Editor: demcodon

Cửa thang máy vừa mở ra Đàm Cánh Xuyên đã chú ý tới Tông Chính Hải ngoài thang máy. Hắn nhất thời hơi giật mình, chung quy vừa mới nói với Lục Dương về tổng giám đốc đương nhiệm nói Tông Thiên, đảo mắt đã thấy được người thật sự là quá khéo!

Đàm Cánh Xuyên mặt dù có tham dự hoạt động của Tông Thiên gặp qua Tông Chính Hải, nhưng cả hai cũng không có nói chuyện với nhau. Cho nên dù cho nhận ra đối phương cũng không phải có thể tâm sự chào hỏi.

Làm một người diễn viên xuất sắc, cũng là nghệ sĩ thâm niên, sức quan sát của Đàm Cánh Xuyên vô cùng nhạy bén, đặc biệt giỏi về xem mặt đoán ý. Hắn rõ ràng cảm giác được ánh mắt Tông Chính Hải nhìn qua không biết tại sao trong chớp mắt lại sắc bén như. Sau đó lại càng thêm thâm trầm, nhìn qua rất nghiêm túc lạnh lùng, không dễ gần gũi.

Từ trên mặt không chút biểu cảm của đối phương không đoán ra tin tức gì. Bất quá có thể khẳng định là "Ảnh đế" trong thang máy cũng không thể hấp dẫn sự chú ý của hắn (TCH).

Ngược lại có mấy người bên cạnh Tông Chính Hải nhận ra diễn viên nổi tiếng Đàm Cánh Xuyên, ánh mắt lập tức tụ lại ở trên người hắn.

Hai bên quỷ dị im lặng vài giây. Nếu không phải nhân viên bên cạnh Tông Chính Hải đè lại cái nút chỉ sợ cửa thang máy đều sắp đóng lại.

Lúc này Tông Chính Hải cử động. Hắn không có trực tiếp đi về phía trước mà đi sang bên cạnh hai bước chừa ra khoảng trống chính giữa, dường như là muốn nhừng cho người trong thang máy đi ra trước.

Biết trình tự trước xuống sau lên, ông chủ lớn còn rất chú ý lễ phép, chú ý trật tự công cộng nữa. Đàm Cánh Xuyên cảm thấy buồn cười vì bản thân đột nhiên có suy nghĩ này. Hắn quay đầu nhìn Lục Dương, ý bảo cậu ra thang máy trước, lại phát hiện người bên cạnh không biết tại sao lại đang ngẩn người.

"Sao vậy?" Đàm Cánh Xuyên cho rằng Lục Dương là bụng rỗng ngồi xe đột nhiên cảm thấy không khỏe. Vì thế hơi lo lắng.

Lúc Đàm Cánh Xuyên nói chuyện thì cơ thể hơi nghiêng về phía Lục Dương, tay cũng đỡ cánh tay đối phương, ở trong mắt người ngoài nhìn thấy là hai người dường như rất thân mật.

Lục Dương lúc này mới đột nhiên bừng tỉnh trả lời: "Không... không có gì, tôi không sao."

Dáng vẻ hơi bối rối kia nhìn thế nào cũng không giống như dáng vẻ không sao.

Đàm Cánh Xuyên một mặt lo lắng trạng thái của Lục Dương, một mặt cũng cảm thấy hơi xấu hổ. Đối phương đã nhường đường mà bọn họ còn chắn ở trong thang máy không đi ra cũng không để cho người khác đi vào. Người không biết lễ phép ngược lại biến thành bọn họ.

Vì thế hắn nhẹ nhàng giữ chặt cánh tay Lục Dương, nhỏ giọng trấn an nói: "Vậy chúng ta nhanh về phòng ngồi đi, cậu nghỉ ngơi một lát xem có thể khỏe hơn chút nào không." Sau đó dẫn theo Lục Dương đi ra thang máy.

Khi hai người đi lướt qua Tông Chính Hải thì đối phương cũng bắt đầu bước chân vào thang máy. Những người khác cũng liên tiếp đi vào thang máy theo tổng giám đốc nhà mình.

Còn đi chưa được mấy bước Đàm Cánh Xuyên đột nhiên có loại cảm giác bị người nhìn chằm chằm. Hắn phản xạ có điều kiện quay đầu lại chỉ có thể nhìn thấy cửa thang máy đang chậm rãi đóng lại ở trước mặt, hoàn toàn nhốt đối phương và tầm mắt ở trong cửa thang máy.

