*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit+Beta: 明明

Tiểu Ninh, con nghỉ ngơi cho tốt, việc khác đều giao cho mẹ, Tiểu Lâm trước đó thương lượng với ta một hồi, kế tiếp chúng ta lại thương lượng thì được.” Mẹ Nam cười tủm tỉm nói với Nhạc Chính Nhị đang nằm ở trên giường dậy không nổi.

“A, được, cảm ơn.” Nhạc Chính Nhị nằm ở trên giường không được tự nhiên trả lời, không xuống giường nổi còn được trưởng bối an ủi cái gì đó thật sự vừa nghĩ thôi thì rất kì quái, chỉ có điều trong lòng cậu vẫn là có chút nghĩ không thông, Hách Liên lúc nào cùng mẹ cậu gặp mặt, cậu như thế nào không biết?

“Dô, đứa nhỏ này chính là quá khách sáo.” Mẹ Nam xua tay nói: “Con nghỉ ngơi đi, chúng ta đi trước, còn con, ở đây làm gì, đi ra ngoài với ta.” Mẹ Nam nói xong liền mang theo con trai cả đến trong phòng khách ngồi.

“Anh ra ngoài xem một chút đi.” Nhạc Chính Nhị đẩy Hách Liên Lâm ở bên cạnh nói, cậu cũng nhìn ra, mấy người này đến chính là tìm Hách Liên, cậu chính là nhân tiện, đúng lúc cậu đối với những người này là không ứng phó được, dứt khoát đều giao cho Hách Liên.

“Ừ, còn đói không?” Hách Liên Lâm sáp đến hôn lên môi Nhạc Chính Nhị, không hề vội vàng nói.

“Không đói bụng.” Nhạc Chính Nhị đẩy ra người đang dính trên người, tuy cậu cảm thấy giữa hai người làm cái đó vẫn là rất thoải mái, chẳng qua xét thấy trong phòng khách còn có người đợi, vẫn là bớt phóng túng một chút thì hay hơn: “Anh nhanh đi ra ngoài.”

“Được, vậy em tiếp tục nghỉ ngơi.” Hách Liên Lâm sờ lên mái tóc mềm như nhung của người nào đó, cảm thấy mỹ màn nhìn tai người nào đó lại lần nữa biến đỏ, mới không nhanh không chậm đóng cửa lại đi ra ngoài.

“Đợi một chút.” Nhạc Chính Nhị bỗng nghĩ ra có chỗ gì đó không đúng: “Anh lúc nào cùng với mẹ Nam Ninh quen thuộc như vậy?”

“Mấy ngày trước.” Hách Liên Lâm thản nhiên nói, thoạt nhìn thật sự rất ngay thẳng.

Nhạc Chính Nhị tuy mấy ngày trước đầu óc vẫn luôn không quá tỉnh táo, nhưng hiện tại đã hoàn toàn tỉnh táo, hơn nữa hiểu biết đối với Hách Liên Lâm cũng là càng ngày càng sâu thêm, sẽ không lại bị Hách Liên Lâm mặt lạnh bộ dáng chính trực kia lừa gạt nữa, trong đầu xoay một vòng, Nhạc Chính Nhị híp mắt nói: “Anh phải hay không sớm thì đã nói cái gì với mẹ Nam Ninh rồi?”

Chính xác là vậy. Vốn còn muốn để mẹ Nam phối hợp một chút lừa người đến tay, chỉ có điều những cái này nhất định không thể nào nói, bởi vì sau khi nói ra sẽ lộ ra người nào đó rất ngu, không cẩn thận thẹn quá hóa giận vậy anh khẳng định xui xẻo, cho nên Hách Liên Lâm lắc đầu bày tỏ Nhạc Chính Nhị tuyệt đối là nghĩ nhiều rồi, sau đó liền trực tiếp đi ra ngoài.

Nhạc Chính Nhị nhìn cửa đóng lại, trong lòng lẩm bẩm một tiếng, xét thấy hiện tại ván đã đóng thuyền cho nên cậu quyết định độ lượng không cùng tên khốn này so đo, không bằng thì nhất định sẽ lộ ra cậu rất ngu.

