Nói đoạn, đôi tay thiếu nữ mập mạp bèn muốn xốc lên khăn che mặt màu đỏ đang đeo ở trên mặt Đoạn Hồng Vũ, Cố Khinh Hàn trước một bước, chán ghét đánh bay cái tay béo phì kia ra, kéo Đoạn Hồng Vũ xoay người rời đi.

Thiếu nữ một chiêu không trúng, hung tợn trừng mắt, liếc nhìn Cố Khinh Hàn một cái, rồi sau đó ánh mắt tàn nhẫn chuyển thành ôn hòa có lễ lấy lòng, thân thể tròn vo, thịt mỡ rung rung, từng bước một đuổi theo hai người, nói một cách văn vẻ:

"Công tử, công tử xin dừng bước, vừa rồi là tại hạ mạo muội, tại hạ tên là Đoạn Ảnh, thiên kim duy nhất dưới gối đế sư đại nhân, không biết công tử xưng hô như thế nào?"

Ánh mắt dung tục lấy lòng trước sau không rời Đoạn Hồng Vũ, gương mặt vốn là tròn giống như quả dưa hấu, chỉ cười một tiếng, vốn là đôi mắt nhỏ hẹp, tức khắc bèn không thấy mặt trời.

Nước dãi không ngừng chảy xuống, trong giây lát, ánh mắt bất động nhìn chằm chằm Đoạn Hồng Vũ, lại theo bản năng nâng tay áo lên lau nước dãi chảy ra.

Cố Khinh Hàn nhìn đến run rẩy, da gà nổi đầy lên, nàng ta có cảm thấy bẩn hay không a? Bản năng, muốn đánh ngã cái người chướng mắt trước mặt này.

Cảm thấy thân người bên cạnh căng chặt, thanh âm mở miệng vững vàng chậm rãi, Cố Khinh Hàn khó hiểu nhìn về phía Đoạn Hồng Vũ.

"Ngươi thật sự là nữ nhi của đế sư đại nhân?"

Thanh âm nhu mị, thanh nhuận, như âm thanh của tự nhiên vang lên, Đoạn Ảnh nghe được như si như say, phiêu phiêu dục tiên.

"Hỏi ngươi đấy! Ngươi thật là nữ nhi của đế sư đại nhân sao?"

Đoạn Ảnh nháy mắt bừng tỉnh, rút ra cây quạt cắm ở sau lưng, học động tác ưu nhã của văn nhân "xoát" một tiếng, mở cây quạt ra, phe phẩy, che giấu xấu hổ.

"Đúng vậy, tại hạ đúng là nữ nhi của ân sư đương kim nữ hoàng bệ hạ, đế sư đại nhân, công tử nếu như không tin, cùng tại hạ về nhà nhìn thì biết." Nhắc tới mẫu thân đại nhân của mình, không khỏi nâng lên cái đầu cao ngạo, danh hào đế sư đại nhân vang dội, y cũng không tin, tiểu mỹ nhân nhà quê này không ngoan ngoãn cùng y trở về.

Nhưng mà bộ dạng hâm mộ nịnh bợ chán ghét cũng không có thấy được, ngược lại nhìn thấy thân thể nhu nhược không xương của mỹ nhân hồng y mị hoặc, khẽ tựa vào trên người đồ quê mùa kia.

Trong mắt nháy mắt bốc hỏa, một cái đồ quê mùa cũng đoạt nam nhân với y, ném cây quạt lên trên người hộ vệ một cái, quát chói tai một tiếng: "Buông hắn ra cho lão tử, hắn là người của lão tử!"

Con ngươi Cố Khinh Hàn lạnh lùng, như lưỡi đao sắc bén, mang theo một mạt hàn quang khiếp người.

Thân mình Đoạn Ảnh đang xông lên ngẩn ra, run rẩy một chút.

Y vừa mới nhìn thấy gì? Dường như thấy được quân lâm thiên hạ, bàn tay vương giả uy nghiêm quyền sinh quyền sát to lớn, dường như cảm thấy được địa ngục u quang, dường như cảm thấy được mình như bước một chân vào quỷ môn quan.

Nàng ta là ai? Làm sao lại có ánh mắt sắc bén, băng hàn vô tình như vậy? Vô cớ, y bèn cảm thấy lưng một trận lành lạnh.

Chấn định thân mình, hít sâu mấy hơi, lại nghiêm túc nhìn, nữ nhân quê mùa kia vẫn là bình tĩnh không gợn sóng như trước, vẻ mặt vô hại, chẳng lẽ ban nãy là ảo giác của y? Chắc là ảo giác đi, chỉ bằng thân hình nhỏ bé kia sao có thể đánh thắng được mình? Lại nói, phía sau mình không phải còn có một đám hộ vệ sao, sợ nàng ta làm cái gì? Cho dù nàng ta là con cháu quan gia lại thế nào, quan lại có lớn, có thể lớn hơn đế sư đại nhân mẫu thân mình sao? Có thể lớn hơn chỗ dựa tam hoàng nữ của mình sao?

Tam hoàng nữ chính là muội muội nữ hoàng bệ hạ sủng ái nhất, đương kim thiên hạ, ngoài nữ hoàng bệ hạ ra, ai dám không cho tam hoàng nữ điện hạ mặt mũi.

Nghĩ đến chỗ dựa phía sau, Đoạn Ảnh không khỏi buông lỏng cảnh giác, vẻ mặt nhẹ nhàng thản nhiên.

