Năm Đó Nhớ Thương Đại Sư Huynh

Chương 44: 44 Phồn Hoa Gian Hàng Đồng Giá

Bất kỳ thiếu niên nào cũng sẽ bị thu hút bởi vũ khí tốt.

Tiết Tử Dung cũng không ngoại lệ.

Sau khi thấy thanh kiếm này chẳng vương chút mùi vị giàu xổi, y cảm động không thôi, đưa tay sờ vào thanh kiếm ấy ngay.

Thanh kiếm chưa được rót linh khí vào, chưa nhận chủ nên Tiết Tử Dung không dám động mạnh.

Y ngắm nghía thanh kiếm chán chê rồi mới hỏi: "Hình thái thứ hai của nó là gì vậy sư huynh?"

Ly Tương quay sang nhìn Thịnh Minh.

"Đệ cho nó nhận chủ đi thì biết." Thịnh thiếu chủ ra vẻ bí ẩn đáp.

"Được không? Đệ cho nó nhận chủ được không?" Tiết Tử Dung có hơi không dám tin.

Ly Tương nghe vậy thì nói: "Sao lại không?" Hắn còn khuyến khích sư đệ mình, "Thử đi."

Tiết Tử Dung hít sâu, ý nghĩ cảm thấy tội lỗi vì từng có suy nghĩ chê bai thanh kiếm lóe lên để rồi sau đó bị sự phấn khích đè bẹp.

Y nâng thanh kiếm ra khỏi hộp bằng hai tay một cách cẩn thận, sau đó dùng ngón trỏ và ngón cái miết dọc lưỡi kiếm.

Máu tươi theo đó chảy ra.

Máu của người đầu tiên tiếp xúc với thanh kiếm do yêu của Yêu Tộc rèn sẽ ngấm vào nó, tuần hoàn hết một vòng.

Rồi từ nay về sau, kẻ đó sẽ vĩnh viễn là chủ nhân của thanh kiếm này.

Nếu ngày sau chủ nhân nó nằm xuống, thanh kiếm sẽ tự phong ấn mình bằng rỉ sét, mãi mãi nằm lại giữa thế gian.

Sau khi thanh kiếm hơi lóe lên chút ánh sáng màu máu, Tiết Tử Dung nắm lấy chuôi kiếm, thuận thế xoay một vòng, thanh kiếm quét ra kiếm quang sắc bén, nếu không phải Ly Tương kịp bắ n ra kết giới, e là bồn cây truyền tin trong phòng đã bị cắt vỡ.

"Đệ xin lỗi sư huynh." Tiết Tử Dung áy náy nói.

Thịnh Minh xua tay ý bảo không sao.

Ngay khi Tiết Tử Dung thu lại linh khí quanh thân kiếm, đưa nó vào trong kiếm, thanh kiếm hơi lóe lên rồi hóa thành chiếc quạt màu xanh lục, nan quạt màu đen.

Thoạt trông cũng khá là tốn sức khi nhấc lên, có thể xem như vũ khí hạng nặng.

Ánh mắt Tiết Tử Dung hơi lóe lên rồi tối sầm lại, Thịnh Minh thì vẫn liến thoắng nói: "Đẹp không? Đẹp không? Vừa làm quạt để làm màu giống Thất sư huynh vừa có thể làm vũ khí hạng nặng, còn có thể dùng như lá chắn.

Luyện khí sư của huynh nghĩ mấy ngày liền mới chọn hình thái thứ hai là quạt đó."

Tiết Tử Dung khách sáo cám ơn.

"Đệ cất vào túi trữ đi, từ từ nghĩ cho nó một cái tên.

Bao giờ chịu lôi kiếp Trúc Cơ thì mang theo nó." Ly Tương nhắc nhở sư đệ mình, "Vũ khí chịu lôi kiếp cùng chủ nhân xem như thăng tiến một bậc.

Vũ khí hóa thành pháp khí của các bậc đại năng đều là theo họ độ kiếp mà xuất thế."

