Thẩm Dao ngẩn người đứng chôn chân tại chỗ, mắt đăm đăm nhìn về phía Ngụy Quân cũng đang nhìn về hướng này.

Hắn bấy giờ hoàn toàn quên mất bản thân đang đào tẩu mà kẻ khiến hắn phải trốn chui trốn nhũi lại đang đứng trước mặt hắn, cứu hắn.

Ngây ngốc một lúc bên tai chợt vang lên tiếng kêu thất thanh phát ra từ phía Ngụy Quân.

"Cẩn thận!"

Thẩm Dao mới kịp hoàn hồn xoay người về phía sau, mắt thấy đám tang thi vừa tấn công ở tầng hai lúc nãy đang chậm chạp đi về phía mình.

Hắn nhanh chóng co giò chạy về phía cửa lớn nơi Ngụy Quân đang đứng.

Trông thấy hắn chạy về phía này Ngụy Quân liền không nói hai lời lập tức xuất ra vài đạo lôi kích đánh về phía tang thi.

Y tập trung tấn công bầy tang thi phía trước nhưng tai mắt vẫn luôn dán chặt lên người Thẩm Dao.

Ấy vậy mà lại trông thấy tên hỗn đãn "lấy ân báo oán" nào đó đang co giò phóng nhanh ra khỏi siêu thị hướng lộ lớn mà chạy.

Thu hết một màn này vào mắt, Ngụy Quân lạnh mặt cười khẩy một tiếng.

"Ha...!định chạy?"

Biết được ý định trốn tránh của Thẩm Dao, Ngụy Quân nhanh chóng ra đòn dứt khoát tiêu nhanh diệt gọn lũ tang thi.

Sau đó liền cấp tốc phóng mình ra khỏi siêu thị đuổi theo thân ảnh phía trước.

Nói đến Thẩm Dao bên này vừa chạy lòng vừa lo lắng, đi được một lúc lại xoay người về phía sau xem xét.

Hắn thầm nghĩ mọi chuyện xảy ra hôm nay chắc chắn đều là trùng hợp.

Phải đúng rồi, tất cả đều chỉ là trùng hợp!

Thẩm Dao vừa chạy miệng vừa lẩm nhẩm: "Ngụy Quân không trông thấy mình, tất cả đều chỉ là trùng hợp.

Ngụy Quân không phải vì mình mà đến!"

Thẩm Dao tự thôi miên bản thân nhưng khi nhớ đến ánh mắt của người kia nhìn hắn.

Thẩm Dao thật chỉ muốn bị tang thi nuốt phát cho xong!

"Mụ nội nó, có cần quá đáng đến vậy không hả?!!"

Hắn dứt lời, bên tai chợt vang lên tiếng xé gió tựa như có cái gì đang từ phía xa bay đến.

Chưa kịp định thần, một nam nhân cao ráo gương mặt anh tuấn khí thế bức ngưới cứ như vậy xuất hiện trước mặt Thẩm Dao.

Hắn hoảng sợ mở to đôi mắt trừng về phía kẻ vừa đến, không biết vì sao Ngụy Quân lại theo kịp tốc độ của hắn.

Vì sao y phải đuổi theo hắn??

Hắn nhớ là từ lúc xuyên qua cho đến tận bây giờ vẫn chưa một lần cùng nam chính giáp mặt.

Thế thì vì cái lông gì mà Ngụy Quân lại chú ý đến hắn?

Nội tâm Thẩm Dao gào thét, tác giả gia...!ngài muốn "pháo hôi" tôi sống sao OTZ!!!!

Ngụy Quân thấy đã qua một lúc lâu mà người trước mặt vẫn kiên trì "mắt to trừng mắt nhỏ" với mình.

Y quả thực hết kiên nhẫn định lên tiếng phá tan bầu không khí hiện tại thì Thẩm Dao rốt cuộc cũng chịu lên tiếng.

"Ahaha vị ca ca, vị anh hùng này, tôi...!quả thực trên người tôi không có nhiều vật tư.

Lúc nãy tôi cũng không lấy được bao nhiêu liền bị tang thi đuổi tới, anh cũng trông thấy mà!"

Cười hề hề nói, Thẩm Dao vừa tận lực tránh né bàn tay của Ngụy Quân đang nằm yên trên vai của hắn lúc này.

Nhưng ngặt nổi hắn vừa mới cử động cánh tay kia lại gia tăng thêm lực, bóp chặt vai hắn đau đến thấu xương.

Thẩm Dao ăn đau liền thức thời ngoan ngoãn đứng im tiếp tục "mắt to trừng mắt nhỏ" với y.

Hắn không hề có tính kiên nhẫn nhưng nếu chịu thiệt một chút lại khiến cho Nguỵ Quân buông tha hắn thì việc bốn mắt nhìn nhau kiểu "thâm tình" này đối với Thẩm Dao hắn không là gì cả.

Mặc dù ánh mắt hiện tại của Ngụy Quân không những không có chút gọi là "thâm tình" mà còn mang theo tia dò sét khiến hắn vô cùng khó chịu.