“Đợi lâu rồi, Tiểu Ninh em ấy hiện tại hơi thiếu cảm giác an toàn, cho nên chậm trễ một lát.” Hách Liên Lâm rất có lễ phép nói xin lỗi, rồi mới ngồi xuống ghế.

“Không sao, chúng tôi cũng không có việc gì.” Mẹ Nam ngược lại là rất dễ nói chuyện, tươi cười trên mặt cũng rất là dịu dàng: “Đây không phải là không ngờ đến kì động dục của Tiểu Ninh đến đột ngột như vậy sao, may mắn có Tiểu Lâm con, mấy ngày nay cực khổ rồi, vừa nhìn, quầng mắt thâm đen cũng đã xuất hiện.”

“Không có việc gì, con nên làm.” Hách Liên Lâm mỉm cười lắc đầu, thật sự là rất thành thạo rất biết cách lấy lòng mẹ vợ, cũng rất không biết xấu hổ.

“Thể lực quá kém mà thôi, cần rèn luyện.” Nam Thịnh ngồi ở bên cạnh mặt lạnh nói, trong mắt hàm chứa khinh bỉ đối với Hách Liên Lâm, làm một alpha ngay cả omega của mình cũng không thể thỏa mãn được thật sự là rất mất mặt.

“Anh cả nói phải, chỉ có điều giống như anh cả cũng không cần phải rèn luyện.” Hách Liên Lâm vẻ mặt không thay đổi tiếp tục mỉm cười trả lời, anh cả cũng gọi rất thuận miệng, thật sự là cầm lên được bỏ xuống được, chẳng qua đằng sau câu nói kia rất có vấn đề.

Quả nhiên, mặt Nam Thịnh thoáng cái liền đen, tên khốn này đoạt em trai hắn lại đang chọt vào chỗ đau của hắn, hiện tại hắn còn chưa theo đuổi được vợ dĩ nhiên là không cần rèn luyện, ánh mắt lạnh lùng: “Hách Liên tiên sinh vẫn là cân nhắc chuyện của bản thân thì tốt hơn, em trai tôi sẽ không giao cho một người ngay cả năng lực cơ bản cũng không có.”

“Kìa, đứa nhỏ này nói cái gì vậy.” Không đợi Hách Liên Lâm phản bác, mẹ Nam liền cắt ngang lời của con trai lớn, từ sau lần trước Hách Liên Lâm đến nhà, mẹ Nam là mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn Hách Liên Lâm càng hài lòng, hôm nay đến bên này vừa nhìn điệu bộ trong căn phòng này, phát hiện tất cả việc nhà đều là Hách Liên Lâm làm, mẹ Nam càng hài lòng hơn, cho nên tự nhiên đứng cùng một chiến tuyến với Hách Liên Lâm, về phần con trai cả, trước tiên lừa con dâu về nhà hẵng nói đi.

“…” Nam Thịnh đương nhiên không biết mẹ hắn đã từng cùng Hách Liên Lâm gặp mặt, cho nên nhìn thấy bộ dáng hiện tại của mẹ hắn tự nhiên là nghĩ mãi không ra, nhưng quan trọng nhất vẫn là đệ khống đối với việc bị đoạt mất em trai rất không thoải mái: “Con là đang nói chuyện đứng đắn, Hách Liên tiên sinh…”

“Gọi Hách Liên tiên sinh cái gì, gọi em rể, Tiểu Lâm cũng được.” Mẹ Nam tiếp tục cắt ngang uốn nắn lời của con trai, mà cha Nam cũng ở bên cạnh gật đầu biểu thị tán thành.

“…Tiểu Lâm.” Nam Thịnh suy tính một lát, vẫn là cảm thấy Tiểu Lâm tương đối đáng tin cậy, em rể cái gì tuyệt đối không thể nào có: “Cậu làm việc gì tôi nghĩ mọi người trong lòng hiểu rõ, nguy hiểm trong đó tôi cũng không nói nhiều, nhưng, tôi hy vọng, cậu có đủ năng lực xử lý tốt toàn bộ sự tình, tôi không hy vọng có việc gì liên lụy đến em trai tôi, em trai tôi cần chính là một người gia thế trong sạch, nhưng hiển nhiên cậu không phải, việc cũng đã như vậy, tôi hiện tại chỉ hy vọng không có việc gì quấy rầy cuộc sống em trai tôi.”