Dĩ nhiên, bây giờ Tiết Tử Dung chỉ là con kiến dẫn linh, đại năng và y cách nhau mấy lạch trời, nhưng rõ ràng Ly Tương có niềm tin mù quáng vào tương lai của tiểu sư đệ mình.

Huống hồ có ai không mang Tứ Thánh hay các bậc đại năng ra làm ví dụ cho con em mình vươn lên kia chứ?

"Nhắc mới nhớ," Thịnh Minh bỗng xen ngang, "huynh vẫn dùng Ngọc Tán nhỉ, có cần đệ cho người rèn vũ khí mới cho huynh không? Làm gì có ai sắp kết đan rồi mà vũ khí lại như cái của huynh chứ? Ngọc Tán đâu rồi? Lấy ra cho đệ xem với."

Ly Tương hất hàm ra hiệu cho Tiết Tử Dung, chính mình thì nói: "Món đó do lão Tứ rèn ra, huynh rất thích hình thái thứ nhất của nó, không cần thiết đổi đâu, dù sao nó cũng đã độ kiếp cùng huynh, cũng coi như thân thuộc hơn."

Kiếm do tu sĩ bình thường rèn, trải qua độ kiếp cùng tu sĩ cũng xem như tăng độ ăn ý, không hoàn toàn không có tác dụng gì.

Tiết Tử Dung nghe sư huynh mình nói thì lấy kiếm trong túi trữ mình ra.

Dù sao đi lại ở phàm gian cũng chẳng có dịp rút vũ khí, đa số thời gian Ngọc Tán đều là chiếc ô nên Tiết Tử Dung sau khi cầm thì tiện tay cất hộ.

Bây giờ y lấy ra, đặt lên bàn.

Kiếm gỗ của y cũng đặt cùng một chỗ nên lúc lấy Ngọc Tán ra cũng vô tình lấy theo.

Tiết Tử Dung đặt hai món đồ lên bàn rồi đưa chiếc ô qua cho Ly Tương.

Ly Tương cầm ô ném qua cho Thịnh Minh, hắn nói: "Đó, dùng vẫn thuận tay."

Ly Tương còn lơ đễnh mân mê lá ngọc màu sơn thủy ở cán ô, chẳng chút chê bai thanh kiếm do sư đệ mình rèn.

Thịnh Minh nhìn theo tay hắn thì nói: "Sư huynh, đệ nhớ kiếm tuệ cũ là một viên châu màu đỏ."

"Đúng đó, nhưng cái lần đại hội Thúy Vi, lúc Tử Dung bị bắt đi đó, huynh làm vỡ rồi.

Vẫn là Thập Nhất hiểu chuyện, dùng ngọc thế vào.

Đệ xem," y vừa nói vừa huơ huơ kiếm tuệ, "lá ngọc còn phát sáng được đó."

Thịnh Minh trông thấy lá ngọc này thì miệng lưỡi co giật, nghe đại sư huynh nói là quà sư đệ hiếu kính hắn mới đè lại khóe miệng hóng hớt.

Cơ mà vừa liếc nhìn sang thanh kiếm gỗ trên bàn, khóe môi hắn lại co rút đến vặn vẹo.

Có mù cũng thấy hai lá ngọc trên kiếm tuệ có cùng xuất xứ.

"Lá ngọc trên kiếm gỗ này là ai cho sư đệ vậy?" Thịnh Minh ướm hỏi.

Tiết Tử Dung thật thà nói: "Một vị tiền bối phái Tiêm Ngưng.

Lúc đó vị tiền bối này nói lá ngọc có thể giúp điều tiết linh khí."

Quả nhiên là mấy người phái Tiêm Ngưng!

Ly Tương nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của sư đệ mình thì ngứa mắt, hắn nói: "Cái này có gì mà đệ cứ nhắc mãi thế?"

"Không, không có gì.

Chỉ là ngọc, ngọc tốt nên đệ nhìn, nhìn thêm thôi." Y lắp bắp nói.

