Edit & Beta by Thiên Bách Nguyệt

------ ???? -------

Vậy mà bông tai ngọc mẹ để lại ba cũng đưa cho Cố Nguyệt!!

Bành Tử Hàm nhìn ra điểm không đúng, lập tức xông tới: "Cô muốn làm gì? Muốn đánh người à? Đây là phòng ở của nhà tôi, nếu cô muốn đánh người tôi lập tức gọi 110, bây giờ cô cút ra ngoài cho tôi!"

......!

Hiện trường tiếp theo là một đống hỗn loạn, chồng Cố Nguyệt và bạn trai Bành Tử Hàm cũng chạy tới, sau một hồi khắp nơi bi thảm, Cố Nguyên bị người ta đuổi ra khỏi cửa, va li còn bị hung hăng ném văng ra.

Nắp va li bị mở, vài thứ quần áo đơn giản rơi rớt đầy đất.

Đằng sau cô, Cố Nguyệt đắt ý cười: "Cô còn trẻ tuổi thì làm gì, cũng chỉ là một người lạc hậu! Cô thì biết gì chứ, tưởng bây giờ còn như 25 năm trước à.

Hiện tại cô đều không có cái gì cả!"

Lúc này đám hàng xóm cũng bị kinh động, người người thò đầu ra xem náo nhiệt, nghe Cố Nguyệt chống nạnh mắng cô gái La lối khóc lóc chạy tới nhà ả như thế nào, xung quanh bị không ít người vây quanh.

Trong một đám người đang vây xem kia, Cố Nguyên cúi đầu thu dọn quần áo của mình.

Hai mươi năm trước cô đã bị khai báo làm chứng minh tử vong, giờ cái gì cô cũng không có, căn hộ cũng không còn là của cô, số dư còn lại trong thẻ ngân hàng kia có thể đã không còn, cô thở dài, hiện tại tài sản duy nhất của cô là cái va li này và 880 tệ.

Ban đầu cô có khoảng 1000 tệ, đi xe hết 120 tệ.

Còn 880 tệ vẫn là không ít tiền, đầu tiên Cố Nguyên tìm một căn phòng thuê ở tạm, sau đó lại nghĩ cách thưa kiện, lấy về căn hộ của mình.

Nhưng ngay thời điểm cô cất hơn 800 tệ của mình vào túi, Bành Tử Hàm bên cạnh phụt cười đi ra.

Vừa rồi va li bị bật mở, bên trong có gì đều đã bị nhìn thấy hết.

Bành Tử Hàm cười nói: "Đây quả là cái quỷ nghèo hàng thật giá thật, toàn bộ cũng chỉ có mấy cái quần áo rách cùng vài tệ!"

Cố Nguyệt hiện tại tâm tình cũng rất tốt: "Tuổi trẻ ghê gớm nha, cô nghèo, thôi thì làm ăn mày đi!"

Trong hàng xóm, có một lão già cũng biết qua vài việc lúc xưa, sau khi khiếp sợ qua đi, ít nhiều cũng có một chút đồng tình với Cố Nguyên: "Cháu vẫn nên gọi đến hỏi chỗ bất động sản một chút đi, hỏi xem sự tình như cháu thì xử lý thế nào?

Trong lòng Cố Nguyên cũng nghĩ như vậy, cảm kích nhìn lão hàng xóm: "Cháu cũng đang định đi tìm một cái buồng điện thoại để gọi."

Hàng xóm: "Buồng điện thoại??? Di động cô đâu, nhanh nhanh gọi điện thoại hỏi một chút đi, rồi lại tìm luật sư đến cố vấn."

Cố Nguyên: "Di động?"

Cô rất mau suy nghĩ cẩn thận: "Cái máy trò chơi nhỏ trong tay các ngươi kia là di động?"

Mọi người: "..."

Hàng xóm: "..."

Cố Nguyệt phụt cười một tiếng, cười đến nước mắt cũng chảy cả ra: "Đến cả điện thoại cô cũng không biết!"

Mấy người trẻ tuổi bên cạnh thấy vậy cũng buồn cười: "Cô là từ nơi nào tới thế, đến điện thoại cũng không biết? Quét mã biết không? Lên mạng biết không? Đây là đồ lạc hậu ở đâu tới!"

