(Lười)

Lòng bàn tay dán vào làn da trắng nõn mềm mềm, cổ chân nhỏ chỉ cần một bàn tay cũng có thể nắm hết. Cho dù vừa rồi là chân trần đánh nhau, chân của nàng vẫn sạch sẽ trắng nõn, đầu ngón chân hơi cong cong, phấn nộn lại đáng yêu.

Tay nắm cổ chân Ôn Noãn thật chặt, Không Trầm lông mi run rẩy, chậm rãi rời tầm mắt.

"Đừng niết, đau ~" Ôn Noãn cười khẽ mở miệng, thanh âm mềm nhũn mềm mại có thể nghe ra nàng không cảm thấy đau đớn gì cả.

Nữ nhân này, rõ ràng là đang câu dẫn Không Trầm thánh tăng! Đầu vai trúng Ôn Noãn một chưởng, lúc này đang ngồi ở góc tường dưỡng thương Liễu Tĩnh Hàm cảnh giác nhìn chằm chằm hồng y yêu nữ quần áo không chỉnh tề đứng giữa nhà.

Bên trái phóng tới ánh mắt lặng như băng, đang muốn theo tầm mắt nhìn qua, Không Trầm đột nhiên buông chân nàng ra, một tay chế trụ bả vai nàng, kéo sang bên cạnh một chút.

Ôn Noãn không kịp phản ứng bị kéo một cái liền lảo đảo, nhanh nhạy cảm nhận được bên tai bị cái gì đó xẹt qua một cái, sau đó mấy huyệt đạo trên người không nhẹ không nặng bị điểm, Ôn Noãn cảm giác cả người mình trầm xuống, không khống chế được lui về sau vài bước, ngã ngồi trên mặt đất.

Không Trầm vung ống tay áo, vẻ mặt đạm bạc thu hồi tay.

Hai tay Ôn Noãn chống trên mặt đất, nội lực trong các kinh mạch nháy mắt biến mất vô tung vô ảnh, vừa rồi Không Trầm quái dị điểm huyệt đạo đã phong bế hoàn toàn nội lực đã phong bế hoàn toàn nội lực của nàng, bất kể nàng dùng biện pháp gì cũng không thể sử dụng nội l;ực dù chỉ là một chút, nếu mạnh mẽ tụ khí toàn thân sẽ đau đớn khó nhịn.

Rõ ràng đan điền có thể cảm nhận được nội lực hùng hậu nhưng thân thể lại không thể điều động dù là một chút, cảm giác này đúng là rất nghẹn khuất.

Ôn Noãn không vui trường mắt liếc Không Trầm, thấy hắn quay đầu nhìn về nơi khác liền bĩu môi không nhìn nữa.

"Yêu nữ, ngươi cho rằng chỉ bằng bộ dáng hồ ly tinh của ngươi mà có thể câu dẫn thánh tăng sao, đừng có nằm mơ!" Từ đầu đến cuối Liễu Tĩnh Hàm đều chú ý đến Khong Trầm và Ôn Noãn đánh nhau, thấy Ôn Noãn bị Không Trầm không chút lưu tình nào đánh bại mà còn chưa từ bỏ ý định vẫn dùng ánh mắt quyến rũ hắn, hỏa khí trong lòng như thế nào cũng không áp xuống được.

Ôn Noãn liếc liếc Liễu Tĩnh Hàm, quay đầu nhìn phi tiêu cắm vào vách tường bên kia, híp mắt nhìn kỹ mới phát hiện trên phi tiêu có khắc hình hoa mai tinh xảo, nàng hừ mạnh một tiếng, quay đầu trào phúng cười: "Không thể tưởng tượng được, đường đường là đệ tử phái Nga Mi lại làm ra chuyện bỉ ổi như này, tác phong của đám chính phái các người đúng là làm yêu nữ Ma giáo như ta đây phải mở rộng tầm mắt."

"Ngươi!" Liễu Tĩnh Hàm nhất thời khó thở, cổ họng dấy lên một cỗ tanh nóng.

Không Trầm không để ý đến hai nữ tử đang đấu võ mồm, hắn móc ra một bình sứ nhỏ từ trong ngực ra, lấy ra mấy viên đan dược đưa cho mọi người. Có lộ ngọc đan, mấy hiệp sĩ có nội lực tương đối thâm hậu nhanh chóng điều chỉnh tốt nội tức của mình, mấy tiểu đệ tử khác cũng đứng dậy hoạt động.

