Lạc Văn Xuyên ngồi trước bàn tài liệu, khẽ cắn cắn đầu bút.

Cậu nhìn sơ sơ tài liệu rải trên bàn.

Hầu hết là báo cáo tài nguyên của cấp dưới và một vài ý tưởng mới do phòng tài vụ mang lên.

Cậu nghĩ đến tình cảnh của mình một chút.

Vì cớ gì lại phải chuyển hết cả văn phòng chủ tịch xuống dưới tầng 1 chỉ vì sợ nữ chính mỏi chân, thật là, cốt truyện cậu viết cũng quá là khác người đi.

Nghĩ là làm, Lạc Văn Xuyên quay đầu nhìn trợ lí đang bận rộn soạn hồ sơ

- Cậu nếu có thời gian dọn dẹp lại tầng trên cùng một chút, hết tháng này chúng ta liền chuyển lên đó.

Trợ lí đang khom người liền cứng lưng, hoảng sợ như con thú nhỏ.

- Sếp, sếp vừa mới nói gì thế

Lạc Văn Xuyên đến phát mệt với người này, ngoắc tay.

- Tôi bảo cậu dọn dẹp lại tầng trên cùng một chút, hết tháng này ta lại chuyển lên đó.

- Nhưng sếp à, không phải anh nói

Lạc Văn Xuyên trừng mắt, anh ta lập tức im miệng, gật gật đầu.

Thật ra cậu cũng không muốn tỏ ra ngốc nghếch vậy đâu.

Sếp cậu lúc trước 1 2 muốn dời văn phòng chủ tịch xuống lầu 1 chỉ vì sợ ai đó mỏi chân , cậu cũng tận lực khuyên cản, không những không được gì lại còn mất lương 1 tháng.

Ai đời văn phòng chủ tịch lại đặt ở lầu 1 chứ? Trợ lí sợ sệt nhìn sườn mặt Lạc Văn Xuyên, đột nhiên nghĩ ra gì đó.

Không lẽ, đối với người phụ nữ kia, đã thực sự hết hứng thú rồi hay sao? Nếu đúng thật vậy, thì đây quả là chuyện đáng để mừng đó.

- Cậu nhìn cái rắm?

Lạc Văn Xuyên thấy trợ lí nhìn mình chăm chú, da gà da vịt tất cả đều nổi lên hết rồi.

"Reeeng" Tiếng chuông điện thoại vang lên từng hồi inh ỏi.

Lạc Văn Xuyên cầm di động, áp lên lỗ tai.

- Lạc Tổng, Tô tiểu thư đến tìm anh.

Hiện tại nói muốn gặp ngay lập tức ạ.

Tay cầm bút của Lạc Văn Xuyên cứng lại, khớp tay thon dài sinh động bị siết đến trắng bệch.

" Ài, mới có ngày đầu tiên xuyên sách, nữ chính đã vội vàng nhảy vào sọt rồi đó hả?"

- Chỉ có cô ta thôi hả

Tiếp Tân hơi khựng lại, bất đắc dĩ lên tiếng.

- Không ạ, còn có cả Sở tiên sinh nữa.

Lạc Văn Xuyên bắt đầu thấy hối hận rồi.

Đáng lẽ ra nên thiết lập tính cách nữ chính thông minh hơn một chút.

Nữ chính tên thật là Tô Thanh, một mỹ nữ chính hiệu.

Nhưng trí não thì chính là tỉ lệ nghịch với khuôn mặt cực phẩm của cô ta.

Tô Thanh là người rất vụng về, nghĩ gì nói đó, hoàn toàn không hiểu thâm sâu là gì, trong trắng tựa như một viên thạch vậy, cái gì cũng ngờ ngờ nghệch nghệch.

Vốn dĩ cậu định cho nữ chính làm ngốc nữ đến suốt cả cốt truyện cơ, bây giờ nghĩ lại liền hối hận không kịp.

- Đưa cả hai lên đây đi.

Tiếp Tân như không thể tin nỗi, hỏi lại.

