*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit+Beta: 明明

“Làm sao vậy?” Một bàn tay thon dài xoa nhẹ lông mày của Nhạc Chính Nhị, kèm theo là một giọng nam thuần phát dịu dàng mà đến.

“Không có gì.” Nhạc Chính Nhị ho một tiếng trả lời, ánh mắt cũng dao động, từ trong ngẩn người tỉnh táo lại, nhìn hai người ăn mặc chỉnh tề trong gương, tóc sửa sang gọn gàng, mặt mày cũng rất có tinh thần, Nhạc Chính Nhị chỉ cảm thấy tất cả cái này giống như đang mơ, há miệng có chút hoảng hốt nói: “Thời gian trôi qua rất nhanh.” Hôm nay chính là ngày tổ chức hôn lễ.

“Chỗ nào nhanh, anh cũng chịu đựng thời gian dài như vậy.” Hách Liên Lâm nhíu mày, lời nói mang theo một chút oán trách, chỉ có điều dáng vẻ vui mừng trong mắt là không che dấu được.

“Em, em có chút khẩn trương.” Nhạc Chính Nhị nắm chặt quyền nói, hai người hiện tại đã mặc quần áo chỉnh tề, đợi lát nữa phải đi khác sạn gặp khách khứa, vừa nghĩ tới phải gặp mặt nhiều người như vậy, Nhạc Chính Nhị hơi ngứa ngáy da đầu.

Hôn lễ của hai người dưới sự yêu cầu mãnh liệt nhiều lần của Nhạc Chính Nhị đã trở nên đơn giản hơn nhiều, chỉ cần hai người đến có mặt ở bữa cơm trưa, những cái không thiết thực khác đều đã bị giảm bớt đi. Nhưng dù đơn giản như thế nào có nhiều cái không thể thiếu, khách nên mời vẫn là một người cũng không thể sót, cho nên cuối cùng vẫn là ở một nhà hàng danh nghĩa Nam Thiên bố trí một đại sảnh, tính toán sơ sơ cũng có mấy trăm người.

“Không khẩn trương, tất cả có anh.” Hách Liên Lâm sờ tóc người nào đó, an ủi.

“Ừ.” Nhạc Chính Nhị vò đầu trả lời, con mắt xinh đẹp chớp chớp, bên miệng bỗng nhiên hiện ra bộ dáng tươi cười không có ý tốt: “Chẳng qua có Hàn Ninh chống đỡ, ha ha, tin tưởng ánh mắt những người kia khẳng định đều đặt ở trên người anh ta.”

Hách Liên Lâm:…

Thấy bộ dáng cười thực hiện được ý xấu kia của Nhạc Chính Nhị, Hách Liên Lâm quyết định không tiếp tục so đo chuyện họ Nam kia tổ chức hôn lễ cùng ngày với anh, bình thường mà nói dựa vào tính cách của Hách Liên Lâm, anh tuyệt đối sẽ không cho phép có người làm chung cái gì với anh, đặc biệt còn là tổ chức loại việc này, nhưng vì để cho Nhạc Chính Nhị không có quá nhiều áp lực, anh cũng chỉ cau mày đồng ý, hôm nay nhìn thấy Nhạc Chính Nhị bộ dáng này, Hách Liên Lâm cảm thấy phương pháp này của anh cũng không tính quá thiệt thòi, mấu chốt chính là, như vậy cũng có thể không để cho nhiều người như vậy nhìn thấy Tiểu Nhạc.

“Đi thôi.” Nhạc Chính Nhị hít thở sâu, vỗ cánh tay người bên cạnh nói.

“Ừ.”

Hai người ra khỏi cửa, họ hiện tại thực ra ở Nam gia, chỉ có điều trong nhà hiện tại cũng không có ai, mẹ Nam và ba Nam đều đi khách sạn xã giao, dù sao hai đứa con trai cùng kết hôn, cho nên việc xã giao này cũng chỉ có thể dựa vào bọn họ, chẳng qua đối với loại việc này, mẹ Nam vẫn là rất nhiệt tình.

