Hôm sau Quý Chính Tác lên đường, không còn ai cả ngày quấn cậu muốn hôn muốn sờ, bỗng chốc lại cảm thấy có chút không quen.

Vì phía dưới bị sử dụng quá độ, cậu nằm trên giường hai ngày, Quý Chính Tác đêm nào cũng sẽ video call cùng cậu, tập huấn bề bộn nhiều việc, thời gian Quý Chính Tác cũng không còn nhiều, chỉ thừa dịp lúc ăn cơm tối trốn trong phòng gọi điện cho cậu.

Thật ra cậu cũng không có gì để nói, nhưng Quý Chính Tác nói nhiều, chỉ mấy chữ "Anh nhớ em" này cũng có thể khiến lỗ tai cậu ửng đỏ, dù gì cậu cũng phải mắng chửi mấy câu, như chim đà điểu vùi đầu vào trong ga trải giường, trong lòng xuất hiến ngọt ngào không đồng nhất.

Quý Chính Tác nhớ nhung cũng không phải luôn đơn thuần như vậy, cũng sẽ chẳng nói lời sạch sẽ gì, sau đó bị Phương Yểu An mắng một trận, mới lộ ra biểu tình biết điều, "Vậy anh còn rất nhớ em nè."

"Cậu nhớ thì làm được gì tôi chứ?"

"Anh nhớ thật mà." Hắn nói có lý chẳng sợ ai.

"Cậu đi chết đi!"

Cậu cúp điện thoại, nhưng bản thân lại khó tự kiềm chế rung động, vốn là lúc phải học hành chăm chỉ, lại là tuổi tác huyết khí phương cương(*), hai người đột nhiên lâu như vậy không thấy được, không sờ được, khó tránh khỏi nổi lên chút phản ứng.

Cậu cảm thấy tinh lực bản thân quá thịnh vượng, nếu chơi mệt, chắc chắn sẽ không suy nghĩ nhiều. Cách ngày sẽ hẹn người ta ra ngoài chơi, ở trong thành phố đi dạo một ngày, buổi tối còn đi chạy đêm, ra một thân mồ hôi, kết quả lúc lên giường vẫn không nhịn được kẹp chăn mài.

Quần lót siết thành một đường lõm vào trong khe thịt cậu, lướt qua âm đế nhẹ nhàng ma sát, cảm giác này không hề kéo dài, khoái cảm ngắn ngủn, như từ giữa âm đế phát ra một dòng điện, ngứa ngứa tê tê bơi về phía toàn thân, cậu kẹp chăn vừa xấu hổ vừa tức giận run rẩy.

Sau đó phải đi học ngay, cậu dựa theo bài tập Quý Chính Tác làm sao chép lại một lần, bài tập Quý Chính Tác viết rõ ràng, dòng suy nghĩ rõ ràng, chữ viết cũng rất đẹp, chính là thường thường sẽ rút gọn quá trình tính toán, trực tiếp viết kết quả, đây đối với cậu như là nhảy cóc, nghĩ mãi không ra.

Khai giảng là chủ nhật, cậu đi điểm danh, mẹ cậu chủ nhiệm lớp mười một, trước khi cậu đến trường còn hỏi, "Bài tập làm xong chưa?"

Cậu vừa ăn cháo vừa gật đầu, Phương Yến Yến còn chưa khai giảng, nhưng sáng sớm đã tỉnh dậy cùng cậu, vây quanh trước cậu thấy người gặp nguy, "Phương Yểu An phải đi học rồi, không còn con quỷ đáng ghét nữa, thoáng hơi."

Lúc ra cửa cậu lại trốn ở cửa nhìn, lắp bắp nói, hùng hồn cảnh cáo cậu, "Anh về sớm nhá, lượn ra ngoài chơi em sẽ mách mẹ."

"Ừm." Cậu đổi giày xong, ngoắc ngoắc tay với Phương Yến Yến, Phương Yến Yến nửa tin nửa ngờ tiến đến, bị cậu bóp quai hàm đụng trán một cái.

Phương Yến Yến tức giận, lại nghe cậu nói, "Lúc mẹ không có nhà, mày đi tìm Hình Tấn Văn chơi a, không cần một mình đợi ở nhà." Cậu vỗ đỉnh đầu nó một cái, "Lúc nào về mua bánh kem nhỏ cho mày."

Vì thời gian quá gấp, cậu đạp xé bên sườn núi, chất nệm cứng rắn đang ma sát giữa chân cậu, chân bàn đạp cùng đùi trong thay nhau va chạm, hoặc thỉnh thoảng chậm lại hay lúc chấn động kịch liệt, cũng cho cậu một khoái cảm giống như sóng vồ tới, phía dưới trở nên ẩm ướt khó chịu.

Cậu vừa vào trường học đã đi ngay nhà vệ sinh, lúng túng xử lý hạ thân sạch sẻ, lại đến văn phòng báo cáo, lúc đi ra vừa vặn gặp Đường Du Kinh ở hành lang. Đường Du Kinh là khoa văn bên cạnh, thường xuyên gặp phải ở hành lang, hai người nhìn nhau cũng hoảng sợ một chút, lại ăn ý quay đầu đi né tránh tầm mắt đối phương, cậu bước nhanh hơn bay vào phòng học, kết thúc cảm giác khó chịu kỳ quái này.

