“Thân thể lại không có bệnh gì nghiêm trọng, không cần ở phòng bệnh tốt như vậy?” Phòng bệnh cấp cao này , trời chả khác gì một phòng ngủ gia đình . Cô chỉ ở có hai ngày , có cần ở một phòng ngủ cao cấp như vậy không .

“Như vậy mới thoải mái một chút ” Tứ Phương nói.

Tái Văn suy nghĩ một chút, cũng đúng, hai ngày này Tứ Phương nhất định sẽ ở cùng cô ,bắt anh về nhà, nhất định anh sẽ không về , mà phòng bệnh này rất rộng, buổi tối Tứ Phương có thể ở cùng cô .

Tứ Phương sửa sang lại giường rồi ôm cô lên ”Lại đây nghỉ ngơi, đêm qua em vẫn chưa ngủ!”

Tái Văn dụi mắt, quả thật có chút mệt. Cô ôm lấy eo Tứ Phương, “Anh cũng ngủ đi ” Cô cười hì hì tiến đến bên tai anh nói, “Anh cùng em, chúng ta cùng nhau ngủ “

Tứ Phương đặt cô lên trên giường, “Ừ, em nên thay quần áo bênh viện trước .”

“Có thể không mặc hay không , quá xấu .”

Tứ Phương không nói lời nào, tự mình ra tay .

Tứ Phương thấy Tái Văn cả buổi không nhúc nhích gì , cũng không ầm ĩ nữa , anh ngẩng đầu nhìn cô , thấy cô đang ngơ ngác nhìn anh, cũng không biết cô đang suy nghĩ cái gì.

“Thật sự xấu như vậy sao? Ngoan, chỉ mặc hai ngày là được , em ngoan một chút, anh lập tức đi ra ngoài lấy đồ ăn cho em .” Tứ Phương sờ sờ đầu cô, dỗ cô .

Tái Văn phục hồi tinh thần lại, khẽ cười cười, cô sao có thể để ý đến bộ đồ bệnh nhân đó chứ , Chỉ là nhìn Tứ Phương thương yêu lo lắng cho cô như vậy , cô không tự giác nhớ lại truyện trước kia , đau lòng cho Tứ Phương.

Tái Văn đưa hai tay về phía Tứ Phương, “Ôm…”

Tứ Phương ôm lấy cô , hai tay ôm chặt mông cô, cô ôm cổ anh , hai chân vòng chặt quanh hông anh .

Tứ Phương giống như vỗ về con nít , khẽ vỗ mông cô , lại hôn lên thái dương cô ”Không cần suy nghĩ nhiều, bây giờ chúng ta không phải đều rất tốt sao, về sau nhất định sẽ tốt hơn nữa .”

Tái Văn tựa vào vai anh, nhẹ nhàng gật gật đầu.

Tứ Phương để cô lại giường , cầm ví tiền đi ra ngoài , “Đói bụng không, anh đi ra ngoài mua bữa sáng cho em nhé .”

Tái Văn giữ chặt anh ”Không cần ,em không đói bụng, không muốn ăn gì cả , em muốn anh cùng em ngủ .”

Tứ Phương bất đắc dĩ chỉ chỉ cái mũi cô , chờ cô đói bụng lại đi mua vậy . Anh cởi giầy, lên giường ôm Tái Văn vào trong lòng.

Tái Văn ôm anh , vùi đầu vào trước ngực anh , lẳng lặng lắng nghe nhịp tim đập của anh .

“Một năm này anh sống thế nào ?” Tái Văn hỏi, cô không nhịn được muốn biết Tứ Phương một năm này đã sống như thế nào , đã xảy ra chuyện gì ,cô muốn nghe anh kể một chút.

Tứ Phương trong lòng thở dài một hơi, cuộc sống một năm này thật sự không thích hợp nói cho Tái Văn biết , bởi vì rất nhiều máu đã chảy, cũng quá nguy hiểm .