Đàm Cánh Xuyên lắc đầu, cảm giác có thể là có người nhận ra thân phận minh tinh của hắn cho nên nhìn mình nhiều một chút. Vì thế không hề suy nghĩ đến đoàn người Tông Chính Hải.

Hắn thấy Lục Dương lại cúi đầu cho rằng đối phương quả thật không thoải mái lại chịu đựng không nói, nên muốn nhanh chóng dẫn Lục Dương đi phòng VIP ngồi: "Chúng ta đi thôi."

Ai biết Lục Dương giống như đột nhiên nghĩ tới cái gì vội ngẩng đầu lên. Cậu nôn nóng nói với Đàm Cánh Xuyên: "Tôi có chút việc... tôi bị rơi đồ ở trong xe muốn quay lại lấy. Đàm... tôi nói nè anh Cánh Xuyên, anh đi tìm chị Tư Tư trước đi, tôi lấy đồ xong lập tức đến đây!"

Đàm Cánh Xuyên đối với xưng hô này vẫn là rất vừa lòng. Nhưng nghe được Lục Dương muốn quay lại bãi đậu xe vội hỏi: "Là đồ gì muốn dùng gấp hả? Gọi điện thoại cho trợ lý của cậu kêu cậu ấy mang lên giúp cậu không phải được rồi sao?"

Lúc bọn họ vừa xuống xe thì đã đi lên trước. Bởi vì tài xế và trợ lý của ba người sẽ ăn cơm chung chỗ khác. Cho nên cũng không đi chung với nghệ sĩ nhà mình lên.

"Tôi sợ đám người Tiểu Tống đã không còn ở trên xe, tôi tự mình đi lấy là được."

Đàm Cánh Xuyên thấy Lục Dương gấp đến độ trán đều chảy mồ hôi, cũng tin tưởng cậu nói đồ gì đó quả thật quan trọng. Vì thế nói: "Vậy tôi đi cùng cậu..."

"Không cần! Tôi tự đi là được."

Đàm Cánh Xuyên cảm giác được thái độ của Lục Dương rất kiên quyết, rốt cuộc cũng không có lại kiên trì: "Vậy được rồi, cậu đi nhanh đi, cũng gọi điện thoại cho trợ lý của cậu."

Lục Dương gật đầu, bước nhanh quay lại chỗ thang máy. Chờ thang máy đến cậu vốn định lập tức chạy vào nhưng cố tình bên trong có người, còn có ông lão ngồi xe lăn.

Lục Dương chỉ có thể kiềm chế nôn nóng trong lòng, chờ đối phương đều liên tục đi ra mới chạy vào ấn nút xuống tầng hầm đậu xe.

Đến tầng B2, không đợi cửa thang máy mở ra hoàn toàn Lục Dương đã chạy bước nhanh chen ra ngoài, lòng nóng như lửa đốt nhìn chung quanh tìm người. Đáng tiếc đi tới lui tìm một hồi vẫn không có nhìn thấy bóng dáng người kia như cũ, nhất thời cảm thấy rất uể oải.

Lục Dương nghe người ta nói qua nhà phát triển sẽ chuyên dụng thiết kế chỗ dừng xe vòng quanh gần chỗ thang máy, thuận tiện cho nhân viên cấp cao của mình ra vào dừng xe. Vừa rồi ở trên lầu mình chậm trễ vài phút, đối phương rất có thể đã lấy xe gần đây chạy đi.

Kỳ thật, Lục Dương vẫn chưa suy nghĩ rõ ràng bản thân tại sao phải vội vã quay lại, vội vã tìm người, chỉ dựa vào một loại trực giác. Cậu cứ cảm thấy lúc này nếu mình không làm chút gì, nói chút gì, giống như sẽ mất đi đối phương.

Vừa rồi Lục Dương đứng đối mặt với Tông Chính Hải, muốn chào hỏi lại cảm thấy trước mắt có nhiều người cũng không phải cơ hội tốt để chào hỏi. Cho nên cũng không có lo lắng nhìn đối phương.

Chờ lúc phản ứng lại được thì Lục Dương mới phát hiện dáng vẻ của cậu và Đàm Cánh Xuyên dường như sẽ làm cho hắn hiểu lầm. Hiện tại cậu chỉ nghĩ nhanh chóng tìm được Tông Chính Hải để giải thích rõ ràng với đối phương.