Cậu ngồi ở một tổ hai đếm ngược, một mình dựa vào tường rất tự tại, mới vừa ngối xuống, ủy viên học tập đã hùng hổ đi đến hỏi cậu muốn nộp bài tập nghỉ hè.

Cậu ngước mắt lên nhìn một cái, lại rũ xuống, kéo kéo dây khóa bao lô ra, "Bây giờ đã nộp rồi sao?"

Tô Bội là một cô gái rất xinh đẹp, da trắng mắt to, đáng yêu thẳng thắn, đặc biệt nổi bật giữa đám nữ sinh trong khoa, gương mặt cùng thành tích vượt trội như vậy, nhưng có điều là tính tình nóng nảy, rất kiêu ngạo, nhìn không dễ đến gần.

Cô xụ mặt nhìn cậu lật tới lật lui trong bọc sách, cầm sổ ghi danh vốn ở trên bàn của cậu gõ gõ, giọng cũng dễ thấy rất tức giận nói bóng gió, "Cũng lớp mười hai rồi, cậu không nói yêu đương mà ngay cả bài tập nghỉ hè cũng không làm luôn?"

"Cái gì?" Cậu nghe không giải thích được, mới bắt đầu còn nghĩ cô nói đúng Quý Chính Tác, con ngươi đảo một vòng, lại lười biếng ngẩng đầu lên cô, thấy cô mất tự nhiên nghiêng mặt đi, muốn đeo khăn quàng đỏ đứng nghiêm.

Cậu không để ý tìm tiếp, đưa mấy quyển bài tập cho cô, không đầu không đuôi đáp lại một câu, "Không có."

Không phải vì yêu đương mà không làm bài tập.

Tô Bội dừng một chút, nhỏ giọng "Hừ" một tiếng, ôm bài tập của cậu nhẹ nhàng xoay người đi. Cậu không có chuyện gì làm gãi đầu một cái, nghe hai bạn gái ngồi bên cạnh đang đọc diễn văn.

"Đúng vậy, chính là Quý Chính Tác cùng Nghiêm Bách Dư, nghe nói tuần trước đi rồi, cả trường chỉ có hai người họ."

"Lớp mười hai còn đi thi?"

"Là tập huấn đoàn a! Tớ nghe nói buỗi lễ khai giảng cũng vì Quý Chính Tác không về nên dời lại đến thứ sáu, chờ cậu ấy trở về đọc diễn văn đâu."

"Má ơi!" Một cô gái gào lên một câu, cảm thán, "Có ít người thông minh thực sự là trời sinh."

Cậu chống đầu một bên nghe lén một bên đan dệt áo lông trong lòng, suy nghĩ một chút bộ dáng Quý Chính Tác một chút, im lặng phụ họa thêm một câu, bộ dạng đẹp mắt cũng là trời sinh.

Chủ nhật không có tiết học chính thức, chủ nhiệm lớp đơn giản huy động cùng bọn họ một chút, giờ học cử ra người đến thu vở bài tập, lúc nhận thấy cậu có chút u ám, "Không nộp à?"

Cậu đạp xe đi ngang qua cửa hàng bánh ngọt mua một bánh ngọt bé về, lúc mở cửa nhà có chút ồn áo, thò đầu đi vào, nhìn thấy Phương Yến Yến dồn Hình Tấn Văn vào góc tường, "Tớ không thua, cậu trả lại thẻ cho tớ đi! Chơi lại!"

Hình Tấn Văn sợ sệt co lại, mắt kính siêu vẹo, còn không dám lớn tiếng cãi lại, "Rõ ràng tớ thắng, Yến Yến cậu lại chơi xấu."

Phương Yến Yến kêu lên, thở phì phò giống như một chiếc tàu hỏa nhỏ, "Rõ ràng là cậu chơi xấu, cậu lừa thẻ của tớ, Hình Tấn Văn, cậu cái tên bại hoại này..." Nó vừa nói vừa nắm quyền muốn đánh người.

"Phương Yến Yến! Không cho phép bắt nạt bạn." Cậu đẩy cửa ra, cất giọng cảnh cáo Phương Yến Yến đang chuẩn bị đánh người, "Thua thì thua, làm gì mà không thừa nhận."

"Anh Tiểu An." Hình Tấn Văn như trút được gánh nặng chạy đến sau lưng cậu.

Phương Yến Yến giận đến giậm chân, đạp loạn trên đất, mặt cũng đỏ lên, "Em không có, em không thua, cậu ta gạt người, Phương Yểu An, cậu ta lửa thẻ của em."

"Không sao, đến ăn bánh ngọt đi, ngày mai anh mua thẻ mới cho mày." Cậu đưa bánh ngọt ra, "Mày xem, là vịt vàng nhỏ."