“Ngao.” Hai người còn chưa đi, liền bị một con chó lớn ở đằng trước chặn lại đường đi, Mộc Mộc đong đưa cái đuôi trừng đôi mắt đen tròn vo nhìn hai người chủ, ngao ngao kêu, trong thanh âm hàm chứa tủi thân.

“Mộc Mộc, ngoan.” Nhạc Chính Nhị vừa nhìn thấy bộ dáng này của con trai, lập tức trong lòng liền áy náy, mấy ngày này họ đều đang bận rộn, đương nhiên cũng không có thời gian chơi với Mộc Mộc, Mộc Mộc mấy ngày không chơi với chủ nhân, cũng không hưởng thụ được vuốt ve của chủ nhân, không ra ngoài chơi đùa với chủ nhân, đương nhiên liền ủ rũ, vừa nhìn thấy chủ nhân đương nhiên liền dính lên.

“Chúng ta mang theo nó đi đi.” Nhạc Chính Nhị ngẩng đầu hỏi.

…Ừ.” Hách Liên Lâm tuy trong lòng rất không thoải mái con chó ngu xuẩn này đến quấy rầy hai người, nhưng nhìn thấy ánh mắt khẩn thiết của Nhạc Chính Nhị, đương nhiên không thể không đồng ý, chẳng qua trong lòng vẫn đang xoay chuyển suy nghĩ đưa con chó này ra ngoài, tuy tính khả thi rất nhỏ, bởi vì anh bỗng nhiên cảm thấy con chó này ở trong lòng Nhạc Chính Nhị chiếm phân lượng khẳng định không nhẹ, con chó này thật sự nếu không nhìn thấy khẳng định thương tâm nhất vẫn là Nhạc Chính Nhị.

“Hì.” Nhạc Chính Nhị nhìn thấy Hách Liên Lâm gật đầu, híp mắt cười, khóe miệng cười toe toét thoạt nhìn có chút ngu ngốc, dắt chó hào hứng bừng bừng đi ra ngoài, cảm giác khẩn trương vừa rồi cũng bị cậu quên đi.

Hai người lên xe trực tiếp đi về phía nhà hàng, ngay cả người đưa đón cũng không có, có thể nói là vô cùng ngắn gọn, chẳng qua Nhạc Chính Nhị cũng không để ý, như vậy tốt nhất, người nhiều cậu còn không được nhiên, huống chi cậu cảm thấy hôn lễ này chẳng qua chỉ là sàn diễn, hai người có thể an bình vui vẻ sinh hoạt mới là quan trọng nhất.

….

“Tôi không đi, anh buông tay cho tôi.” Bên kia, một người đàn ông tướng mạo tuấn tú đang ra sức đẩy người bên cạnh ra.

“Không buông.” Người đàn ông bên cạnh tướng mạo tuấn lãng nhưng không hề có ý nhượng bộ, không thể nghi ngờ, hai người này chính là Nam Thịnh và Hàn Ninh.

Hàn Ninh bởi vì nhất thời lỡ miệng mà nhận lời Nam Thịnh, nhưng cái này chẳng hề đại biểu y thật sự muốn làm theo lời của tên lưu manh này, Hàn Ninh rày rà mấy ngày, cho đến khi thiệp mời được phát ra, Hàn Ninh cũng không thả lỏng, thật ra bản thân y cũng không biết tại sao phải kiên trì như vậy, theo lý thuyết tên lưu manh này thật ra đối xử với y cũng không tệ, hơn nữa lớn lên không tệ gia thế cũng tốt, tuyệt đối  là một người đàn ông độc thân hoàng kim. Nhưng Hàn Ninh chính là cảm thấy việc này không đáng tin, hơn nữa luôn cảm thấy y bị tính kế, với lại tên lưu manh này thực sự quá cường thế, Hàn Ninh cảm thấy người này khẳng định chính là nhất thời cảm thấy mới lạ, hai người quả thật tốt, nếu y giao tâm ra, nói không chừng thằng cha này trong nháy mắt sẽ ném y đi, nói tóm lại, chính là không có cảm giác an toàn, dựa theo tính tình của Hàn Ninh đi một bước nhìn ba bước, bất luận việc gì mạo hiểm đều sẽ tránh đi.

