàn thân cô.

Cậu vừa chuyển đồ xong, cả người đều toả khí nóng, thậm chí mồ hôi còn rỉ ra trong lòng bàn tay cậu.

Lam Tiểu Thước hoàn toàn không lường được trường hợp này.

Cô ngây người một lát, sau đó thấy vô cùng cảm động, cô cảm ơn Yến Cải: “Bạn cùng bàn, cậu thật tốt bụng!”Khoé môi của Yến Cải khẽ cong lên, nhưng cũng không biểu lộ quá mức, cũng không nói lời nào.

Lam Tiểu Thước đuổi kịp: “Bây giờ chúng ta hoạn nạn có nhau rồi, tớ đã bị các bạn học cho vào danh sách đen vì cậu đấy, sau này cậu có thể che chở tớ không?”Yến Cải ngoảnh lại, đôi mắt bình tĩnh, kìm nén những cảm xúc thật của mình ở sâu trong đáy mắt.

Cậu biết Lam Tiểu Thước đang cho mình thể diện, dù sao mọi người đều biết, khả năng của bản thân cậu tới đâu, sao có thể che chở cho người khác được.

Cậu nhẹ giọng đáp: “Chỉ cần cậu muốn, tớ sẽ làm cho cậu.

”Lam Tiểu Thước nghe thấy câu này như mở cờ trong bụng, mặc dù biết Yến Cải chỉ thuận miệng nói ra, nhưng nghe rất lọt tai, giống như là bản thân mình có sức hút.

Cô nghĩ muốn gần gũi cậu thêm một chút.

Hai người đi đến khu vực sưởi ấm ở tầng một, một luồng khí ấm thổi tới khiến họ không cảm thấy lạnh nữa, Yến Cải từ chối không đi vào.

Trên người cậu quá bẩn, thấm đầy mùi tanh tưởi của mọi loại hàng hoá ban nãy, cậu không muốn để người khác thấy, cũng không muốn vì mình mà Lam Tiểu Thước phải chịu đựng những ánh mắt dò xét ấy.

Yến Cải hiếm khi quan tâm đến thể diện của mình, nhưng với Lam Tiểu Thước thì cậu rất để ý.

Cánh cửa thang máy tự động mở ra rồi đóng lại, Yến Cải dùng tay chặn lại, nhường Lam Tiểu Thước đi vào, Lam Tiểu Thước vẫy vẫy tay, Yến Cải giương mắt lên, nhìn cô một lúc rồi mới xoay người rời đi.

Ba tháng trôi qua, kỳ nghỉ đông đã kết thúc, học sinh bắt đầu đi học trở lại.

Không khí trong lớp học rất kỳ lạ, tuy mọi người trong lớp biết chuyện Lam Tiểu Thước luôn giúp đỡ Yến Cải nhưng không ai rảnh đến mức đi trêu chọc bọn họ, học sinh lớp chuyên luôn bận rộn hơn so với các lớp khác một chút, ngoại trừ những học sinh cá biệt ngoài kia, còn lại sẽ không đi kiếm chuyện với người khác.

Kể từ hôm xảy ra sự kiện KTV kia, Lam Tiểu Thước nhận ra rằng Yến Cải không thích mình.

Bằng không cậu sẽ không rời đi một cách nhanh chóng và lạnh lùng như vậy!Hơn nữa, điểm ưa thích trên giao diện hệ thống gần như trên 100.

Điểm ưa thích cao nhất mà Lam Tiểu Thước từng thấy cho đến nay còn không đến 100, chủ yếu cô có thể chắc chắn rằng tổng số điểm ưa thích là 100, mà bây giờ điểm ưa thích của Yến Cải dành cho cô chỉ có gần 100, điều này có nghĩa là gì ta?!Có nghĩa là hệ thống rút bớt điểm ra!Lam Tiểu Thước thở dài, cảm thấy số mình thật xui xẻo, vất vả lắm mới có được bàn tay vàng nhưng là bàn tay vàng bị hư.

Cho dù cố tình làm cho Yến Cải ghét mình lần nữa, thì bản thân vẫn phải cực khổ lan toả sự ấm áp của mình.

Lam Tiểu Thước bí mật vụng trộm tặng quà cho Yến Cải.

Nhưng có rất nhiều đồ cô tặng mà Yến Cải không cần, giống như những mùa đông chuyển sang xuân, một số thứ đã thay đổi do băng và tuyết tan, điều này nằm ngoài nhận thức của cô.

Học kỳ hai đã tới, mọi người phải đối mặt với một vấn đề rất nghiêm trọng: Nghệ thuật và Khoa học!Em gái bàn trên ứng tuyển vào khoa Khoa học tự nhiên, cả nhà của cô đều theo nghiệp nghiên cứu cho nên cô chỉ có thể ôm đầu tiến vào khoa Khoa học tự nhiên.

Tuy cô được chọn tham gia cuộc thi hoá học nhưng cũng không phải dựa vào khả năng của mình hoàn toàn, cho nên cậu rất mong Lam Tiểu Thước có thể ứng tuyển vào khối Khoa học tự nhiên, hai người sẽ vui vẻ tiếp tục làm bạn học bàn trên bàn dưới lần nữa.

Lam Tiểu Thước nhanh chóng đồng ý.

Từ khi cô biết chuyện này, cô đã bắt đầu suy nghĩ về tình huống của câu chuyện.

Cô tự hỏi rốt cuộc Yến Cải chọn khoa Văn hay khoa Khoa học tự nhiên.

Theo như trước giờ, cô đoán Yến Cải chắc chắn sẽ ứng tuyển Khoa học tự nhiên, nhưng để chắc chắn hơn, Lam Tiểu Thước vẫn xem qua cốt truyện, không ngờ tình huống này không hề đề cập tới chuyện này, rốt cuộc Yến Cải có tốt nghiệp trung học hay không cũng không biết nữa, và theo như manh mối được ẩn giấu, có vẻ sau này Yến Cải phải bỏ học vì không có tiền trả học phí.

Lam Tiểu Thước bắt đầu lo lắng chuyện này.

Song, dưới tình huống bình thường, chỉ cần thành tích học tập của Yến Cải không bị thụt lùi, không đến nỗi bị đuổi học.

Tức là giữa chừng đã xảy ra chuyện gì ư?Buổi tối về nhà, nguyên một bàn cơm đầy ắp đồ ăn đang chờ cô.

Lam Tiểu Thước vừa ăn vừa hỏi mẹ: “Mẹ, những trường hợp nào buộc học sinh trung học phải thôi học ạ?”Ba Lam lập tức nói chen vào: “Ai bị đuổi học? Bạn cùng bàn của con?”“Không phải!” Lam Tiểu Thước nói dối: “Là một bạn học khác!”Mẹ Lam giúp đỡ trả lời: “Có thể là đánh nhau, làm chuyện gì đó có hại.

”.