Về phần tại sao phải giải thích, nhìn thấy mặt lại giải thích như thế nào, kỳ thật Lục Dương còn chưa kịp suy nghĩ.

Ở bãi đậu xe không tìm thấy người, Lục Dương lấy di động ra do dự vài giây đối với số điện thoại trên màn hình, rốt cuộc hạ quyết tâm gọi vào dãy số cậu đã thuộc nằm lòng kia.

"Reng... reng..." Trong điện thoại chỉ truyền đến một âm thanh, tim Lục Dương càng khẩn trương hơn.

Bắt điện thoại đi, mau bắt điện thoại đi... chúng ta nói chút gì... Trong lòng Lục Dương yên lặng cầu nguyện. Nhưng mà đúng lúc này điện thoại đang kêu tiếng reng reng lại đột nhiên biến thành một giọng nữa dịu dàng mà máy móc.

"Xin chào quý khách, số máy quý khách gọi người sử dụng đang trò chuyện, xin gọi lại sau. Sorry..."

Đây... đây là ý rõ ràng thông nhưng đối phương lại cúp điện thoại.

Lục Dương nghe trong ống loa truyền đến âm thanh nhắc nhở quen thuộc không chút tình cảm kia trong khoảng thời gian ngắn không biết làm sao. Cậu mờ mịt kết thúc cuộc trò chuyện, do dự trong chốc lát khẽ cắn môi gọi lại một lần nữa. Nhưng mà trước sau cũng xuất hiện âm thanh nhắc nhở như vừa rồi.

Tại sao anh Hải lại cúp điện thoại của mình, ảnh không muốn bắt điện thoại của mình sao? Hay là nói, ảnh tức giận, ảnh hiểu lầm cái gì? Bây giờ mình nên làm cái gì đây?

Lục Dương cầm di động, lẻ loi đứng ở dưới tầng hầm gara, cô đơn chiếc bóng, lộ vẻ cô đơn.

--- ----

Tông Chính Hải ngồi ở trong xe mình hơi mệt mỏi dựa vào lưng ghế điều khiển, lẳng lặng nhìn bóng dáng xa xa nhìn qua hơn cô đơn kia.

Lục Dương gọi hai cuộc điện thoại dường như đã hết hy vọng, cũng hoặc cho rằng hắn thật sự tức giận nên không dám lại quấy rầy.

Điều này làm cho Tông Chính Hải vừa thở dài nhẹ nhõm một hơi, cũng cảm thấy hơi bực mình. Vừa rồi hắn còn cầm chặt điện thoại ở trong tay, giờ phút này lại ném tùy ý ở một bên.

Lục Dương vĩnh viễn sẽ không biết Tông Chính Hải phải cố gắng cỡ nào, trong lòng áp lực cỡ nào mới có thể khắc chế bản thân mình xúc động muốn điện thoại.

Trước sau cộng lại cũng hơn 10 giây, chính giữa lại có vài lần Tông Chính Hải muốn bắt lên nghe giọng Lục Dương một chút, nghe một chút cậu tùy tiện giải thích cái gì cũng tốt. Nhưng cuối cùng người đàn ông đưa ra quyết định rốt cuộc vẫn là quyết tâm, cứng rắn bày ra thái độ từ chối bắt máy.

Nhưng Tông Chính Hải làm như vậy cũng không phải tức giận, cũng không phải tính toán từ bỏ Lục Dương. Ngược lại, hắn đã quyết định lần này nhất định phải có được thứ mình muốn.

Kỳ thật, sau lần đầu tiên đến thăm đoàn phim Tông Chính Hải lại đến đoàn phim hai lần. Bởi vì không có người nào đó sẽ làm nũng đáng yêu lộ cái bụng "kẻ thứ ba" cướp đoạt sự chú ý nên quá trình hai người ở bên nhau làm cho người rất hài lòng.

Tông Chính Hải thậm chí có thể rõ ràng cảm giác được cảm xúc của Lục Dương có chuyển biến. Chỉ là vừa mới "thông suốt" đối phương hiển nhiên còn giống ốc sên thật sự cẩn thận, ngay cả thử cũng không dám.

Lục Dương thay đổi từ ngày thường sang sảng và tự tin, ngược lại trở nên lo trước lo sau, lo được lo mất. Ngay từ đầu cũng không có làm cho Tông Chính Hải cảm thấy bất luận khó chịu và không kiên nhẫn như vậy.

