CHƯƠNG BẢY LĂM

Hạ Hầu Lan rất thích đêm xuống; khi ánh nguyệt trong trẻo mát lành rải trên mặt đất, ngọn gió đêm dịu dàng ve vuốt, khoảng trời sao thần bí mà mỹ lệ, và cả sự tĩnh lặng mà một ngày ồn ào mệt mỏi không sao có được. Đêm, là thời khắc hắn yêu nhất, cũng là thời khắc Dịch Thủy yêu nhất.

“Vương gia, người trở về doanh trướng nghỉ ngơi thôi.” Hạ Hầu Thư cung kính nói, nhưng thanh âm không sao giấu được nỗi lo lắng.

“Thư nhi, bưng ít điểm tâm lại đây, Bản vương thấy đói.” Hạ Hầu Lan quay đầu lại, con ngươi đen thẳm đã khôi phục nguyên vẹn thần thái trầm tĩnh cơ trí, khiến Hạ Hầu Thư vừa thấy đã rúng động tâm thần, mừng rỡ nói: “Vương gia, người… người… A, vâng… nô tài lập tức đi lấy điểm tâm.” Hắn mừng đến muốn rơi lệ, vội vội vàng vàng quay lưng chạy đi, lựa vài món điểm tâm Hạ Hầu Lan thích ăn rồi bưng trở lại, vẫn không sao kìm chế được sự kích động:

“Vương gia, nô tài… nô tài chỉ sợ người lại u sầu, tự giam mình.. giờ nhìn người thế này… nô tài… thật mừng quá…” Hắn nói xong, nước mắt cũng trào ra. Này cũng không thể trách Hạ Hầu Thư, dù sao nỗi lo âu lớn nhất trong lòng hắn cũng vừa được trút bỏ.

“Thư nhi, ngươi nói Dịch Thủy là người thế nào?” Hạ Hầu Lan nhón lấy một miếng điểm tâm, chậm rãi bỏ vào miệng. Hắn tuy hỏi Hạ Hầu Thư nhưng ánh mắt vẫn thủy chung hướng về mảnh trời sao tít xa vời vợi.

“Vương gia, Dịch Thủy là một… nói thế nào mới phải nhỉ, hắn là một nam nhi thật tốt, cứng cỏi kiên quyết, bất quá có lúc bụng dạ quá ngay thẳng, như lần này mà nói, nô tài trăm triệu lần không ngờ hắn có thể làm ra loại sự tình này… Ai~ tới giờ, nô tài vẫn còn cảm thấy như tất cả chỉ là một giấc mộng a.”

“Vậy là được rồi.” Hạ Hầu Lan đột nhiên vỗ đùi, “Ta lo đông lo tây, tưởng hữu tưởng tả, nghĩ sao cũng không thể chấp nhận được Dịch Thủy có thể là loại người như vậy a.” Hắn đột nhiên thân thiết kéo Hạ Hầu Thư xuống ngồi đối diện mình: “Ngươi nói xem, dựa vào tính cách của hắn, có thể nào làm vậy không? Ta chợt nghĩ hay là hắn đang thử ta, ừm, nhất định là vậy, trước khi hắn đi còn bảo ta phải tới hoàng cung của A Ba Kim đón hắn về. Không sai, nhất định là thế rồi, bởi vì ta từng phụ hắn, nên giờ hắn không thể dễ dàng tin tưởng ta nữa, mới phải dụng đến biện pháp thử thách này.”

Hạ Hầu Lan đột nhiên phá lên cười ha hả, rồi lại vừa như lẩm bẩm vừa như nói với Hạ Hầu Thư: “Không sai, đích thị là vậy a, không sai không sai a~ Chính là thế rồi…”

“Vương gia, nếu đã nghĩ thông suốt rồi, người đi nghỉ ngơi đi. Đã ba ngày nay người ăn không ngon ngủ không yên rồi.” Hạ Hầu Thư quệt quệt mồ hôi sau ót, chỉ mong suy đoán của Vương gia thực không sai, coi bộ dạng hắn lúc này nếu bị thêm một lần đả kích, chỉ sợ không bao lâu cũng quỵ ngã mất.

“Ừm, phải phải, ăn nào, rồi đi ngủ.” Hạ Hầu Lan đắc ý ăn sạch đĩa điểm tâm rồi lại lệnh đầu bếp nướng thêm một con gà, ăn uống no nê rồi mới phấn khởi về trướng ngủ một giấc say sưa.