“Anh cả quá lo lắng, chuyện này tôi tự có chừng mực, Tiểu Ninh là người của tôi, tự tôi sẽ bảo vệ tốt.” Hách Liên Lâm nghiêm mặt nói, thuận tiện lại lần nữa nhấn mạnh dục vọng độc chiếm của anh.

“Đợi đã.” Cha Nam vẫn luôn trầm mặc không nói nghe ra lời này không đúng, nhíu mày mới nói: “Tiểu Lâm, con đến cùng làm cái gì?” Trong ấn tượng của hai vợ chồng ông, Hách Liên Lâm là một thanh niên trẻ tuổi có công ty Chính Lâm nghề nghiệp đứng đắn tiền đồ rộng lượng, Nam Thịnh vẫn luôn không tiết lộ ra ngọn nguồn của Hách Liên Lâm, hôm nay Hách Liên Lâm và Nam Thịnh hai người này vừa nói, cha Nam rất nhanh thì nhận ra không đúng, dịu dàng trên mặt từ trước tới nay lúc này cũng lộ ra nét mặt nghiêm túc.

“…” Hách Liên Lâm nghe thấy câu hỏi này trong chốc lát có chút không trả lời được, những ngày này nguyên do anh bằng lòng dùng thái độ rất nhã nhặn với người Nam gia, chủ yếu vẫn là bởi vì Nhạc Chính Nhị, mà nếu như anh lúc này lộ ra thân phân thật sự của anh, anh sợ công sức mấy ngày này trở thành vô ích, người Nam gia sẽ không đồng ý chuyện của họ, vừa nghĩ như vậy anh sợ trong lòng Nhạc Chính Nhị lại có khúc mắc, cho nên Hách Liên Lâm trong nhất thời cũng bắt đầu do dự đến cùng nên hay không tiết lộ thân phận của anh, nhíu mày, Hách Liên Lâm nghiêm mặt nói: “Con thật ra còn có một sòng bài, chuyên cung ứng cho người đánh bài đánh bạc, cho nên anh cả sợ người đánh bài thua tiền không vui gây phiền phức.”

Nam Thịnh:…  Quả nhiên ở bên cạnh em trai ngu ngốc của hắn quá lâu, lời nói dối ấu trĩ như vậy đến cuối cùng là làm sao nói ra miệng.

Mẹ Nam:… Qủa nhiên là vì kì động dục của con trai nhà mình làm quá nhiều, đầu óc cũng làm đến mức không tốt lắm.

“…Con, cảm thấy ta sẽ tin sao?” Cha Nam vẻ mặt nghiêm túc xuất hiện một vết rách, dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Hách Liên Lâm, sòng bài cái gì nghe thì rất kì lạ, còn không bằng nói là trung tâm hoạt động của người già.

“Là thật.” Hách Liên Lâm kiên quyết không đổi, rất đứng đắn nói: “Là một sòng bài rất lớn, có lẽ có mấy tầng, cho nên anh cả mới sẽ lo lắng như vậy.”

“…” Cha Nam đối với IQ của con rể trong chốc lát có chút hoài nghi, khóe miệng co rút nói: “Trong thành phố có sòng bài lớn như vậy ta sẽ biết.” Dù sao Nam gia cũng là gia đình thương nhân, đối với hướng đi các phương diện thị trường cũng rất hiểu rõ, sòng bài lớn như vậy thật sư chưa từng có, sòng bạc lớn như vậy ngược lại là có.

“Là ở ngoại ô.”

Nam Thịnh:… Sòng bài nhà ai mở ở ngoại thành, đến cùng còn muốn kinh doanh hay không.

“Tiểu Lâm, chúng ta vẫn là nói chuyện nghiêm túc đi, mặc kệ con làm cái gì, chúng tôi cũng sẽ không bởi vì nghề nghiệp của con liền không cho con và Tiểu Ninh ở bên nhau.” Cha Nam nói lời nói thấm thía, thuận tiện ở trong lòng làm tốt công tác con rể là cho vay nặng lãi các loại.

