Editor: demcodon

Sau khi Tông Chính Hải nói xong thì đầu bên kia điện thoại im lặng một lúc.

Lục Minh Viễn ban đầu khí lực đầy đủ mà chuẩn bị chửi liền mạch lưu loát lại bị một câu của Tông Chính Hải làm cho nghẹn họng, lại bởi vì cảm xúc đã sớm chuẩn bị xong đang "nổi nóng". Cho nên một hơi nửa vời thiếu chút nữa làm cho mình nghẹn chết.

Lại qua một hồi lâu ông mới nói từng chữ: "Hải tổng, tôi là bác Lục Dương. Bây giờ tôi đang nói chuyện với Lục Dương!" Người ngoài như cậu dựa vào cái gì chen vào nói?

Tông Chính Hải nghe ra ý đối phương đang nghiến răng nghiến lợi nói, nhưng không có đưa điện thoại cho Lục Dương mà là chỉ cậu cùng tiến lên phía trước. Hôm nay xem ra không thích hợp chạy bộ, nhưng tản bộ với hắn xuôi theo hồ cũng không tệ.

Lục Dương lập tức hiểu được ý của Tông Chính Hải. Vì thế hai người sánh vai từ từ tiến về phía trước ở trên con đường ngắm phong cảnh.

Khi Tông Chính Hải nhìn thấy Lục Dương thỉnh thoảng nhìn lén hắn, dường như rất quan tâm đến cuộc đối thoại của hắn với Lục Minh Viễn. Vì thế hắn mở loa ngoài ra.

"Trước kỳ thi cuối cùng học sinh rất vất vả, tâm tình cũng dễ bị ảnh hưởng từ bên ngoài. Nếu Lục tiên sinh có thể bình tĩnh một chút thì nói chuyện với Lục Dương mới có thể thích hợp hơn."

Hắn còn bổ sung nói: "Mặc dù Lục Dương đã trưởng thành, theo luật không có người giám hộ mà nói. Nhưng hiện tại cậu ấy ở Đế Cảnh Quận, là một thành viên của nhà họ Tông Chính. Cho nên ngài có chuyện gì cũng có thể thương lượng với tôi."

Lục Minh Viễn không ngốc, ông lập tức hiểu ngay ngụ ý chứa trong lời nói của Tông Chính Hải. Lục Dương đã trưởng thành, có khả năng tư duy độc lập và khả năng hành động. Cậu có thể lựa chọn tiếp tục nói chuyện với Lục Minh Viễn, cũng có thể lựa chọn cúp máy hoặc là giao cho người khác nói.

Lục Minh Viễn đương nhiên cũng có quyền từ chối nói về mọi thứ với Tông Chính Hải, hoặc là trực tiếp cúp máy. Nhưng mục đích của ông vẫn chưa đạt được chỉ có thể trấn áp ngọn lửa nói: "Vừa lúc chuyện này có liên quan đến Hải tổng, cũng không phải không thể nói. Về phần thương lượng là chưa nói tới, chúng tôi chỉ muốn hỏi một chút lúc trước nhà họ Tông Chính đưa Lục Dương đi thì hứa rằng tương lai sẽ cho Lục Dương đến Tông Thiên làm việc. Nhưng hiện tại nó lại bỏ bê việc học mà chạy đi đóng quảng cáo. Chẳng lẽ chúng tôi giao đứa nhỏ cho nhà họ Tông Chính là để cho nhà cậu đưa nó đi sai đường sao?"

Lục Dương nghe được Lục Minh Viễn lại muốn mang tất cả ngọn nguồn dẫn đến nhà họ Tông Chính cảm thấy rất sốt ruột. Cậu đang chuẩn bị giải thích giúp Tông Chính Hải nói đây đều là ý của mình thì Tông Chính Hải lại lắc đầu, ra hiệu cậu không cần phải xen vào.

"Lục tiên sinh, không nói đến đóng quảng cáo là đi sai đường, điều này có đúng hay không. Nếu theo lời ngài nói Lục Dương bỏ bê việc học, tôi rất không đồng ý với loại suy đoán vô căn cứ này."