- Lạc Tổng, đây...!đây là Tô tiểu thư đó.

Lạc Văn Xuyên nhíu mày

- Ừ, thì sao?

Tiếp Tân dở khóc dở cười, dưới ánh mắt chăm chú của Tô Thanh đang đứng trước mặt, nói vào điện thoại.

- Lạc Tổng, anh không trực tiếp xuống đón cô ấy sao?

Lạc Văn Xuyên không ngu, đương nhiên hiểu ý tứ trong câu nói đó.

Cậu trước đây trọng nữ nhân này, cô ta vừa đặt chân đến liền tự mình cún cút quẫy đuôi xuống đón tiếp, thật là mất mặt mà.

Lạc Văn Xuyên đang trên con đường quyết tâm xây dựng hình tượng, dĩ nhiên mỗi giây mỗi phút đều phải tận dụng.

- Tôi tin chắc Tô tiểu thư đến đây cũng không ít lần, bảo họ tự mình lên đây gặp tôi.

Mấy người không cần phải nhiệt tình quá đâu, ai nấy quay trở về làm việc mình đi.

Nói xong Lạc Văn Xuyên liền dập máy trước con mắt ngỡ ngàng của trợ lí.

Cậu xoa xoa mi tâm, hất đầu.

- Đi...!đi kiếm cho tôi ly cà phê đen.

Trợ lí ngoan ngoãn dạ một tiếng, cụp đuôi chạy khỏi văn phòng.

Cơ hồi cỡ 5-6 phút sau, cánh cửa bằng gỗ sang trọng lại mở ra lần nữa, một nam một nữ tiến vào trong.

Lạc Văn Xuyên ngãng đầu, đập vào mắt cậu là một hình ảnh cực kì chói mắt.

Tô Thanh đi trước, Sở Hạo đi sau.

Về người phụ nữ kia, ăn mặc vẫn tuỳ hứng như thường ngày, mà cho dù có khoác lên cái bao gạo đi chăng nữa thì Tô Thanh vẫn rất chói mắt, phá lệ xinh đẹp.

Đây là cái gọi là " Hào Quang nữ chính" đó.

- Mời ngồi

Lạc Văn Xuyên làm động tác mời, kính cẩn lịch sự, bên khoé môi thường trực treo một nụ cười không nóng không lạnh, vẫn luôn tuỳ hứng như vậy.

Tô Thanh có chút ngây ngốc nhìn người đàn ông trước mặt, cảm giác lạ thường chợt dâng lên trong lòng cô.

Lạc Văn Xuyên không chú ý đến sự khác thường trong con mắt của Tô Thanh, sự chú ý của cậu toàn bộ dồn lên người đàn ông phía sau cô ta.

Sở Hạo.

Nhân vật này nói không ngoa chính là con cưng thứ 2 của Lạc Văn Xuyên sau nam chính.

Cậu trong truyện đặc biệt chau chuốt cho nhân vật này khá nhiều, thậm chí nhiều lúc còn có cảm giác ngang ngửa nam chính.

Mặc dù không thâm trầm bằng, nhưng trong tay Sở Hạo lại có khá nhiều tài nguyên.

Không giống như cậu và Diệp Lâm Anh có gia thế hiển hách, Sở Hạo là hoa sen mọc lên từ đám bùn nhơ nhớp.

Trước khi nổi tiếng, Sở Hạo đã từng gánh một khoản nợ khổng lồ do người bố nghiện ngập để lại.

Sau này khi chen chân vào giới giải trí, dựa vào khuôn mặt điên đảo chúng sinh của mình, Sở Hạo từng bước vượt lên hiểm nghèo, tiến đến đỉnh cao danh vọng.

Hiện giờ trên dưới cả nước không ai không biết đến cái tên: Sở đại ảnh đế" Thậm chí tên tuổi của anh ta còn vượt cả biên giới, bay xa đến tận nước ngoài.

