Hôm sau, Mạc Linh phấn khởi đi đến phòng lớn chờ Kanato Ken. Hôm qua hắn nói sẽ chỉ cô nơi học tiếng Nhật cấp tốc, cô thật sự là bồn chồn đến không ngủ được.

"Mạc tiểu thư, tiểu thư có muốn uống gì không?" Sento quản gia tận trách nhiệm nói.

"Không sao, cho tôi một ly nước là được." Mạc Linh vội vàng xua tay.

Thật là, đều đã lớn ngần này, bị người ta quan tâm đến thế này cũng không biết nên làm sao. Khi còn là Mạc Linh của kiếp trước, cô chỉ được phục vụ tận tình ở những quán nước hay nhà hàng sang trọng, nhưng đổi lại là cả tháng ngậm muối qua ngày, hiện tại thì...

"Linh nhi? Dậy sớm thế?" Kanato Ken hôm nay mặc một bộ quần áo đơn giản, áo sơ mi màu vàng tối cùng quần âu màu đen, lại treo một nụ cười mỉm ôn nhu nhìn qua rất ấm áp, khiến cô quên mất thân phận thật sự của hắn.

"Vâng, tôi thật sự đợi không được, anh cũng dậy thật sớm đó!"

Mạc Linh cười hề hề. Hắn bị sự khẩn trương của cô chọc cho bật cười, hài lòng xoa xoa mái tóc mềm mại của cô.

"Sento, chuẩn bị xe đi, hôm nay đến thư viện thành phố."

"Vâng, thiếu gia."

"A? Sao lại là thư viện thành phố?" Mạc Linh mờ mịt ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt tròn tròn chớp chớp rất đáng yêu.

"Tất nhiên là để dạy em học rồi, đừng lo, chỉ cần một tuần em sẽ giao tiếp được với mọi người." Hắn vẫn tiếp tục đặt tay trên tóc cô, xúc cảm trên ngón tay thật thoải mái a "Nói trước, tôi không làm không công."

Mạc Linh tất nhiên không phải đồ ngu, ám chỉ rõ ràng như vậy, dùng đầu gối cũng có thể nghĩ ra.

"Ha ha, vậy được, chúng ta mau đi thôi!"

Có người chịu dạy giúp, lại còn là một siêu soái ca, cô không thể từ chối rồi.

Sau đó, hai người đến thư viện trung tâm.

Thư viện trung tâm đúng là siêu lớn, còn có nhiều dãy sách sắp xếp ngăn nắp chia thành ba tầng, những cái bàn dài cách đều nhau ở một góc thư viện.

Kanato Ken bảo cô ngồi ở một góc khuất, sau đó đi lấy sách.

Mạc Linh vừa ngắm xung quanh vừa xuýt xoa, không hề hay biết trong một góc khuất khác có một nhân vật khác đang nhìn về phía này, ánh mắt phức tạp không rõ vui buồn.

"... Đây là gì?" Kanato Ken chỉ vào một chữ hình thù không rõ ràng mà Mạc Linh vừa nắn nót viết ra, khóe môi giật giật.

"Đây là chữ "Điện" (Denki) đấy!" Mạc Linh tự hào khoe khoang.

"Viết lại ngay."

Mạc Linh chu môi nhìn khuôn mặt nghiêm túc của "gia sư", chậm chạp viết lại một lần nữa.

Trong lúc cô tập trung, hắn lại một lần nữa trong n lần ngắm cô từ đầu đến giờ.

Quả nhiên nữ nhân khi tập trung cũng rất quyến rũ. Mái tóc cô vén sang một bên, đôi mắt linh động thường ngày hiện tại trầm tĩnh, đăm chiêu suy nghĩ, đôi môi anh đào hơi mím lại, thỉnh thoảng cô lại dùng bút gõ gõ chóp mũi cao. Dù vừa bỏ qua một cuộc họp quan trọng, hắn cũng cảm thấy rất xứng đáng.