“Cha, người làm tốt chuẩn bị, con trước đây không nói cho người biết việc này không phải có ý gì khác, chủ yếu vẫn là sợ người không đồng ý chuyện của con và Tiểu Ninh.” Hách Liên Lâm thuận theo cột bò lên, hơn nữa lời nói biểu lộ rất thành khẩn một chút ẩn tình không tồn tại, thuận tiện ở trong lòng tính toán Nam Thịnh, đều là thằng cha này làm lộ ngọn nguồn của anh.

“Con nhanh nói, không có gì sợ hãi, dù sao mẹ chính là nhận định con con rể này rồi.” Mẹ Nam ở bên cạnh thúc đẩy, chỉ là trên mặt lại là vẻ mặt chờ mong, cũng không biết đang chờ mong cái gì.

“Được, ba mẹ, hai người từng nghe nói Long Bang chưa?” Người Nam gia đều biểu hiện như vậy, Hách Liên Lâm cũng không giấu diếm nữa, trong mắt cũng lộ ra ý cười, kì thật Tiểu Nhạc hiện tại có cha mẹ như vậy cũng rất tốt, ít nhất tốt hơn so với trước đây trời sinh đất nuôi.

“Từng nghe.” Ba Nam mẹ Nam gật đầu trả lời, đối với những hắc bang này, bọn họ những người kinh doanh này coi như không hiểu rõ cũng tốt xấu từng nghe một chút, để phòng ngừa không cẩn thận chọc đến phiền phức không cần thiết, nhưng Long Bang ở trong mắt bọn họ chính là một phù hiệu rất xa lạ mà thôi, từ trước đến nay chưa từng nghĩ tới sẽ cùng những bang phái này có liên quan gì, ba Nam nhíu mày, sau đó nói: “Con mở sòng bạc? Câu lạc bộ Long Tinh? Con là người phụ trách ở sòng bạc Long Bang?”

“Không phải.” Hách Liên Lâm lắc đầu. Anh thật ra không chỉ mở sòng bạc, anh còn bán rất nhiều thứ, ví dụ như súng, đạn, thuốc, thứ này kiếm được tiền nhanh, bang phái cũng cần tiền mới có thể tồn tại.

“Vậy là cái gì?” Mẹ Nam không thể chờ đợi được hỏi.

“Con chính là thủ lĩnh đương nhiệm Long Bang.” Hách Liên Lâm cười, uyển chuyển nói.

Cha Nam:… Thật ra mở sòng bài cũng rất tốt, thủ lĩnh cái gì vừa nghe thì rất nguy hiểm có được hay không.

Nam Thịnh: Rốt cục bại lộ, nhìn cậu làm sao tiếp tục khoe mã.

“Chà, nghe cũng không tệ.” Chỉ có mẹ Nam ở bên cạnh vẫn cười, trong ánh mắt cũng biểu đạt tò mò đối với những hắc bang này.

Cha Nam: …Cưới một bà vợ nhanh nhẹn dũng mãnh áp lực cũng rất lớn.

“Thật ra cũng được, mẹ nếu có thời gian có thể cùng con đi xem một chút.” Hách Liên Lâm khiêm tốn nói, trong lòng ngược lại là lần đầu tiên đối với vị phu nhân Nam gia lau mắt mà nhìn.

“Vậy sẽ có nguy hiểm không?” Cha Nam ở bên cạnh yếu ớt hỏi, chỉ có điều rõ ràng đối với đáp án không có ôm lấy hy vọng.