"Ngươi là thứ gì, dám vênh mặt hất hàm sai khiến ta như vậy?" Cố Khinh Hàn nhàn nhạt mở miệng.

"Ta không phải là thứ gì!"

"Ồ, hóa ra ngươi không phải là thứ gì a, thảo nào!" (ý ở đây là: Ngươi chẳng là cái đếch gì)

Đoạn Hồng Vũ che miệng mị hoặc cười, mắt đào hoa phơ phất rực rỡ, tràn đầy ý cười.

Bệ hạ đây là mắng chửi người không mang theo chữ thô tục đâu.

"Ta đương nhiên không phải là thứ gì, ta là nữ nhi của đế sư đại nhân, bạn của tam hoàng nữ điện hạ!"

"Ta biết ngươi không phải là thứ gì a, ngươi vốn dĩ không phải là thứ gì a!" nhàm chán vỗ vỗ thân mình, nói chuyện với đồ con lợn này quả thực lãng phí nước miếng của cô.

Đoạn Ảnh còn muốn lại nói tiếp, một hộ vệ phía sau giữ y lại, thì thầm một lúc ở bên tai y.

Nháy mắt, gương mặt béo kia, tức giận đến đỏ bừng, rất giống một quả dưa hấu đỏ.

Đôi mắt nhỏ hẹp trừng to, đáng tiếc lại trừng như thế nào cũng không lớn được: "Ngươi, ngươi mới không phải là thứ gì!"

Rốt cuộc phản ứng lại, tuy rằng là người khác nhắc nhở nàng ta, cười ha ha: "Ta là người.

Đương nhiên sẽ không giống người nào đó vậy, không phải là thứ gì!"

"Ngươi, ngươi, ngươi.." Đoạn Ảnh toàn thân run rẩy, khuôn mặt tròn xoe nghẹn đến mức đỏ bừng, nửa ngày một chữ cũng không nghẹn ra.

"Ngươi cái đồ quê mùa này, thế mà dám mắng lão tử, lão tử thấy ngươi là chán sống rồi, cho ngươi một chút màu sắc ngươi bèn làm thành thùng nhuộm, ngươi có biết ta là ai hay không?"

"Ngươi còn không phải là nữ nhi của đế sư đại nhân sao? Đế sư đại nhân thì ghê gớm ha, bèn có thể một tay che trời, làm xằng làm bậy, coi mạng người như cỏ rác sao? Nói cho ngươi, đế sư đại nhân bốn chữ này ở trong mắt ta có điều chỉ là một bãi bùn lầy, không đáng một đồng." Cố Khinh Hàn còn chưa có mở miệng, Đoạn Hồng Vũ bèn giành trước một bước mở miệng, hơn nữa, Cố Khinh Hàn mẫn cảm phát hiện, lúc Đoạn Hồng Vũ nói đến đế sư đại nhân, trên người mang theo run rẩy rất nhỏ.

Nhăn nhăn mày, không nói gì.

"Ngươi tiện nhân này, thế mà dám mắng mẫu thân ta.

Lão tử lại nói với ngươi một câu, hôm nay, ngươi muốn sao thì muốn cũng phải ngoan ngoãn đi cùng lão tử, làm tiểu thiếp của lão tử, muốn sao thì muốn hôm nay bèn để mạng lại chỗ này, lão tử để mắt đến ngươi, là phúc khí của ngươi, ngươi tiện nhân này thế mà dám không biết điều.

Còn không phải là tiểu kỹ của câu lan viện sao? Không học hầu hạ người khác cho tốt, thế mà còn dám giả vờ thanh cao, ta nhổ, kỹ tử hạ tiện!" Đoạn Ảnh tức giận đến nghẹn ngào, một trận hùng hùng hổ hổ.

Vừa rồi ở Trân Ngọc Hiên, y đã nhìn thấy hai người nàng, xem khí thế toàn thân kia, vốn tưởng rằng là người phú quý, không nghĩ tới thế mà là hai cái đồ nhà quê, đứng ở trước cửa cửa hàng nhà người ta, ngớ ngẩn quan sát đường phố đế đô, bộ dáng trong mắt kinh ngạc tò mò, hoàn toàn đều không giống như là người phú quý đế đô.

Hơn nữa, phái tiểu nhị tỷ đi qua thám thính, không nghĩ tới, hai người kia nhìn thấy đại khí huy hoàng của Trân Ngọc Hiên, thế mà ngay cả cửa cũng không dám vào, ngược lại chạy về hướng sạp nhỏ không đáng giá tiền đối diện kia, đây không phải là không có tiền thì là cái gì? Ai không biết người đế đô dựa vào việc mua bảo vật ở Trân Ngọc Hiên để biểu hiện giá trị con người của mình, nhà có tiền, sẽ cửa lớn của Trân Ngọc Hiên cũng không dám vào? Sẽ đến quán nhỏ? Sẽ để tiểu nhị tỷ châm chọc mỉa mai, tùy ý để tiểu nhị tỷ nhục nhã mà vẫn mặc kệ?

Từ đó bèn có thể nhìn ra, hai người này căn bản chính là giả vờ thôi! Căn bản không đáng để lo!

Mà một bên Đoạn Hồng Vũ tức giận đến không nhẹ, cả người kịch liệt run rẩy, Cố Khinh Hàn thậm chí có thể phát hiện, hô hấp của hắn kịch liệt tăng lên.

Mắt đào hoa rút đi mị hoặc, rút đi quyến rũ, hiện ra ánh mắt lạnh lùng hung ác mà cô chưa bao giờ nhìn thấy..