Trong vòng 3 năm đỗ lại đây, Sở Hạo không những làm ảnh đế, mà còn là mẫu ảnh nổi tiếng trên một số tạp chí nước ngoài và nhãn hiệu toàn cầu.

Vừa là bộ mặt quốc gia vừa là con cưng quốc tế, thậm chí giới tài phiệt trong nước còn phải kính cẩn nghiêng mình gọi anh ta một tiếng: Sở tiên sinh.

Sở Hạo cũng chính là kiểu tiếng sét ái tình với nữ chính.

Trong một lần vô tình đến thư viện liền thấy Tô Thanh chăm chú đọc sách, ánh nắng toả trên người cô ta như một vầng hào Quang dịu dàng khiến Sở Hạo mê mẩn.

Tô Thanh bất quá cũng không bài xích anh ta, con người cô ta vốn dĩ cũng yêu thích cái đẹp, thâm tâm lại vô cùng đơn giản, chỉ nghĩ rằng Sở Hạo muốn làm bạn với cô, nhưng không ngờ kẻ luôn kè kè bên cạnh mình là một con sói đội lốt người.

Hắn ta có thể sẵn sàng ngoạm lấy và tha con mồi về ổ bất cứ lúc nào.

- Tô tiểu thư, em đến đây có việc gì sao?

Một tiếng Tô Tiểu Thư thật là ngọt.

Tô Thanh ngãng đầu, nhìn chằm chằm Lạc Văn Xuyên.

Có hơi ngờ nghệch, Lạc Văn Xuyên còn có thể xa cách gọi một tiếng tiểu thư như thế hả? Thật không thuận tai .

- Lạc Văn Xuyên, em đến đây muốn thỉnh cầu anh một chuyện

Lạc Văn Xuyên hơi nhướn mày, ung dung

- Là gì ?

- Anh có thể...!buông tha cho em được không.

Sở Hạo ngồi ngay bên cạnh Tô Thanh, nhìn thấy khoé mắt cô hơi ươn ướt.

Hắn đột nhiên nhìn chằm chằm Lạc Văn Xuyên, mở miệng.

- Lạc tổng, tôi biết anh là người luôn phân rõ phải trái, vì sao đến chuyện tình cảm lại hồ đồ như vậy?

Tô Thanh hai tay Đan chặt, cố gắng kìm chế nước mắt.

- Anh Xuyên, em có thể hiểu phần tình cảm của anh dành cho em, nhưng anh cũng không nên sử dụng những cách cực đoan để bắt ép em như vậy.

Em cũng cần có sự tự do, cuộc sống đời tư của bản thân mình và em rất mong anh tôn trọng điều đó.

Lạc Văn Xuyên để não bộ hoạt động hết mức nhưng ngoài mặt vẫn bình thản, ngồi im không nói.

Sở Hạo cho rằng cậu định chối, liền lên tiếng cướp lời.

- Lạc Tổng, 1 tháng này Tô Thanh đi đi lại lại chỗ nào liền có xe theo kè cập đến đó.

Em ấy vốn rất sợ hãi nên đã nói với tôi, muốn tôi giúp em ấy.

Tôi cho thám tử tư đi điều tra một chút, phát hiện toàn bộ xe đi theo Tô Thanh đều có một kí tự giống nhau trên mũi xe, tôi được biết đó là biệt hiệu riêng của Lạc gia.

Lạc Văn Xuyên đã nắm được trọng tâm vấn đề, mỉm cười

- Ồ.

Tô Thanh không kìm chế được nữa, nước mắt tuôn rơi như suối.

- Anh Văn Xuyên, em luôn rất quý anh, xem anh như một người bạn mà trân trọng.

Không lẽ đến một hình tượng tốt của anh, anh cũng muốn phá bỏ nó trong mắt em sao? Cầu xin anh, hãy buông tha cho em đi.

Lạc Văn Xuyên vắt chéo đôi chân thon dài được bao bởi chiếc quần tây cắt may hoàn hảo không thiếu không thừa một miếng nào, khẽ cười.

- Được.

Tôi đồng ý..