“Em đang sợ cái gì?” Nam Thịnh nhìn người trước mặt bộ dáng trốn tránh, híp mắt, giọng điệu nguy hiểm nói: “Tôi như vậy khiến em sợ hại.”

“Hừ, Nam tiên sinh nếu như lại như vậy, tôi có thể kiện ngài tội bắt cóc.” Hàn Ninh nâng kính mắt, không khách khí nói, trên phương diện khí thế ngược lại là không hề thua kém.

“Em cảm thấy em có cơ hội này?” Nam Thịnh cắn một cái trên cổ Hàn Ninh, không chút khách khí khiêng người lên, đáng thương Hàn Ninh cân nặng hơn 50kg bị khiêng lên không hề tốn chút sức nào.

Hàn Ninh bị khiêng đến hoa mắt chóng mặt còn chưa kịp phản ứng đã bị ném đến trên giường lớn mềm mại, “xoẹt” một tiếng, áo sơ mi vẫn luôn được mặc chỉnh tề cũng bị xé rách, lộ ra da thịt nửa thân trên.

Nam Thịnh nhìn thân thể trắng nõn trước mặt, cũng không khách khí, mãnh mẽ đè lên, vừa hôn môi người dưới thân, vừa cởi ra âu phục, chỉ để lại quần lót màu đen, bao chặt lấy bờ mông cong cong.

Hàn Ninh bị bộ dáng hung hãn của người này làm kinh sợ, trước đây cho dù Nam Thịnh hạnh kiểm xấu như thế nào cũng sẽ không xé rách quần áo của y, hai tay chống đẩy, tiếc rằng alpha trên người này hoàn toàn đã bị kích thích ra tính tình, cả người đều trở nên cường thế, dù là Hàn Ninh thân thủ không tệ nhưng dưới khí thế này cũng có chút co rúm lại,  “híc”. Một trận thanh âm hút không khí, Hàn Ninh cảm thấy bộ vị quan trọng nhất đã rơi vào trong tay người khác.

“Hừ.” Nam Thịnh hừ lạnh một tiếng, động tác rất thô lỗ phủ lấy thứ kia liền bắt đầu làm việc, cả người đều phát ra cơn thịnh nộ, giống như sư tử đực bị đoạt lấy sư tử cái, quyết đoán trừng phạt người dưới thân.

Hàn Ninh bị động tác thô lỗ kia của hắn khiến cho đau đớn, chỉ là tính tình của y bướng bỉnh, cắn môi nhưng không chịu lên tiếng, tùy ý động tác của người bên trên, trong mắt hiện lên một tia ánh sáng lạnh, người này thật sự cho rằng y rất dễ bị ăn hiếp sao?

Nam Thịnh nhìn bộ dáng ẩn nhẫn của người dưới thân, trong lòng hiện lên một tia không đành lòng, cơn thịnh nộ vừa bị chọc tức cũng tán đi, mà bộ dáng oán hận của Hàn Ninh cũng đâm vào trong lòng hắn, đầu óc người nào đó vẫn luôn cho rằng phải cưỡng ép thì có thể thành công cũng trong nháy mắt bình tĩnh lại, tình huống hiện tại cũng không phải hắn muốn.

Có chút phiền muộn, động tác dưới tay của Nam Thịnh cũng chậm lại, khẽ thở dài, có chút chua xót nói: “Thật sự một chút thích cũng không có sao?” Nói xong cẩn thận từng chút ôm chặt người dưới thân, kề sát vào cổ nhẹ nhàng hôn lên.

“Hừ, Nam tiên sinh anh cho rằng như thế nào? Chẳng lẽ cho rằng vẫn là chơi trò lạc mềm buộc chặt, hay là Nam tiên sinh thích chơi loại trò chơi này với người khác.” Hàn Ninh xoay đầu, cười lạnh, trong giọng nói hàm chứa cơn thịnh nộ không có cách gì trút ra.

