*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit+Beta: 明明

Mọi người hào hứng bừng bừng ngồi ở văn phòng làm việc đợi ông chủ lớn của họ lộ diện, giống như là phi tần đang chờ hoàng đế truyền gọi, Nhạc Chính Nhị đương nhiên cũng ở trong hàng ngũ này, không giống với đám Hoa Liên các cô đang nghĩ như thế nào thông đồng với alpha kia, Nhạc Chính Nhị nghĩ chính là nhanh chóng nhìn thấy bộ mặt thật của ông chủ lớn.

Chỉ tiếc bọn họ một đám người này, dưới mông đều ngồi sắp thành mũi khoan rồi, đợi đến lúc hoa cũng sắp rụng cũng không đợi được ông chủ lớn gì.

Nhạc Chính Nhị trong lòng một trận đập thình thịch, đối với ông chủ lớn kia ở trong lòng một hồi oán thầm, đương nhiên trên mặt vẫn là biểu lộ lãnh diễm trước sau như một, chỉ có điều oán thầm thì oán thầm, cậu cũng không dám làm cái gì, dù sao bây giờ là ở dưới mái hiên người ta không thể không cúi đầu.

Đợi đến lúc một đám người đi căn tin ăn cơm trưa, lúc mặt trời ngã về tây, Nhạc Chính Nhị mới nghe được bên dưới tầng trệt của họ một trận thanh âm binh binh pằng pằng rối loạn, nhóm người Hoa Liên kính mắt nương chung quanh cũng nhanh chóng ngồi tư thế đoan chính, cần phải đẹp mắt vũ mị nhất với mọi góc độ tư thế ngồi thanh thuần nhất để đạt được cảm tình của lần đầu tiên.

Nhạc Chính Nhị nhìn khóe miệng co quắp, những người này nếu nói là từng trải qua cách huấn luyện nghiêm khắc cũng không đủ.

Đợi đến lúc bọn họ liệt kê ưu điểm pose công tác chuẩn bị xong, ông chủ lớn kia cũng khoan thai từ từ đến.

Nhạc Chính Nhị không có ngốc mà ngóc đầu thật dài lên nhìn, lúc nghe động tĩnh trước cửa ra vào, vẫn rất đứng đắn ngồi tại vị trí xem tài liệu, thỉnh thoảng còn ngẩng đầu đối với máy tính trước mắt dùng một con mắt nhìn, chỉ có cậu biết lúc cậu ngẩng đầu lên ánh mắt còn lại là nghiêng đi đâu nhìn.

Chỉ tiếc là người quá nhiều, hơn nữa tầm mắt chỗ cậu đang ngồi thật sự có chút thấp, Nhạc Chính Nhị nghiêng con mắt nhìn cũng sắp đau rồi, cái gì cũng không thấy, chỉ nhìn thấy một người mặc bộ đồ vét đen đi về phía của cậu, mà tầm mắt của cậu chỉ có thể với đến ở trên eo của anh.

Tuy nhiên không nhìn tới chính mặt của ông chủ, nhưng trong lòng Nhạc Chính Nhị tâm cảm thấy alpha này lớn lên cũng không tệ lắm, bởi vì chỉ có thể nhìn đến eo của người kia, cũng coi như là dáng người cao ngất, cường tráng.

“Tổng giám đốc, ngài xem bên này cơ bản đều là đại biểu đoàn đội tinh anh của công ty chúng ta, rất nhiều bản án của công ty chúng ta đều là do bọn họ làm.” Một thanh âm nghiêm túc đang giảng giải.

Nhạc Chính Nhị nghe thanh âm này đoán người nói chuyện là lãnh đạo trực tiếp của bọn họ, người đàn ông trung niên này gọi là Địa Trung Hải, cũng là một beta, người ngược lại là không tệ, chính quá nói quá nhiều, Nhạc Chính Nhị vẫn luôn hoài nghi trên đầu của hắn tóc mọc ít như vậy có phải hay không là không chịu nổi hắn nói nhiều mới rời khỏi hắn.

Hơn nữa Nhạc Chính Nhị suy đoán cậu có thể đi vào bộ phận này cũng là được Địa Trung Hải hỗ trợ, bằng không thì một omega như cậu thật đúng là vào không được.“Đại biểu?” Một thanh âm mà Nhạc Chính Nhị vô cùng quen tai vang lên, alpha từ lúc tiến vào chính là không nói một lời rốt cục nói chuyện, mà lúc này, “đát đát” tiếng bước chân vừa vặn đứng ở bên cạnh bàn Nhạc Chính Nhị.

Nhạc Chính Nhị: … = 口 =

Nhất định là phương thức nghe của cậu không đúng. Nhạc Chính Nhị vẻ mặt ngạc nhiên, cậu vì sao nghe được thanh âm của Hách Liên Lâm? Thằng này lúc nào biến thành ông chủ công ty này? Cậu vất vả tra xét lâu như vậy cũng tra không được, hóa ra là do đầu sỏ này ở bên cạnh cậu gây ra? Thằng này đến cùng lúc nào có nội tình loại này? Anh đến cùng muốn làm gì? Đã có loại thực lực này lại không cần đi giết cậu? Không đúng, giết cậu đi vậy cũng đúng lúc, thằng này hiện tại xem ra dã tâm rất lớn, hắc đạo bạch đạo đều dính, nghĩ như vậy đi giết cậu vậy cũng chẳng có gì lạ.

Nhạc Chính Nhị ở trong lòng toát ra nhiều vấn đề liên tiếp, trong đó tư vị cũng là phức tạp khó phân biệt, trong đầu lập tức xoay chuyển rất nhiều tâm tư, cuối cùng chỉ còn lại từng đợt cảm giác thất bại, đều là alpha, cậu cảm thấy cậu chính là thất bại triệt để như vậy.