Bị y nhìn như vậy trong một thời gian ngắn cũng đủ để Thẩm Dao cảm giác bản thân như đang trần truồng đứng trước mặt y vậy.

Bại lộ không một chút che giấu!

Ngay khi Thẩm Dao nghĩ không thể kiên nhẫn tiếp tục trò chơi "thâm tình" này nữa thì Nguỵ Quân rốt cuộc cũng lên tiếng.

"Cậu có dị năng không gian?"

Thẩm Dao nghe xong lập tức giật mình, hắn không ngờ chuyện mà hắn vừa phát hiện cách đây không lâu đã bị Ngụy Quân phát hiện.

Trên gương mặt hắn lúc này không còn mang vẻ nịnh hót ban nãy mà thay vào đó là một khuôn mặt khó chịu trông thấy.

Ngay cả lời nói sắp thốt ra cũng không hề mang một chút gì gọi là khách khí.

"Anh theo dõi tôi?!"

Thấy Thẩm Dao đột ngột thay đổi thái độ, Ngụy Quân không chút cảm tình nheo đôi mắt sắc bén lại nhìn hắn.

Lực đạo trên tay không những không giảm trái lại còn gia tăng thêm mấy phần khiến cho Thẩm Dao chốc lát lại khẽ nhíu mày nhưng vẫn ngoan cố không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

"Tôi hỏi, cậu tốt nhất nên thành thật trả lời."

Thẩm Dao lần này thật sự phát cáu, hắn không nghĩ nam chính "thánh mẫu" lại có thể phát ra lời nói khiến người ta dễ nổi điên như này.

Hắn mặc kệ ra sức vùng vẫy hòng thoát khỏi gọng kềm trên vai của Ngụy Quân nhưng tới cùng vẫn là vô dụng.

Tức giận dùng mũi giày đá vào cẳng chân của y cũng may là y nhanh chóng nhảy qua một bên né được nhưng lại khiến Thẩm Dao càng phát hỏa, nổi điên hơn.

"Không có, tôi mắc gì phải nói với anh.

Tên hỗn đản mau buông tay!"

Hắn càng gào thét vùng vẫy muốn tránh thoát, Ngụy Quân ngược lại càng ra sức nắm chặt hơn.

Thẩm Dao lại một lần nữa ăn đau ngay tức khắc không chịu được liền khụy cả người xuống nền đất.

"A."

Ngụy Quân cũng không buông tay chậm rãi ngồi xổm trước mặt hắn trầm giọng.

"Cậu biết tôi là ai, phải không?"

Thẩm Dao đỏ mắt nhìn y quát lớn.

"Phải, thì sao?!"

Ngụy Quân ngược lại không tức giận vì hành động của hắn, y cười cười một tay nằm yên trên vai hắn bất động.

Tay còn lại khẽ nâng lên nhẹ nhàng phủi đi vài hạt bụi vương trên tóc hắn, chậm rãi nói.

"Nếu cậu đã biết, vậy tôi cũng không cần vòng vo nữa.

Tôi muốn cậu gia nhập đội ngũ của tôi, sử dụng không gian lẫn dị năng của cậu vì tôi mà cống hiến!"

Y dứt lời mà Thẩm Dao bên này đã hoàn toàn hóa đá, qua một lúc lâu hắn mới dần tỉnh lại từ trong câu nói vừa rồi của Ngụy Quân, đột nhiên cười nắc nẻ một trận.

Ngụy Quân lần đầu tiên nhìn kẻ khác bằng đôi mắt "không thể nào hiểu được" mà Thẩm Dao sao khi cười một trận xong rồi mới chậm rãi lau đi ít nước mắt vương trên khóe mi mà trả lời.

"Tôi nói nè Ngụy ca ca, anh rốt cuộc là đầu óc có vấn đề hay mặt vốn dày nên không hề biết hai chữ Xấu Hổ viết thế nào?!"

Thẩm Dao nói rồi từ trên mặt đất ngồi xổm dậy, tay phủi phủi mấy hạt bụi bám trên quần.

Không đợi Ngụy Quân trả lời, hắn một lần nữa lên tiếng.

"Tôi nói cho anh biết, cho dù anh có là nam..."

Thẩm Dao suýt chút nữa thốt ra hai từ "nam chính" cũng may hắn lanh trí biết thắng gấp kịp thời không làm lộ thân phận.

Mà Ngụy Quân ngồi trước mặt hắn lúc này lại tiếp tục nhìn hắn bằng đôi mắt "không thể nào hiểu được" lần hai.

Thẩm Dao vội hoàn hồn liền khụ khụ hai tiếng đánh lạc hướng nghi ngờ của Ngụy Quân:

"Tôi nói cho dù anh có là nam nhân cường đại nhất ở mạt thế này thì ông đây cũng không có lí do gì phải đi theo anh!"

Nói xong, Thẩm Dao nhổm người muốn đứng lên liền lần nữa bị người phía trên ấn xuống.

Gương mặt âm trầm mang theo khí tức lạnh lẽo của Ngụy Quân xuất hiện trước mắt hắn.