Ngày hôm sau, Hạ Hầu Thư nhìn Vương gia tinh thần phấn chấn, thần thái phi dương, khối đá tảng đè nặng trong lòng hắn rốt cuộc cũng được hoàn toàn trút bỏ, hắn thầm nghĩ Vương gia nói cũng có đạo lý lắm, Dịch Thủy dù muốn thay lòng cũng không thể nhanh như vậy a.

Có ngờ đâu không đợi hắn vui vẻ được ba bữa, lại có chuyện xảy ra.

Nguyên nhân sự tình rất đơn giản, hai binh sĩ đánh nhau trong doanh trướng, vừa lúc Hạ Hầu Lan đi ngang qua, hắn câu gì cũng chưa nghe thủng, lại chỉ nghe đúng câu một binh sĩ mắng: “Đồ vương bát đản nhà ngươi, dám thóa mạ mẹ ta, lão tử liều mạng với ngươi! Ngươi có giỏi đừng chạy, vương bát cao tử*, lão tử chém chết ngươi!”

Đối phương đáp trả câu gì, Hạ Hầu Lan một từ cũng nghe không lọt, đầu óc hắn lúc ấy đã bị những câu nói vừa xong khiến cho mụ mị. Miễn cưỡng bình tĩnh khuyên giải hai binh sĩ kia xong, hắn lập tức bỏ về doanh trướng, vội vã kéo Hạ Hầu Thư lại, thất hồn lạc phách nói: “Thư nhi, Bản vương đoán sai rồi, Bản vương lại đoán sai rồi! Dịch Thủy hắn là kẻ trọng tình nghĩa, đặc biệt là lòng hiếu với cha mẹ, thương yêu muội muội… hắn khi ấy một mảnh chân tình đối với ta, ta lại làm ra chuyện không bằng súc sinh, hắn… hắn nhất định sẽ không tha thứ cho ta… Trách nào hắn muốn làm Hoàng hậu Hoa Lặc, không sai, nơi ấy đích thị là một quốc gia không phân bì quý tộc, nô lệ, đó nhất định là nơi hắn ao ước nhất a. Thư nhi, Bản vương… ta… ta thực đã vĩnh viễn… vĩnh viễn mất hắn rồi.”

Hạ Hầu Thư thấy hắn hai mắt đăm đăm, khóe môi run rẩy, hoảng hốt đến hồn phi phách tán, cuống cuồng lay hai vai hắn: “Vương gia… Vương gia, ngươi nếu muốn khóc… thì cứ khóc đi, chớ để nghẹn mãi trong lòng… sẽ nghẹn đến chết mất… Vương gia… dù sao hiện giờ chuyện gì cũng chưa biết rõ ràng mà!”

“Không cần biết rõ, thực tế đã quá rõ rồi, là ta… là ta tham lam, khiến hắn tổn thương rồi còn muốn lần nữa ở bên hắn, không sai, đều là ta mãi không chịu chấp nhận sự thật.”

Hạ Hầu Lan đột nhiên nhướng mắt, nhìn chằm chằm Hạ Hầu Thư: “Thư nhi, ta… ta thực khó chịu… ta… ta khóc không được… khóc không được…”, lời vừa dứt, đột nhiên “Phụt!” một tiếng, hắn phun ra một búng máu tươi, nhiễm đỏ loang lổ cả vạt áo hắn lẫn Hạ Hầu Thư. Nhất thời Hạ Hầu Thư bị dọa đến chết khiếp, cuống cuồng thét lên:

“Người đâu! Truyền quân y! Truyền quân y nhanh lên!!” Hắn vừa xốc thân thể đang chao đảo của Hạ Hầu Lan vừa ríu ríu nói: “Vương gia, ngươi… ngươi khóc đi mà, chớ… chớ để nghẹn trong lòng nữa a. Vương gia…”

Phút chốc quân doanh tán loạn, còn may hiệp nghị đình chiến đã ký kết xong, bằng không đây chắc chắn là thời cơ tốt nhất cho địch nhân tấn công.

….

Hạ Hầu Lan nằm bẹp năm ngày rồi lại một lần nữa long sinh hoạt hổ trở dậy. Nguyên do là sáng sớm ngày thứ năm, khi hắn còn đương cực độ uể oải đột nhiên liếc thấy phong hoàng bạch thánh chỉ bảo mệnh Dịch Thủy mượn tay Phong Nhiễm chuyển đến đang đặt bên giường.

————–

*vương bát cao tử: =))~~~~~~~~ đản = con dê : ))~ cao tử = con dê con : ))~~ còn khúc ‘vương bát’ là ý gì thì ta cũng không biết các nàng ạ =))~

***