Nữ tử váy hồng sau khi có thể hoạt động liền gấp không chờ nổi tới chỗ Ôn Noãn, đắc ý nhìn nàng: "Không phải vừa rồi ngươi rất lợi hại sao, hả? Còn dám vũ nhục phái Nga Mi ta, lá gan đúng là không nhỏ!"

"Ta bây giờ cũng rất lợi hại!" Ôn Noãn ngồi dưới đất, cười ha hả ngẩng đầu nhìn nữ nhân trước mặt.

"Chết đến nơi còn dám mạnh miệng!" Nữ tử váy hồng cực kỳ chán ghét nụ cười tự cho là đúng của Ôn Noãn, nàng ta giơ tay lên, bàn tay mang theo chưởng phong hướng về phía mặt Ôn Noãn.

Ôn Noãn dễ như trở bàn tay bắt được tay nữ tử, cánh tay kéo nàng ta ngã xuống mặt đất, thấy nàng ta vẫn chưa có phản ứng lại, Ôn Noãn tốt bụng giơ tay ban cho nàng ta một cái tát.

Bang!

"Ta không có nội lực không có nghĩa là không có võ công." Ôn Noãn cười nói. Tuy nội lực bị phong bế nhưng võ công vẫn còn đó, vì hằng ngày đánh nhau làm nàng chiếm thế thượng phong.

"Ngươi đồ -"

"Sư muội!" Liễu Tĩnh Hàm lên tiếng ngăn lại động tác nữ tử, nàng đỡ bả vai suy yếu đến bên người nữ tử, nhẹ nhàng lắc đầu.

Chuyện nàng đánh lén sau lưng đã bị yêu nữ này vạch trần, nếu sư muội lại thêm tội danh ngược đãi tù nhân, thanh danh phái Nga Mi rất có thể bị các nàng làm xấu đi, rốt cuộc thì hôm nay có bao nhiêu người thực sự là nhân sĩ chính phái không ai biết. Liễu Tĩnh Hàm không dấu vết nhìn mọi người xung quanh, lôi kéo sư muội thối lui đến một bên.

Thành công bắt được thủ lĩnh ma giáo, vì phòng ngừa Ôn Noãn quen thuộc với địa hình của tổng đàn Ma giáo mà chạy trốn, một đội ngũ thảo phạt Ma giáo mênh mông cuồn cuộn rời tổng đàn về tới dân trạch phụ cận bọn họ đã đặt chân trước đó.

"Các ngươi trông chừng nàng ta cho tốt, không được để nàng ta chạy thoát!" Một đại hiệp trung niên nói với hai đệ tử của mình.

"Vâng thưa sư phó." Hai tiểu đệ trẻ tuổi cung kính tuân lệnh.

Đội ngũ lần này tới tiêu diệt Ma giáo cũng không lớn, chỉ có hai mươi người nhưng hai mươi người này đều là các đệ tử tinh anh của các đại môn phái, võ công đương nhiên cũng không phải bàn cái gì. Vốn dĩ liên minh chính phái tập kết một đoàn người mênh mông cuồn cuộn đánh vào tổng đàn Ma giáo nhưng khi thảo luận kế hoạch, Liễu Tĩnh Hàm đưa ra ý tưởng mới của mình, nàng cho rằng trực tiếp đánh vào Ma giáo chỉ làm cho Ma giáo có cơ hội chuẩn bị mà thôi, chi bằng tổ chức mấy cao thủ lặng lẽ tiến vào, bắt giặc phải bắt vua trước.

Kế hoạc này được võ lâm minh chủ rất tán đồng, các chưởng môn phái khác tự nhiên cũng đồng ý biện pháp đơn giản này, bọn họ sôi nổi phái ra đệ tử mình đắc ý nhất, vì thế mà một tổ đội đặc công bản cổ đại hình thành. Dẫn đầu đội ngũ chính là người lớn tuổi nhất, làm người cương trực, ghét a dua nịnh hót Lưu Trường Thanh đứng đầu tam hiệp Võ Đang đảm nhiệm.

"Lần này kế hoạch bắt giữ đầu mục ma giáo rất thuận lợi, hoàn toàn làn dựa vào kế hoạch tinh vi của Liễu nữ hiệp cùng Không Trầm thánh tăng võ công cao cường, ta Lưu Trường Thanh kính các ngươi một ly." Lưu Trường Thanh bưng lên một ly rượu gạo hướng Liễu Tĩnh Hàm cùng Không Trầm dơ lên.