Làm một người trưởng thành hắn thật hiểu được phần tình cảm này đối với Lục Dương quả thật quá sợ hãi.

Tông Chính Hải cũng hy vọng bản thân Lục Dương có thể suy nghĩ kỹ càng. Chỉ là càng ở bên nhau càng thích, một khi chia lìa thì bắt đầu nhớ mong, người kia lại chậm chạp không có cho đáp lại rõ ràng.

Tông Chính Hải cảm thấy bản thân cũng sắp mất đi kiên nhẫn và tự chủ làm hắn tự hào nhất. Ngay lúc này mới xảy ra chuyện vừa.

Nói thật, khi ánh mắt đầu tiên Tông Chính Hải nhìn thấy Lục Dương và Đàm Cánh Xuyên cùng xuất hiện ở trong thang máy thì cuối cùng cũng cảm nhận được một chút cái gì gọi là "hỏa khí công tâm"*, cái gì gọi là "tức sùi bọt mép".

(*Hỏa khí công tâm: tức giận đến hôn mê ngất xỉu.)

Loại cảm giác này đối với Tông Chính Hải cực kỳ xa lạ. Bởi vì hắn vẫn luôn tự giữ bình tĩnh tự, bình tĩnh ổn trọng, làm chuyện gì cũng có thể bày mưu nghĩ kế sẽ làm cho tất cả đều nằm trong sự khống chế của mình.

Dường như từ chàng trai tên Lục Dương này một lần nữa xuất hiện ở trong mạng sống của hắn. Sau đó cũng chậm rãi dung nhập vào cuộc sống của hắn, hắn cũng có thể thể nghiệm được các loại tình cảm trước nay chưa từng có.

Bỏ qua những cảm giác đều là ngọt ngào và vui vẻ chiếm đa số, không giống như hôm nay có thể làm cho Tông Chính Hải trong chớp mắt trở nên nóng nảy.

Mãi cho đến khi Lục Dương và Đàm Cánh Xuyên rời khỏi tầm mắt của hắn thì Tông Chính Hải mới rất nhanh bình tĩnh lại.

Lục Dương nếu thật như đi ăn cơm riêng với Đàm Cánh Xuyên thì tài xế kiêm vệ sĩ là Lưu Hướng Hùng vì bảo đảm an toàn của Lục Dương không có khả năng sẽ không đi theo.

Tông Chính Hải lập tức gọi điện thoại cho Lưu Hướng Hùng, quả nhiên xác nhận suy đoán của mình. Bọn họ là đi cùng người đoàn phim ra ngoài ăn cơm, ngoài Lục Dương còn có Dương Tư, trợ lý và tài xế của mỗi người đều đi chung.

Có được đáp án Tông Chính Hải lại không có bởi vậy mà khôi phục lại tâm tình. Trong lòng hắn kích động mãnh liệt đến không thể thỏa mãn. Không thỏa mãn với quan hệ giữa hắn và Lục Dương chậm chạm không tiến triển làm cho hắn ngay cả giáp mặt tuyên cáo quyền lợi "chủ quyền" cũng đều không có.

Nhưng nếu mọi chuyện đã xảy ra có lẽ có thể trở thành một cơ hội. Một cơ hội tốt như vậy nếu không thể nắm chắc không phải uổng công làm cho Lục Dương sốt ruột sao?

* * *

Lục Dương vẫn còn không biết mình đang "chui đầu vô lưới" mà mất hồn trở lại phòng ăn khách sạn.

Thật vất vả lên tinh thần ăn xong cơm với bọn người Đàm Cánh Xuyên. Lúc trở lại đoàn phim thì cậu kêu Tiểu Tống về phòng trước, còn mình thì ở lại hỏi thăm Lưu Hướng Hùng.

Đáng tiếc lúc này Lưu Hướng Hùng đã được ông chủ "dặn" nên không có biện pháp nhắc nhở bên ngoài nhiều cho Lục Dương.

Vì thế Lục Dương rối rắm đến nửa đêm. Nếu không phải bởi vì ngày hôm sau còn có công việc chỉ có thể bắt buộc bản thân mình đi vào giấc ngủ, chỉ sợ cả đêm cũng không được an ổn.

Sau đó, khi Lục Dương từ chỗ thím Trương biết được Tông Chính Hải liên tục mấy ngày đều ở công ty không về nhà, rốt cuộc hoàn toàn sốt ruột!