Nhạc Chính Nhị đang cảm thấy thất bại đồng thời lại nhịn không được ở trong lòng phỉ nhổ một tiếng loại hối hận này của bản thân, như thế nào biến thành omega, tâm tính cũng trở nên yếu ớt như thế, cho dù cậu không có nội tình thâm sâu giống như Hách Liên Lân, tốt xấu gì cậu hiện tại cũng là một người thanh bạch đứng đắn, rôt cục không cần trải qua cuộc sống hãi hùng, tưởng tượng như vậy còn cảm thấy rất may mắn.

Hơn nữa hối hận cũng không giải quyết được vấn đề, cậu muốn làm là như thế nào trải qua cuộc sống tốt đẹp sau này, những cái này cũng không phải việc cậu nên xoắn xuýt.

Chỉ có điều, việc Nhạc Chính Nhị hiện tại đang xoắn xuýt hiển nhiên không phải cái này, người đứng bên cạnh lúc này mới là càng nên để cho người xoắn xuýt.

“Đúng, đúng đại biểu.” Địa Trung Hải đi theo bên cạnh giải thích lúc này vẻ mặt đầy mồ hôi lạnh đi theo sau lưng Hách Liên Lâm giải thích, hắn lúc này trong lòng quả thực chính là không ngừng kêu khổ, hắn như thế nào không biết vị tổng giám đốc này khó hầu hạ như vậy, nếu như sớm biết chuyện như vậy, hắn tình nguyện lại để cho Nam Ninh xin nghỉ phép một ngày, nhìn khuôn mặt lạnh kia của Hách Liên Lâm, hắn cảm thấy hắn lại có thể quay đầu theo xu thế rồi, trách không được người không ra mặt lại có thể đạt được một công ty có thành tựu lớn như vậy, khí tràng này thật sự là quá mạnh mẽ.

“Tôi cũng không biết lúc nào công ty ngay cả omega cũng tuyển.”

Nhạc Chính Nhị: …

Cho dù trong lòng mắng to các loại từ khốn nạn, Nhạc Chính Nhị vẫn là ánh mắt Alexander đứng lên, giật giật khóe miệng nói: “Chào tổng giám đốc.”

Ngẩng đầu nhìn đến vẫn là khuôn mặt lạnh lùng như cũ của Hách Liên Lâm, Nhạc Chính Nhị đối với đối thủ này thật sự là quá quen thuộc, rất rõ ràng có thể phát giác trong mắt Hách Liên Lâm chợt lóe lên chán ghét cùng khinh thường, một trận khí huyết xông lên đầu, Nhạc Chính Nhị cảm thấy cho dù lúc cậu là alpha, cũng sẽ không xem thường bất luận kẻ nào, tên này thật sự là quá kiêu ngạo rồi, Nhạc Chính Nhị nhất thời không ngừng lại được há mồm nói: “Tổng giám đốc ngài đây là kì thị giới tính, à không, là kì thị chủng loại! Kì thị omega sao? Omega có thể làm rất nhiều việc.”

Nhạc Chính Nhị lời vừa ra khỏi miệng liền hối hận, cảm giác chung quanh một mảnh tĩnh mịch, cậu cảm thấy cậu có vẻ như nói hơi nhiều, nhìn xem đám người Hoa Liên con muỗi bọn họ ngồi dò xét ở đằng sau mang theo ánh mắt đồng tình hoặc ánh mắt khiếp sợ, Nhạc Chính Nhị há to miệng, cuối cùng quyết định yên lặng cuối đầu xuống xem như cái gì cũng không xảy ra, hơn nghĩa trong lòng im lặng nghĩ, cậu, ừm, giống như diễn hỏng rồi. Dựa theo tính tình ngốc manh của Nam Ninh, nơi nào sẽ làm ra loại chuyện đặc sắc này, hơn nữa Nam Ninh cũng không cảm nhận được người khác kì thị cậu.

Mọi người: …

Ở trong lòng đồng loạt vì omega này châm một ngọn nến, cũng dám công khai khiêu chiến, tổng giám đốc này rõ ràng không phải loại hình thương hương tiếc ngọc, ai, thật sự là đáng thương omega lớn lên đẹp như vậy.

Sau khi châm nến xong, mọi người lại thấy được một màn khiếp sợ, tổng giám đốc ghé vào bên tai omega kia nói một câu, sau đó omega kia lập tức đỏ mặt, một đôi mắt trong veo như nước trừng tổng giám đốc của bọn họ, mẹ nó, đây là tình tiết quy tắc ngầm? Tiểu tâm tư trong lòng mọi người lại lung lay, hóa ra tổng giám đốc không phải không thương hương tiếc ngọc, mà là không tìm được một omega để cho anh thương hương tiếc ngọc. Chậc chậc, quả nhiên cho dù là alpha rất lợi hại cũng ngăn cản không được omega mảnh mai.

Mắt mọi người như những vì sao lấp lánh nhìn omega kia, quả nhiên lớn lên đẹp mắt chính là không giống, sau đó Hách Liên Lâm liền đi.

Chỉ còn lại Nhạc Chính Nhị sắc mặt đỏ bừng, phẫn nộ trừng mắt nhìn Hách Liên Lâm rời đi.

Mà chân tướng thật sự cũng không phấn hồng lãng mạn như mọi người não bổ, Nhạc Chính Nhị nghe được tên khốn nạn kia ghé vào tai cậu nói: Tôi không phải kì thị omega, tôi kì thị chính là cậu.

Giận mà không dám nói gì Nhạc Chính Nhị nghe như thế cũng chỉ có thể đánh gãy răng cửa nuốt vào trong bụng, Hách Liên Lâm, cậu và tên khốn này không đội trời chung.