"Ngay cả đệ cũng nói đồ tốt thì đúng là hàng quý hiếm rồi.

Huynh nhờ Thập Nhất mà được hưởng đấy."

Thịnh Minh cười vài tiếng khô khốc.

"Xem ra sư huynh với Thập Nhất đều không biết gì về ngọc Liên Lý, ngọc này cũng ít ai sở hữu.

Thêm nữa Thập Nhất cũng đổi kiếm mới rồi, hẳn là về sau sẽ không dùng đến kiếm gỗ nữa.

Mình cũng không nên nhiều lời." Thịnh Minh âm thầm toan tính.

"Phải rồi, phụ thân đệ có ở đây không? Huynh đã đến đây thì cũng nên chào hỏi." Ly Tương gác mấy chuyện vặt lại, hỏi Thịnh Minh.

Theo như hắn tính toán, lần này đi Yêu Châu, việc quan trọng nhất là lấy bảo kiếm cho tiểu sư đệ, việc thứ hai là giới thiệu Tử Dung với người đứng đầu Yêu Tộc, ít nhất về sau yêu chủ cũng sẽ xem y như hậu bối mà đối đãi.

Mở rộng một mối quan hệ chẳng thừa, Ly Tương hắn có bao nhiêu phân lượng hắn đều phải chuyển giao cho sư đệ mình.

Làm xong chuyện chính, thời gian còn lại có thể để Tử Dung trải thử tấm chiếu mới của y.

Tiếc là yêu chủ rời khỏi thành Thủ Thiên từ sớm nên không có cơ hội đưa người ra mắt, thành ra kế hoạch bây giờ của đại sư huynh chỉ còn ăn chơi mà thôi.

Thành thật mà nói thì Tiết Tử Dung cảm thấy từ sau khi đặt chân vào thành Thủ Thiên, đại sư huynh như ngựa hoang thoát cương, trò vui nào, món ngon nào đại sư huynh cũng tự mình nếm cả.

Thịnh Minh còn rất hiểu lòng người, đưa cho bọn họ hai tấm da để giấu đi hơi thở nhân tộc, tránh khỏi chút phiền phức không đáng.

Bản thân Thịnh Minh thì vì phụ thân mình rời khỏi nên phải ra trận giải quyết hết sự vụ, chỉ có buổi sáng đi vòi Ly Tương chải lông cho và buổi tối dùng bữa mới thấy mặt.

Dù sao chuyện này cũng quá hợp ý Ly Tương nên cứ sáng ra, chải lông cho thiếu chủ xong hắn đều vứt Thịnh Minh lại, khoác lên mấy bộ đồ phô trương đi ra cửa, tối mịt mới về.

Tiết Tử Dung cảm thấy mình quả là chưa hiểu hết về đại sư huynh như bậc trưởng bối nuôi lớn mình bao năm qua.

Dường như đại sư huynh sống động hơn huynh ấy lúc còn ở trên núi.

Sư huynh cũng giống như thiếu niên mười tám, hai mươi, cũng ham thích chốn náo nhiệt, gặp các cô gái ném khăn tay cũng sẽ đưa tay chộp lấy rồi trêu mấy câu giữa chốn Yêu Châu náo nhiệt ồn ào.

Mà Yêu Châu náo nhiệt nhất phải kể đến đêm, đó là khi dòng sông lên đèn, yêu tộc trở về hình dáng ban sơ của họ trộn lẫn với dáng hình con người tạo nên bức tranh huyền ảo mà người ta chỉ dám nghĩ chứ không dám tin.

Những hàng chủ nửa người nửa thú bày biện sạp hàng với đủ món kì lạ, những cô gái đứng trên lầu cao ném chiếc khăn tay xuống người mà mình yêu thích.

Giống như lúc này đây, Ly Tương đang đứng dưới gian hàng gương thủy tinh, chiếc khăn the màu đỏ bỗng từ đâu bay đến, ập lên đầu hắn.