Tông Chính Hải muốn dùng sự thật không đồng ý với lời nói của đối phương. Hắn liệt kê từng việc nói: "Ngài có thể đến trường học hỏi thăm, cả học kỳ này Lục Dương chưa từng bỏ một tiết nào, cũng không có bỏ qua bất cứ bài tập về nhà nào. Bây giờ càng đang hết sức chuẩn bị kỳ thi cuối cùng. Tôi ngược lại muốn hỏi Lục tiên sinh mấy câu, nếu đây cũng là bỏ phế việc học thì ngài có phải yêu cầu quá hà khắc rồi hay không?"

Lục Dương nghe đến đây mới hiểu được lúc trước Tông Chính Hải đồng ý cho cậu làm diễn viên nhưng lại yêu cầu cậu không thể từ bỏ chương trình học là tầm nhìn xa cỡ nào. Cậu thậm chí hoài nghi Tông Chính Hải đã có ý định dùng cách này để đối phó với tương lai có khả năng xuất hiện làm khó dễ.

Chỉ cần Lục Dương không có bỏ phế việc học, ít nhất là trong thời gian học đại học người nhà họ Lục cũng không có lý do gì can thiệp vào "cuộc sống sau giờ học" của cậu. Về phần sau tốt nghiệp, Lục Dương tin tưởng khi đó mình đã chiếm được thành tựu nhất định mới đi thuyết phục Lục lão gia sẽ càng dễ dàng hơn.

Về phần đám người Lục Minh Viễn gọi là chú bác, cho dù Lục tiểu thiếu gia tuổi còn trẻ đã bất hạnh mất đi thì Lục Dương cũng không thể có nhiều thiện ý với bọn họ.

Trên thực tế, trong khi Lục Dương tâm phục bội phục với "tầm nhìn xa trông rộng" của Tông Chính Hải. Lúc Tông Chính Hải đang nói đến đoạn này thì trong lòng cũng tràn đầy kiêu ngạo và tự tin.

Lúc đầu khi nói chuyện phiếm nghe được Lục Dương may mắn đều không có tiết học lúc thử vai và chính thức quay. Tông Chính Hải hỏi một câu mới biết được Lục Dương nói với mình "sẽ cố gắng" rốt cuộc là "cố gắng" bao nhiêu.

Bọn họ sống dưới một mái nhà. Mặc dù bởi vì phần công việc của mình mà không thể gặp mặt mỗi ngày, nhưng bọn họ vẫn biết hành trình của nhau. Trong trường hợp đào tạo nội bộ mỗi tuần ở Bác Á còn có thể duy trì việc học ở trong trường đây là nghị lực và kiên trì của Lục Dương, làm cho Tông Chính Hải cảm thấy vui vẻ và tự hào hơn.

Bản thân Tông Chính Hải là một người rất kỷ luật, trong công việc hơi cố chấp nên thực hiện thái độ cẩn thận tỉ mỉ và nghiêm túc trong mọi khía cạnh ở công việc và cuộc sống. Hắn rất ngưỡng mộ kiểu người vừa kiên trì vừa chăm chỉ này. Cho nên phát hiện những ưu điểm của Lục Dương chỉ làm cho hắn càng thêm thích người này hơn.

Giữa thích và ngưỡng mộ lại có một chút hỗn loạn đau lòng khó có thể nói nên lời. Đây mới là phát hiện của Tông Chính Hải về tâm ý của mình với Lục Dương và cơ hội khác với những người khác.

Hai người tiếp tục chậm rãi đi, cho dù là cuộc điện thoại của Lục Minh Viễn cũng không thể phá hủy sự ấm áp lúc này.

--- ---

Lục Minh Viễn nghe được điều này tâm tình cũng không vui lắm. Ông hoàn toàn không nghĩ tới Lục Dương có thể làm được điều này. Điều này làm cho Lục Minh Viễn không khỏi nhớ tới em ba của mình, cũng chính là ba Lục Dương - Lục Minh thụy.

Cùng là sinh ra và lớn lên ở nhà họ Lục, khi các anh chị em khác tận hưởng cuộc sống vượt trội do gia tộc cung cấp mà không chút để ý, thậm chí tiêu sài phóng túng. Nó lại mang theo hào quang "con nhà người ta" vẫn luôn học tập xuất sắc gần như hoàn hảo.

Năm đó rất nhiều người cho rằng Lục Minh Thụy trốn khỏi công ty gia tộc thành công tiến vào Tông Thiên, là trèo cao lên anh em Tông Chính Hoành và Tông Chính Hưng. Nhưng sự thật chứng minh hai anh em nhà họ Tông Chính rất tin tưởng Lục Minh Thụy.