“Không có người khác, chỉ có em.” Nam Thịnh buồn bực nói, trong giọng nói mang theo một chút oan ức: “Tôi yêu em.”

“Sao? Nam tiên sinh đây là thay đổi phương pháp, loại lời nói này không biết từng nói với bao nhiêu người đối với tôi không có tác dụng.” Hàn Ninh lạnh lùng nói, chỉ là trong lòng lại run rẩy.

“Đừng chọc giận tôi, tôi không phải là loại người kia em thật sự không biết?” Nam Thịnh cười khổ một tiếng nói: “Chỉ từng nói với em, coi như không thích cũng đừng nói loại lời chọc giận tôi.”

“Ai biết?” Hàn Ninh vẫn không khách khí hỏi ngược lại, chỉ có điều trong ánh mắt có một chút hoang mang, tên lưu manh này chẳng lẽ là nói thật?

“Không biết tôi liền nói cho em biết, Nam Thịnh tôi đời này đã chọn em, trừ em, ai cũng không muốn.”

“Chẳng lẽ tôi phải cảm ơn anh?” Hàn Ninh nhích người, chỉ là trong lòng lại không biết tại sao có chút yên tâm, người này tuy có chút lưu manh, nhưng đến cùng vẫn là một người coi trọng hứa hẹn.

“Không cần, em chỉ cần có một chút thích tôi thì được rồi, tiếp đó, hiện tại kết hôn với tôi.” Nam Thịnh trở người, đè người xuống, ánh mắt nhìn thẳng người dưới thân: “Thân ái, đồng ý với tôi được hay không.”

Hàn Ninh nhìn ánh mắt đen bóng sâu thẳm người phía trên, có một loại ảo giác cả người đều bị màu đen kia hấp dẫn, chỉ là vẫn cắn môi không chịu thả lỏng, ánh mắt lóe lên xoay đầu qua một bên.

“Đi thôi? Được hay không?” Nam Thịnh nhìn bộ dáng người dưới thân không phủ nhận, ánh mắt lóe lên một tia vui mừng, hôn một cái, vuốt ve trấn an da thịt trắng nõn: “Bảo đảm em đời này cũng sẽ không hối hận, chúng ta sẽ có một gia đình hạnh phúc, nói không chừng còn sẽ có một đứa nhỏ rất đáng yêu, những việc phiền não kia của em cũng có người chia sẻ.”

“…” Hàn Ninh nhắm mắt lại không nói lời nào, chỉ là trong lòng lại biết y bỗng nhiên bị loại hình dung ngày tháng này hấp dẫn, đây không phải là cuộc sống y vẫn luôn khát vọng sao? Hơn nữa… y cảm thấy y bị một chứng bệnh Stockholm, bị thằng cha này dây dưa lâu bỗng nhiên cảm thấy hình như thằng cha này không tệ? Bệnh này đến cùng cần chữa trị hay không?

“Này coi như là đã đồng ý, thân ái.” Nam Thịnh nhìn y không phản kháng, trong lòng cũng đã hiểu rõ một chút, chỗ khóe mắt đuôi lông mày cũng giãn ra.

Hàn Ninh còn đang nghĩ phải chữa bệnh hay không, bỗng nhiên cảm thấy xúc cảm trên người không đúng, mở to mắt liền phát hiện tên lưu manh này cũng cởi ra sạch sẽ, thằng cha này còn dùng thứ kia cọ cọ y, nhịn không được mắng một câu: “Anh tên lưu manh này.”

“Yên tâm, chỉ lưu manh với em.” Nam Thịnh cười nói, bởi vì phải đến khách sạn tham gia hôn lễ, cho nên hai người cũng vội vàng qua quýt bắn ra, thu dọn một chút, Nam Thịnh vì hôn lễ giúp Hàn Ninh mặc vào quần áo đặt theo yêu cầu, thật vất vả dỗ dàng người xong, đương nhiên phải nhanh chóng đi, sớm một chút làm xong việc mới có thể yên tâm, tiện thể cười nhẹ khen ngợi: “Thật đẹp.”