Kế đó, một con vẹt đầu đỏ đáp xuống vai hắn, cất tiếng người líu lo: "Lang quân, lang quân, người bắt được khăn, mau theo với cô ta."

Nói xong nó dùng mỏ ngậm đuôi tóc của Ly Tương kéo người đi.

Người bị kéo cũng hớn hở đi mất, còn không quên ngoái đầu làm khẩu hình miệng "đợi huynh ra" với Tiết Tử Dung.

Tiết Tử Dung: "..."

Không biết đây là lần thứ mấy khăn the kiểu này rơi vào người sư huynh y rồi.

Người bình thường đều né kịp thời, thế mà đại sư huynh đỉnh Túc Phong lại như tượng gỗ, chân chẳng động đậy.

Khăn the cứ thể phủ lên đầu hắn.

Theo lý luận của Ly Tương thì là chỉ có cách này mới được thấy đệ nhất mỹ nhân các tộc, về sau hắn chỉ cần lôi tên Thịnh Minh ra là có thể an toàn rút êm, không cần ở lại làm rể yêu tộc.

Tiết Tử Dung câm nín nhìn sư huynh "bị ép" đi vào tòa lầu cao phía đối diện gian hàng.

Y thở dài cam chịu rồi quay sang nhìn hàng chủ cũng đang nhìn mình chằm chằm.

Sau cùng, y nói: "Tiền do sư huynh ta giữ, bây giờ… xin lỗi hàng chủ."

Hàng chủ trong lời của Tiết Tử Dung chính là thiếu nữ cài trâm phi hạc bọn họ gặp khi vào thành đêm đó.

Gian hàng này của nàng ta nằm ở nơi bắt mắt nhất của khu chợ đêm nhưng lại vắng vẻ đìu hiu đến lạ.

Cũng chính vì vắng người nên Ly Tương mới kéo sư đệ mình vào đây xem hàng.

Gian hàng này vốn là một chiếc xe đẩy.

Trên xe, tấm biển còn lắc lư khi có gió thổi qua.

Đầu biển còn móc một ngọn đèn xanh cũng đang lung lay trong gió.

Gian hàng này bày biện bao nhiêu là tấm kính thủy tinh, đủ loại hình dạng.

Chỉ là gian hàng cũng chỉ có mỗi kính thủy tinh, không hề có trâm cài, son phấn, thậm chí đến cả lược cũng chẳng có.

Tiết Tử Dung tò mò nhìn gian hàng, ngại nỗi không cầm tiền nên chỉ đành xin lỗi.

"Tiểu lang quân, ngài cứ qua đây xem đi, vị lang quân kia nửa giờ một khắc hẳn cũng chưa ra được đâu." Nàng ta nói còn tặng thêm nụ đầy vẻ mờ ám, "Chi bằng tiểu lang quân cứ qua đây xem hàng, thiếp cho chàng nhìn trước, đợi vị lang quân kia ra trả tiền."

Nàng ta nói bằng chất giọng trong trẻo, dịu dàng.

Nếu không phải cái đầu cáo đầy lông và đôi mắt ti hí gian xảo kia cứ nhìn chòng chọc vào Tiết Tử Dung như đang nhìn một con mồi béo bở thì chắc hẳn người ta sẽ nghĩ đó là một mỹ nhân đúng chuẩn.

Tiếc là dù nàng ta có là mỹ nhân đi chăng nữa thì cũng là người làm ăn.

Chỉ soi gương thôi mà cũng đòi tiền cơ đây.

"Gương này có gì đặc biệt à?" Tiết Tử Dung dựa theo quan sát mấy gian hàng trước đó mà hỏi chủ hàng.

Nàng ta không nói thẳng mà chỉ vào tấm biển "Gương Hồ Ly" đang đong đưa trên gian hàng, nở nụ cười dễ làm người ta lạnh người rồi nói: "Tiểu lang quân cứ chọn gương soi đi, kiểu dáng không quan trọng, tất cả đồng giá… Soi thử một lần, nhìn được về sau…".