“Nói không có nguy hiểm, cha mẹ đoán chừng cũng sẽ không tin, nhưng trước mắt mà nói, con đang thử tẩy trắng bang phái, tuy những việc này không phải một sớm một chiều thì có thể hoàn thành, nhưng rất nhiều việc cũng đang từ từ thu lại, thứ không nên đụng vào cũng tuyệt đối không đụng.” Nói đến đây, vẻ mặt Hách Liên Lâm cũng hơi nghiêm túc, những việc này đích thực anh đang làm, lăn lộn ở hắc đạo là bất đắc dĩ mà thôi, nhưng đã có năng lực, đương nhiên phải phát triển theo phương hướng tốt, không có ai bằng lòng cả đời đều sống ở trong lo lắng hãi hùng: “Hơn nữa con cam đoan, trừ khi con chết, bằng không thì không có bất kì ai có khả năng uy hiếp được Tiểu Ninh.” Dù cho chết, anh cũng phải kéo theo đối phương, đương nhiên lời này là không thể nào nói, cho nên hoang tưởng cũng chỉ có thể yên lặng nói ở trong lòng.

“Việc này con cân nhắc lo liệu, nhưng người Nam gia ta tuyệt đối không phải dễ đắc tội.” Ba Nam nghiêm túc nói, tuy chỉ là người đọc sách, nhưng nhìn ông lúc này lại vô cùng uy nghiêm.

“Con cũng nghĩ như vậy.” Hách Liên Lâm nhếch môi, từ trong thâm tâm nói.

“Như vậy hiện tại định ngày đi, nhanh chóng lo liệu hôn sự.” Mẹ Nam nghe hai người nói chuyện xong nhanh chóng nhân cơ hội nói, đây cũng là mục đích quan trọng ngày hôm nay họ đến nơi này, bà cũng không hề bị việc hắc đạo gì đó vừa rồi làm ảnh hưởng: “Bằng không kéo dài, bụng Tiểu Ninh liền to ra.”

Phải biết rằng, omega tại kì phát tình cùng alpha kết hợp, tỉ lệ thụ thai về cơ bản là 100%, đây cũng là chức trách chủ yếu của omega tại xã hội này — sinh sôi nảy nở, mà Nhạc Chính Nhị trong thời kì phát tình mơ hồ khả năng thụ thai cũng rất lớn, về cơ bản là có thể khẳng định đã mang thai, cho nên mẹ Nam mới vội vàng nóng nảy như vậy.

Nam Thịnh ngồi ở bên cạnh trong mắt thiếu chút nữa bốc lửa, nhưng cũng chỉ có thể tức giận ngồi ở bên cạnh, em trai đáng yêu đơn thuần sắp kết hôn sinh con, thật sự là vừa nghĩ đến thì xót xa trong lòng.

Cha Nam:… Vợ nóng lòng sốt ruột, ông còn có rất nhiều lời còn chưa nói nữa.

“Con đương nhiên hy vọng là càng nhanh càng tốt.” Hách Liên Lâm tươi cười vui vẻ, cuối cùng đem người cưới đến tay cái gì, thật sự là vừa nghĩ thì rất sảng khoái.

“Ta đã xem ngày tốt, mười ngày sau là một ngày tốt, chính là quá gấp, không biết kịp hay không nữa.” Mẹ Nam thiếu chút nữa móc lịch ra tìm kiếm.

“Được, mẹ nếu bận rộn không lo hết, con bảo trợ thủ đến giúp.” Hách Liên Lâm nói xong, còn nhìn về phía Nam Thịnh ở bên cạnh lộ ra bộ dáng tươi cười ý tứ hàm xúc không rõ ràng.

Nam Thịnh:… Đừng cho rằng dùng vợ hắn thì có thể hối lộ hắn.

“Vậy được, ta trở về xử lý.” Sau khi mẹ Nam thảo luận ổn thỏa, đứng lên muốn cáo từ, nhân viên về hưu rốt cục có việc có thể làm, hơn nữa còn là việc bà mong ngóng rất lâu, mẹ Nam tỏ ý rất hài lòng.

“Con tiễn người.” Hách Liên Lâm nói xong muốn đi thay đồ, thật sự rất tích cực.

“Không cần, con chăm sóc cho Tiểu Ninh là được rồi.” Mẹ Nam xua tay nói, dưới chân sinh gió kéo con trai và chồng đi ra ngoài.

Mà Nhạc Chính Nhị nằm ở trong phòng chẳng hề biết chuyện lớn cả đời cậu cứ như vậy được định ra, thật sự vừa nghĩ thôi thì rất thương cảm