Phương Yến Yến lau miệng, cũng giống con vịt tức giận, từ từ đi đến, "Hừ, thẻ này không bán nhiều." Nó lấy bánh ngọt tới, lè lưỡi về phía Hình Tấn Văn, "Tớ không cần, không chơi với cậu nữa, tên lừa đảo."

Cậu xoa đỉnh đầu Phương Yến Yến mổ cái, "Ăn chung với Hình Tấn Văn." Cậu đeo ba lô, vào phòng ngủ, nhàm chán treo ở cuối giường, đập lên bao cát một cái, ngã xuống giường ngủ trưa.

Cậu bị nóng tỉnh, điều hòa trong phòng tự động đúng giờ, đến giờ thì tắt, buổi chiều năm giờ mặt trời ngả về Tây, chiếu thẳng vào phòng cậu, trong phòng vừa khô vừa oi bức, nóng đến cậu sắp thoát hết nước, trên người mồ hôi nhớp nhúa rất không thoải mái.

Lúc cầm quần áo đi ra, Hình Tấn Văn giúp Phương Yến Yến đẩy ngựa gỗ, "Vậy ngày mai lại đến chơi thẻ cùng cậu, cậu thẳng lại được không? Yến Yến, tớ không nói cho người khác biết cậu rụng răng."

Cậu vào phòng tắm, giấc ngủ khiến toàn thân mệt mỏi, choáng váng đầu óc căng ra, giống như sợi mì mềm nhũn, ngay cả sức lực để đứng cũng không có, cậu cởi hết quần áo, ngồi vào trong bồn tắm, mở nước lạnh. Nước lạnh trong bồn tắm đã dần dần thấm ướt mông cậu, cậu xấu hổ sợ hãi lại khó nhịn khẽ mở hai chân, nước chảy mạnh đến gần, lấy tay gỡ ra thịt huyệt ướt át, ngang hông ưỡn thẳng dùng huyệt thịt mềm mại đón lấy từng đợt sóng nước liên tiếp đập đến.

Áp lực nước vừa nhanh vừa gấp cọ rửa toàn bộ hoa huy*t, từ âm đế vào bên trong âm môi, miệng âm đ*o đập cực nhanh, giống như bị trói trên đá ngầm, có vô số đợt sóng kịch liệt hướng về phía cậu, cậu giữ mênh mông dục vọng, nổi lơ lửng, trở nên thật nhỏ bé. Cậu mím môi thật chặt, khó mà ngăn cản được cảm xúc sung sướng đến sắp chết này, cặp đùi không tự chủ co quắp, cả người cứng ngắc phát run.

Nước trong bồn tắm đã ngâm qua eo cậu, chân gác trên thành bồn tắm, toàn bộ hạ thể cong lên một lượt, khoái cảm mới có thể tiếp tục làm người ta hít thở khó khăn.

Thế giới của cậu cái gì cũng không có, tấc cả giác quan đều mất đi, chỉ còn ba cột nước mạnh mẽ, hung ác đâm giữa chân cậu, tuyệt không ngừng nghỉ, không chút kiêng kỵ cọ rửa, giống như bị vô số chuyển động há miệng nhanh chóng mút, âm đ*o kịch liệt co rút lại.

Cậu run rẩy không ngừng, gân xanh trên mu bàn tay cũng hiện ra, cắn miệng cuồng loạn kêu tên Quý Chính Tác, khoái cảm khiến cậu ngứa ngáy, "Thật sướng, Quý Chính Tác, thật thoải mái..."

Một trận ánh sáng trắng thoáng qua, cậu trống rỗng mệt mỏi ngã xuống, cả người cũng nằm gục trong nước lạnh, cảm giác đóng băng này kêu gào khiến cậu không chỉ sung sướng còn sôi trào.

Đây không phải là lần đầu tiên cậu không biết xấu hổ trốn trong phòng tắm như vậy, mở rộng hai chân hướng về cột nước chảy xuống, sau đó thoải mái không biết trời trăng gì nữa. Ba mẹ cậu đến giờ còn cảm thấy cậu vì thân thể quái dị mà tự ti, hai người họ cố gắng đối xử như một cậu con trai bình thường, trừ khi cần thiết phải đi kiểm tra, rất ít khí nhắn đến chuyện hạ thể với cậu, sợ nhất thời thanh xuân của cậu vì cơ thể thiếu xót mà nhạy cam yếu ớt tự ái.

Bỗng chốc cậu cảm thấy buồn cười, ẩn núp vụng trộm như vậy mà khó chịu, bị Quý Chính Tác xấu xa làm mấy lần không nói, ngay cả chính cậu còn chẳng biết xấu hổ bắt đầu tự an ủi.

Cậu ngâm mặt trong bồn tắm, không nhúc nhích, cho đến khi cả người sắp chết ngạt, mới dồn sức đứng lên, chuyển động mang theo nước chảy rào rào, cậu sờ hạ thể sau khi cao trào, bị xông đến vừa đỏ vừa sưng, như đóa hoa thịt bị giày xéo xong tùy tiện bị vứt bỏ.