"Khách khí." Không Trầm bưng chén trà trước mặt lên một hơi cạn sạch.

"Lần này tuy bắt được yêu nữ Ma giáo nhưng cũng để chạy mất không ít dư nghiệt Ma giáo, lần này trên đường áp giải khẳng định là nguy hiểm vạn phần." Kính rượu xong, Lưu Trường Thanh lại bắt đầu nói chuyện chính.

Lần này tới tiêu diệt Ma giáo một là vì chính phái võ lâm hai là vì cấp cho triều một cái công đạo. Mấy năm gần đây, Ma giáo luôn nguy trang thành để tử của võ lâm chính phái đi làm chuyện ác làm cho triều đình càng ngày càng bất mãn với võ lâm thậm chí còn nảy sinh ý nghĩ muốn tiêu diệt võ lâm, bọn họ lưu lại cho Ôn Noãn một mạng chính là vì đem nàng ta áp giải vào kinh thành, trước mặt bàn dân thiên hạ chứng minh võ lâm trong sạch sau đó giết chết nàng.

Chỉ là từ nơi này đến kinh thành đường xá xa xôi, trong quá trình áp giải nhất định sẽ có dư nghiêng Ma giáo nghĩ cách tới cứu giáo chủ bọn họ, bọn họ tuy có võ công nhưng cũng không chịu nổi đám dư nghiệt quỷ kế đa đoan.

"Ta và các ngươi không cùng đường, nhiệm vụ áp giải yêu nữ kia chỉ có thể dựa vào các ngươi."

"Ta cũng không cùng đường với mọi người, ta phải về môn phái để phục mệnh."

"Ta cũng vậy."

Vấn đề Lưu Trường Thanh nghĩ đến, mọi người tự nhiên cũng nghĩ đến, những người tham sống sợ chết lập tức lùi bước.

"Nếu không cùng đường vậy thì tại hạ cũng không cưỡng cầu, kinh thành gặp lại." Lưu Trường Thanh trong lòng khinh bỉ đám người chuột nhắt này, bên ngoài thì bình tĩnh mở miệng nói.

"Nguy hiểm không quan trọng, quan trọng là không thể để yêu nữ kia bị cứu đi bằng không giang hồ võ lâm chúng ta liền không giữ nổi." Liễu Tĩnh Hàm khi còn ở hiện đại sinh sống từng xem qua một vở kịch võ hiệp tên là Ỷ Thiên Đồ Long Ký, kịch nam nữ chủ ân oán tình thù tạm thời không bàn tới, điều nàng ấn tượng sâu nhất chính là triều đình và võ lâm đối lập làm cho võ lâm tử thương nghiêm trọng. Sự thật chứng minh, cùng triều đình đối nghịch sẽ không có kết cục tốt, có thể tránh liền tránh.

"Đúng vậy, nhất định phải chứng minh chúng ta trong sạch mới được!" Lưu Trường Thanh dùng sức gật đầu.

"Ta có một kế, không biết có thích hợp hay không." Liễu Tĩnh Hàm nghĩ nghĩ liền mở miệng nói.

- -----

Ánh nến rung nhè nhẹ, bóng dáng chiếu lên bóng tường cũng lung lay, Ôn Noãn từ khi bị nhốt vào phòng chất cũi liền không có ai quan tâm nàng nữa, mắt thấy bên ngoài của sổ dàn xuất hiện ánh trăng, cơm chiều của mình đến bây giờ vẫn chưa thấy bóng dáng đâu.

Ục ục... Bụng đói phát ra tiếng kêu than khóc, Ôn Noãn sờ sờ cái bụng rỗng tuếch, bất đắc dĩ bĩu môi.

Thật là, muốn người ta chạt trốn hay gì...

"Có ai không, mau đến đây!" Ôn Noãn cao giọng hô với người bên ngoài.

"Gọi gọi cái gì!" Đệ tử Võ Đang mở mắt quát.

Ôn Noãn ngồi trên mặt đất lạnh lẽo, trường bào đỏ thuận thế rũ xuống hai bên hông, chân dài trần trụi vắt chéo lên nhau, khóa miệng nàng hơi cong, thanh âm kiều nhu mà vô hại nói: "Ta đói bụng ~"

- ------

"Không tốt rồi không tốt rồi! Yêu nữ kia chạy mất rồi!" Đệ tử trông cửa hoang mang rối loạn chạy đển chính đường.