Vì đáp lại sự tin tưởng này Lục Minh Thụy mới rời Lục thị hoàn toàn bước vào Tông Thiên làm việc. Nếu không phải Lục Minh Thụy chết sớm, Tông Chính Hoành tránh nghi ngờ, Tông Chính Hưng cũng không biết tại sao lại mất tung tích. Có lẽ nhà họ Lục còn có thể dựa vào quan hệ giữa Lục Minh Thụy và nhà họ Tông Chính để tiến lên một bậc thang.

Mỗi khi Lục Minh Viễn nghĩ đến đây còn có chút đau lòng. Không cẩn thận suy nghĩ trôi xa, Lục Minh Viễn nhìn thấy vợ Thạch Mạn Lệ quẳng đến ánh mắt nghi ngờ mới giật mình nhận ra mình mới bị Tông Chính Hải nói hai ba câu "dẫn theo con đường sai".

Ông vội vàng nói: "Ý của tôi là nói chuyện nó chạy đi đóng quảng cáo ảnh hưởng rất lớn đến bản thân nó và nhà họ Lục."

"Lục tiên sinh, về vấn đề riêng tư ngài có thể yên tâm, chỉ cần ngài không chạy ra bên ngoài nói thì Lục Dương bên này tạm thời sẽ không công khai người nhà ra ngoài." Tông Chính Hải trả lời.

Điểm này Tông Chính Hải ngược lại không phải lừa dối Lục Minh Viễn. Trên thực tế, cho dù là người đại diện Vương Hữu Lan của Lục Dương cũng chỉ biết là Lục Dương và ông chủ Ngụy Bác có "quan hệ người nhà".

Mặc dù nhà họ Lục là một công ty gia tộc kỳ cựu, nhưng cũng có nhiều công ty có quy mô lớn như vậy ở Thân Thành, thật là không đáng được chú ý.

--- ---

Chờ Tông Chính Hải cúp điện thoại, Lục Dương cũng không có nói thêm một câu nào với Lục Minh Viễn. Khi di động trở về tay mọi chuyện đã được giải quyết, ít nhất là tạm thời giải quyết.

"Cám ơn... anh Hải." Lục Dương cầm di động, chưa bao giờ xác định người đàn ông này thật sự đối xử tốt với cậu như thế.

Đối mặt với người nhà họ Lục, Tông Chính Hải nếu sợ rắc rối hoàn toàn có thể nói trực tiếp với đối phương. Đây đều là quyết định của chính Lục Dương. Sau đó để cho Lục Dương một mình đối mặt với những lời chỉ trích của trưởng bối. Một người khó khăn cố gắng thuyết phục đối phương, cuối cùng cũng không nhất định có thể như ý nguyện.

Tông Chính Hải mạo hiểm nguy cơ bị chỉ trích là "bao biện làm thay" bảo vệ và lên kế hoạch cho cậu, giống như mình nói chuyện giúp cậu chính là nghĩa vụ và trách nhiệm của mình.

Trong lòng Lục Dương ấm áp, nghĩ rằng nếu buổi thử vai kế tiếp thông qua. Sau khi vào đoàn ít nhất mình có hai tháng không ở Đế Cảnh Quận. Trong lòng cậu có thể đóng phim mà sinh ra mừng phát điên dường như cũng không có mạnh mẽ như vừa nghe được tin.

Lúc này Tông Chính Hải cũng đang cẩn thận quan sát biểu cảm của Lục Dương. Hắn còn đang lo lắng Lục Dương sẽ bị ảnh hưởng bởi cuộc gọi từ Lục Minh Viễn.

"Nếu phải vào đoàn tôi sẽ rời đi hai - ba tháng, lúc trở về chỉ sợ Hắc Hắc đều sẽ quên tôi."

Lúc này trời đã tối, dưới ánh đèn đường mềm mại sườn mặt Lục Dương có vẻ hơi cô đơn.

Tông Chính Hải nhịn không được xoa xoa đầu của cậu, trong giây lát nghĩ tới điều gì đột nhiên tâm tình cũng hơi vi diệu. Hắn nghe được mình nhẹ giọng an ủi đối phương: "Nó sẽ không quên cậu, tôi sẽ dẫn Hắc Hắc đến đoàn phim thăm cậu."