Cố Nguyên trong lòng một mảnh mờ mịt, thật sự là cái gì cô cũng không biết...!

Hàng xóm càng thêm đồng tình: "Hiện tại cô có tiền chứ?"

Cố Nguyên: "Có, tôi có hơn tám trăm."

Hàng xóm: "..."

Hơn tám trăm, có thể ư??

Cố Nguyệt nghe được cười ha ha, thời điểm ban đầu nhìn khuôn mặt trẻ tuổi của Cố Nguyên ả ghen ghét đến nghiến răng nghiến lợi, hiện tại thì một chút ả cũng không ghen ghét.

Cố Nguyên còn nhan sắc thanh xuân, nhưng tiền không có, phòng ở cũng không càng không có chồng con, hoàn toàn là hai bàn tay trằn, còn ả cả con gái cùng sự nghiệp của chồng đều rất tốt, đây mới gọi là người thắng nhân sinh!

Mọi người bên cạnh cũng vừa đồng tình vừa buồn cười mà nhìn Cố Nguyên, sự việc hiếm lạ này từ trước giờ bọn họ đều chưa gặp, hiếm khi gặp được trận náo nhiệt thế này, còn có người chụp trộm Cố Nguyên định phát lên vòng bạn bè.

Cố Nguyên nghe xung quanh cười nhạo, đương nhiên rất rõ bản thân đang mất mặt, không còn cách nào, 25 năm, xem ra cô đã rất lạc hậu so với thời đại.

Khu phố cổ.

Đang suy nghĩ, cô đột nhiên phát hiện người xung quanh đều không cười nữa, mọi người đều kinh ngạc mà nhìn về phía cửa chung cư.

"Có không ít xe."

"Còn có nhiều bảo tiêu mang đồ đen như vậy!"

"Làm gì thế nhỉ?"

"Wow, dài hơn xe Rolls-Royce luôn*, là bản giới hạn, số xe 888, v5 khí phách! Tới tới tới, chụp ảnh, phải nhanh chụp ảnh! Tôi muốn phát lên vòng bạn bè."

(*hơn 7m)

Cố Nguyệt cùng Bành Tử Hàm cũng nhón chân đi xem náo nhiệt, tiểu khu này là khu chung cư cũ, rất ít khi nhìn thấy kẻ có tiền, loại việc thế này trước giờ đều chưa từng gặp qua.

Mà làm mọi người không nghĩ tới chính là, khi cửa xe của xe dài hơn cả Rolls-Royce này mở ra, trên xe người được bảo tiểu cùng trợ lý vây quanh, đi vào trong chung cư, tới trước mặt mọi người.

Chỉ thấy người được vây bên trong kia, ngay ở trung tâm là một người thân vận tây trang sang trọng, thân hình đĩnh bạt, mày kiếm tinh mắt, khuôn mặt nghiêm nghị, cả người tản ra một cổ hơi thở sắc bén.

Nhìn từ bộ dáng cung kính của người xung quanh hắn, người này khẳng định không phải người bình thường.

Mọi người đều chấn kinh rồi, đây là người nào? Chẳng lẽ là họ hàng nhà ai? Làm sao lại đến chung cư nhỏ này của bọn họ?

Bành Tử Hàm kích động đến mặt đều đỏ, cô cảm thấy hình như vị kia đang đi về phía cô?

Đây có nghĩa là gì? Đối phương nhìn trúng cô? Bây giờ cô có phải hay không có thể lập tức chia tay bạn trai?

Mọi người cứ như vậy trơ mắt nhìn quý nhân hoàn toàn không hơp với tiểu khu này, đi tới trước mặt bọn họ, sau đó dừng lại.

Bành Tử Hàm cả người đều sung sướng bay bay, anh zai này thế nhưng đứng ở trước mặt cô? Hắn hắn hắn......!

Cô kiềm chế kích động trong lòng xuống, đỏ mặt chủ động nói: "Tiên sinh, xin hỏi anh tìm tôi có việc gì--"

Lời còn chưa dứt, cô đã nghe được vị nam nhân tuấn mỹ kia mở miệng nói: "Mẹ, chào ngài, con là con của ngài*."

Bành Tử Hàm: "????"

Cố Nguyệt: "????"

Quần chúng ăn dưa: "????"

====

(*ngài: sau này các bạn đọc sẽ rõ vì sao mình không để người).