Hắn tránh nặng tìm nhẹ, dùng lời nói dối thiện ý để cô an tâm, “Chính phủ bắt đầu nhiệm kỳ mới , Trần Tự Huy rơi đài , đời này của hắn chỉ có thể ở trong tù . Sau đó anh khôi phục lại sản nghiệp trước kia, sau đó cha anh cũng trở lại, hiện tại mọi thứ đã đi vào quỹ đạo, không có gì phải lo lắng .”

“Cho nên ở Vĩnh Châu bây giờ rất an toàn?”

“Rất an toàn “

“Lúc ấy. . . Tìm không thấy em … anh thế nào . . .”

Tứ Phương ôm sát cô, để cô dựa sát vào anh , “Lúc ấy anh nói với bản thân nhất định không thể tuyệt vọng, em khẳng định còn sống, chỉ là đang ở đâu đó mà thôi , anh nhất định sẽ tìm được em .” Anh nhìn vào mắt cô , “Không bao giờ như lúc đó nữa , nếu chúng ta cãi nhau, em muốn đánh muốn mắng anh cũng được , trăm ngàn lần đừng chạy ra ngoài, nếu lại xảy ra chuyện gì, em bảo anh phải làm sao bây giờ? Em ngẫm lại, nếu là anh , là một cái xác lạnh lẽo nằm dưới thước vải trắng, em sẽ thế nào?”

Tái Văn rơi lệ, nghẹn ngào nói, “Sẽ không , không bao giờ nữa …”

Tứ Phương lau nước mắt cho cô , “Còn có lần này, em sao lại đối với bản thân như vậy , sao có thể đập đầu vào lan can chứ ?”

Tái Văn nức nở, thanh âm nho nhỏ, “Lúc ấy thật sự quá khó khăn, cũng quá hận chính mình “

“Của em mọi thứ cũng là của anh , cho nên về sau phải tự mình trân trọng bản thân biết không ?”

Tái Văn mắt nước mắt lưng tròng gật gật đầu.

Tứ Phương hôn khuôn mặt hồng hồng của cô , “Ngoan, đừng khóc nữa , chúng ta nói chút chuyện vui vẻ đi .” Anh dỗ cô “Anh trước tiên nói nhé , lần đầu tiên ở Đông hải nhìn thấy em anh rất vui .”

Tái Văn quẹt nước mắt, “Anh cũng nghe thấy lời đồn giữa em và Cao tiên sinh chứ ?”

“Ừ, nghe qua một ít” Tứ Phương không phủ nhận.

“Em cùng hắn không phải như những gì anh nghe thấy , quan hệ giữa chúng em rất đơn giản” Tái Văn nhìn anh nói.

“Nhưng anh cảm thấy suy nghĩ của hắn đối với em không phải đơn giản như vậy.” Những lời này Tứ Phương ở Đông Hải đã nói với Tái Văn nhiều lần .

Tái Văn nghĩ nghĩ nói, “Hiện tại nghĩ lại một lần, quả thật có chút gì đó nói không rõ ràng.”

Tứ Phương quyết định cùng cô nói chuyện về Cao Đông Thành, “Hiện tại em đã khôi phục trí nhớ , hẳn là có thể càng khách quan đánh giá hắn, em nói một chút suy nghĩ của em đi ”

Tái Văn nói, “Trước kia khi mất trí nhớ, cái gì đều không nhớ rõ, sau khi em tỉnh lại đã đi theo Cao Đông Thành, cho nên khi đó Cao Đông Thành trong lòng em có vị trí rất quan trọng , cũng không vì cái gì khác, mà là vì hắn đã cứu em, giúp em có công việc ,em đối với hắn rất cảm kích, mà cuộc sống của em chính là vây quanh hắn , hầu hạ hắn ăn uống, hỗ trợ hắn công tác, đây là toàn bộ cuộc sống của em.”

“Có phải rất vất vả hay không?” Tứ Phương nắm tay cô, đặt lên miệng hôn.