Thật muốn cắn thử gò má trắng nõn kia một cái, sau đó mút lấy đôi môi hấp dẫn kia, nhưng nếu tấn công bất ngờ thì chắc chắn cô sẽ chạy mất, nên hắn đành nhẫn nhịn, hắn sẽ chờ đến thời điểm cô yêu hắn, sau đó hắn sẽ không ngần ngại giữ lấy cô, để cô luôn ở trong tầm mắt hắn chạy loạn là được.

Tự thỏa mãn với suy nghĩ của mình, hắn nhìn bộ dạng tập trung của Mạc Linh càng thêm xinh đẹp, thêm ôn nhu dịu dàng.

Cả một buổi sáng cả hai cứ ngồi như thế. Khi thì Mạc Linh viết từ mới, khi thì hỏi hắn về những điểm khó hiểu, có lúc lại buông bút thư giãn một chút. Nhưng phải nói gia sư này của cô là một người rất hoàn hảo nha, chỉ mới vài tiếng đồng hồ, hắn đã giúp cô học được rất nhiều thứ, lại thêm thực tập vài câu thông dụng. Cứ đà này, một tuần sau cô chắc chắn có thể nói chuyện với mọi người trong nhà rồi.

(Giai: Ai đó đã hoàn toàn xem nơi đó là nhà rồi a =3=)

"Hôm nay tới đây thôi, làm rất tốt, Linh nhi." Kanato Ken hài lòng xoa xoa đầu

Mạc Linh, cô cũng rất vui vẻ nhận thưởng.

Hắn cũng không phải người rảnh rỗi ăn không ngồi rồi như cô, vừa mới rời khỏi thư viện, hắn liền gọi Sento đưa cô đi vòng quanh, còn mình thì chậm chạp bước lên một chiếc xe khác.

Mạc Linh lúc này mới nhận ra bản thân vô cùng đãng trí. Kanato Ken là con trai thế gia hắc đạo, lại vì giúp cô học mà dành mấy tiếng quý báu ngồi cẩn thận chỉ bảo cô. Nhìn tốc độ chiếc xe lăn bánh, cô liền đoán được mình đã làm hắn thêm bận rộn thế nào.

"Sento quản gia, anh chỉ cần chở tôi đến một khu mua sắm là được, tôi muốn đi dạo một chút." Mạc Linh mở tờ danh sách đã chuẩn bị từ hôm qua, trong đó có ghi đầy đủ những thứ cô cần mua để "mượn hoa kính Phật" mọi người trong nhà.

"Vâng, thưa tiểu thư." Lại là giọng nói lạnh tanh, nhưng Mạc Linh lại nhận ra được đây đã là sự ôn hòa hiếm thấy của Sento quản gia rồi.

Đừng đùa, cô còn nhớ hình ảnh Sento quản gia giáo huấn những người trong nhà

vào tối hôm qua nha, rất đáng sợ! Cứ như quỷ vương giết người chỉ bằng lời nói vậy.

'Như vậy, đến khi anh ấy có người yêu thì sẽ thế nào nhỉ?' Mạc Linh âm thầm cười trộm.

"Cảm ơn tiểu thư quan tâm, tôi chỉ trung thành với thiếu gia, hiện tại vẫn chưa nghĩ tới những chuyện đó." Lần này có mang theo tiếu ý nhàn nhạt, nhưng tất nhiên Mạc Linh ngu ngốc của chúng ta là không nghe ra.

"Ách,... xin lỗi anh." Mạc Linh cắn môi, không ngờ vô ý nói ra rồi.

"Không có việc gì, đã tới nơi, mời tiểu thư."

Sento quản gia nhanh chóng bước ra trước, chớp mắt đã mở cửa xe giúp cô.

Mạc Linh cảm ơn một tiếng, sau đó chậm rãi bước vào khu mua sắm.

Sau khi Mạc Linh vào không lâu, một bóng người cũng nối bước theo vào, thật cẩn thận giữ một khoảng cách nhất định với cô, nhưng vẫn bám sát không rời.

"Mạc Linh, để tôi xem cô muốn làm gì đây..."

Tác giả có lời muốn nói:

Là ai đây ~ Nam chủ Khương Thành Quan hay một ai đó khác nga ~