"Cái gì! Không phải đã dặn các ngươi phải trông trừng nàng ta cẩn thận sao!" Vừa mới nói nếu không thể áp giải nàng ta đến kinh thành chính phái liền gặp tai ương thì Ôn Noãn liền thật sự chạy, Lưu Trường Thanh hận sắt không thành thép trừng mắt nhìn đồ đệ nhà mình.

"Nàng không có nội lực, chắc chắn không chạy được xa, mọi người mau đuổi theo." Liễu Tĩnh Hàm là người đầu tiên thi triển khinh công bay ra khỏi cửa, những người còn lại cũng mau chóng đuổi theo.

Ôn Noãn căn bản là không muốn chạy xa, dù sao thì Không Trầm cũng ở chỗ này, nàng còn muốn ở bên cạnh hắn xoát cảm giác tồn tại thì sao có thể rời đi. Ôn Noãn ngồi xổm ở gốc cây to sau hậu viện, nhìn một đám chính phái lần lượt bay qua đầu, cười trào phúng.

"Xuất hiện đi."

Thanh âm đạm mạc vang lên trong hậu viện, trong lòng Ôn Noãn cả kinh, chân thiếu chút nữa vì những lời này mà bước ra. Trong cái thế giới đại hiệp xuất hiện khắp nơi này, người giang hồ không có võ công quả là không tiện, cảm giác của Ôn Noãn vốn dĩ rất nhanh nhạy giờ đây lại không phát hiện ra là có người đến, âm thanh bất thình lình như vậy thiếu chút nữa dọa nàng bị bệnh tim.

"Ra đi." Thanh âm kia lại vang lên.

Ôn Noãn vỗ vỗ ngực, không tiếng động thu liễm hơi thở.

"Ngươi khong chạy thoát được đâu."

Những lời này phảng phất như ngay bên tai, Ôn Noãn ngẩn người, quay đầu nhìn về một bên.

Dưới ánh tăng, thân hình đĩnh bạt của Không Trầm đứng thẳng, tăng bào màu trắng vẫn sạch sẽ như vậy, cà sa màu đỏ khoác lên người lại tăng cho hắn mấy phần nhan sắc sinh động. Mặt nhu quan ngọc không có bất cứ biểu tình gì, chu sa trên ấn đường hết sức chói mắt.

"Sao ngươi lại biết ta ở đây?" Ôn Noãn nhướng mày hỏi. Thân là giáo chủ Ma giáo, các loại kỹ xảo hiếm có trên người nàng nhiều không kể xiết, trong đó nín thở chính là một loại bí thuật phi thường kỳ dị. Loại bí thuật này chính là để đề phòng các loại cao thủ cảm giác nhanh nhạy.

Không Trầm không trả lời vấn đề này, hắn chỉ yên lặng tránh ra một con đường, mở miệng nói: "Trở về đi."

"Sao lại không trả lời câu hỏi của ta?" Ôn Noãn cười khẽ chậm rãi đến gần hắn: "Nói đi, tại sao khi ta nín thở ngươi lại có thể tìm được dễ dàng?"

Không Trầm lui về sau một bước, không quan tâm Ôn Noãn.

"Chẳng lẽ Không Trầm thánh tăng cùng ta tâm ý tương thông? Hử?" Ôn Noãn lại tới gần một chút.

"Trở về phòng chất củi." Không Trầm mở miệng nói.

"Muốn ta quay lại phòng chất củi? Được thôi, nhưng ngươi phải cho ta ăn, ta đói bụng." Đoán chừng đám đại hiệp kia sắp nghĩ tới nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất vì vậy nàng không truy hỏi vấn đề này nữa, dù sao nàng cũng có rất nhiều thời gian để tìm hiểu, bây giwof mục đích của nàng chính là lấp đầy bụng.

"Ngươi muốn ăn cái gì?"

"Tùy tiện, ăn ngon là được."

"Được." Không Trầm sảng khoái đáp ứng.

- ----

"Đây là cái gì..." Ôn Noãn ngồi trong phòng chất củi, mặt không đổi sắc nhìn cát chén trước mặt.

"Màn thầu." Không Trầm bình đạm trả lời.

"Lúc nãy ta nói là tùy tiện, nhưng vế sau ta cũng nói là phải ăn ngon mới được." Khóe miệng Ôn Noãn giật giật.

Không Trầm nhàn nhạt liếc Ôn Noãn một cái, đem hai cái màn thầu đặt vào chén sứ trước mặt Ôn Noãn.

"Ta cho rằng, màn thầu rất ngon."