Tái Văn lắc đầu, ” so với anh, chuyện này có là cái gì?” Tuy rằng đám tình nhân Cao Đông Thành mỗi ngày trong đầu luôn nghĩ phải chỉnh cô thế nào , tuy rằng công việc mới lấy của cô rất nhiều công sức , tuy rằng Cao Đông Thành hỉ nộ vô thường khó có thể lấy lòng, tuy rằng cô thường cảm thấy cô độc, thương tâm cô đơn, nhưng chỉ có một chút, cô bị mất trí nhớ , cô không thể nhớ đến những phút ngọt ngào trước kia , không thể nhớ người yêu của mình, ít nhất cô sẽ không đau lòng, sẽ không bị dày vò. Mà là Tứ Phương, mỗi thời mỗi khắc anh đều nhớ lại chuyện cũ , mỗi giây trôi qua là mỗi giây phút dày vò anh .

Tứ Phương sẽ không nhắc lại chuyện đâu khổ trước kia của anh , anh hỏi tiếp “Em lúc ấy không cảm thấy Cao Đông Thành đối với em có gì kỳ lạ sao ?”

Tái Văn lắc đầu, “Lúc ấy một chút cảm giác đều không có, hắn thường giễu cợt em, người khác tra tấn em hắn lại vui vẻ, chuyện công việc lại rất nghiêm khắc, em thậm chí còn không biết người khác vì sao lại nói ra những chuyện xấu giữa em với hắn .”

Tứ Phương nói, “Khả năng tư duy của hắn khác hẳn với người thường.”

“Hiện tại ngẫm lại, hắn làm một số việc, làm cho người khác khó có thể lý giải.”

Tứ Phương là một người đàn ông , đối với Cao Đông Thành cũng có chút hiểu biết , nhưng anh sẽ không giải thích với Tái Văn, không muốn cô suy nghĩ về hắn ta quá nhiều.

.

Tứ Phương nói , “Buồn ngủ không ? Em ngủ một chút đi .”

“Càng nói càng tỉnh , ngủ không được .” Vừa nói đến chuyện này, đầu Tái Văn càng hưng phấn.

“Đói sao? Chúng ta đi ra ngoài ăn sáng đi.” Tứ Phương hỏi cô.

“Vâng , đi ra ngoài đi dạo một chút đi, ở trong này ngột ngạt quá .”

Tứ Phương kéo Tái Văn dậy , để cô ngồi ở bên giường, giúp cô mặc lại váy .đi lại giầy . Anh vuốt tóc cô ”Anh tết tóc cho em nhé ?”

Tái Văn cười nhìn anh , “Anh biết làm sao ?”

Tứ Phương nói, “Giúp anh luyện tập đi , trước kia nhìn qua nhiều lần , nhưng mà chưa làm lần nào .”

Tái Văn cười, “Anh nhìn từ lúc nào ?”

Tứ Phương nghĩ không ra , “Đã lâu rồi .” Đại khái là khoảng thời gian Tái Văn không tìm thấy , lúc anh bị bệnh , lúc vô ý đã nhìn người khác làm nhiều lần ,anh xem rất cẩn thận, một bên vừa xem vừa nghĩ, nếu Tái Văn quay lại , anh muốn tết tóc cho cô như vậy

Tái Văn vẫy vẫy tóc, “Đến đây đi” một bộ dáng thấy chết không sờn.

Tứ Phương cười nhìn cô , sau đó cầm lấy tóc cô , bắt đầu đùa nghịch .

Anh chải đầu cho cô , một lát lại cầm cô tết tết gì đó , đáng tiếc cuối cùng đều không thành công.

“Chúng ta đi được chưa ?” Tái Văn che miệng cười hì hì hỏi anh .

“Tốt lắm, lập tức được rồi đây ” Tứ Phương buông tha , kiểu tóc này anh không tết được , cuối cùng vô cùng đơn giản giúp cô cột một kiểu tóc đuôi ngựa.

Tái Văn sờ sờ tóc, cố ý vẫy vẫy đầu, “Rất giỏi, thành công rồi .”

Tứ Phương biết cô đang cười anh, không sao , lần sau thử lại, anh kéo tay cô, “Đi thôi.”