Đây là lần đầu tiên trong đời Thẩm Dao chân chính hiểu được thế nào là run rẩy trước khí thế cường đại của một người.

Hắn run rẩy lòng bàn tay nắm chặt, phía sau lưng áo cũng xuất hiện một tầng mồ hôi.

Mặc kệ biểu cảm sợ hãi lúc này của Thẩm Dao, giọng nói lạnh lẽo của Ngụy Quân tựa như vang lên từ địa ngục vẫn đều đặng phát ra.

"Tôi tốt bụng nói cho cậu biết.

Mời gọi cậu gia nhập vốn chỉ là một hình thức, còn về việc có chấp nhận hay không ngay từ lúc bắt đầu đã không hề nằm trong phạm vi mà cậu có thể quyết định."

"Anh...!anh dựa vào cái gì?"

Thẩm Dao run giọng làm cho Ngụy Quân cảm giác có chút thoải mái.

"Dựa vào cái gì? Dựa vào việc tôi cất công mời gọi đám tang thi ở khoảng cách từ hai con phố đến đây diễn một màn vừa rồi!" =))

"Anh!"

Thẩm Dao nghe xong lại lần nữa hóa đá.

Không...!là chấn động mới phải!

Hắn đang tiếp thu nhưng lại không dám tin vào những gì Ngụy Quân vừa nói.

Nếu như hắn không có nghe lầm hoặc hiểu sai ý của y thì điều mà y vừa nói là đang ám chỉ việc y có thể điều khiển được tang thi sao?

Đờ mờ đây mới thực là "Bàn tay vàng" chân chính nha!

Nhắc lại mới nhớ Thẩm Dao hắn ngàn lần phỉ nhổ tên nam chính ngụy quân tử này.

Ngay từ đầu đã không khỏi nghi ngờ làm gì có chuyện anh hùng cứu mỹ nhơn....!dường như có gì đó sai sai...!ừm e hèm, phải là mỹ nam mới đúng!

Phải! Làm gì có chuyện anh hùng cứu mỹ nam tốt như vậy.

Ngụy Quân nhìn hắn vẫn sở di bất động liền mở miệng tiếp tục "hình thức kêu gọi"

"Cậu có cần chút ít thời gian cân nhắc việc gia nhập đội ngũ, tận tâm tận lực cống hiến sức mình không?"

Y vừa nói vừa nhổm người đứng dậy cũng thuận tay kéo cả người Thẩm Dao lên.

Không cho Thẩm Dao có cơ hội trả lời, Ngụy Quân lại tiếp tục ra đòn tấn công.

"Nhưng nếu cậu vẫn kiên quyết giữ vững lập trường không muốn đi theo tôi, vậy cũng được thôi!"

Nghiêm túc lắng nghe những lời Ngụy Quân nói nhưng chỉ duy nhất câu nói vừa rồi của y khiến hắn có phần kinh hỉ.

Đôi mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm Ngụy Quân như vừa tìm thấy được con đường sống.

Ngụy Quân trông thấy nếu để cho Thẩm Dao có cơ hội trốn mình, hắn liền xem đó là con đường sống.

Nghĩ đến kẻ trước mắt cứ tận lực trốn tránh y trông khi những người khác không ngại tìm mọi cách để tiếp cận y.

Ngụy Quân lần này triệt để phát giận, âm thầm siết chặt nắm đấm trong lòng thầm nghĩ:

Nếu cậu đã muốn trốn tránh tôi thì việc gì tôi phải để cậu được toại nguyện!

Nhìn Thẩm Dao vẫn dùng vẻ mặt chờ mong nhìn mình, Ngụy Quân khẽ nhếch môi nhưng lạ thay cái nhếch môi này của y lại làm cho da gà toàn thân Thẩm Dao đồng loạt trổi dậy, hắn cảm thấy một trận lạnh tóc gáy đang dần lan tỏa khắp người.

Nhẹ rùng mình một cái, Thẩm Dao vẫn kiên trì theo dõi từng nhất cử nhất động của Ngụy Quân, nghe y tiếp tục nói.

"Bất quá tôi sẽ nhiệt tình xách cậu trở về chỗ siêu thị lúc nãy.

A, quên mất nếu đã nhiệt tình thì nhiệt tình cho chót, tôi sẽ mời bầy tang thi đến dựng lại hiện trường lúc nãy cho cậu.

Xem như tôi và cậu chưa có chuyện gì xảy ra.

Tôi cũng không có cứu cậu!"

Y dứt lời Thẩm Dao liên tục lui về phía sau muốn tạo ra khoảng cách giữa hai người nhưng hắn chưa kịp lui đến bước thứ hai, cánh tay của Ngụy Quân đã nhanh chóng kéo hắn trở về vị trí cũ.

Thẩm Dao lần này không dám nhìn trực diện y chỉ dám cúi đầu nhỏ giọng với y, âm thanh phát ra có chút run rẩy.

"Anh, sao có thể?"

"Hử, sao tôi lại không thể? Nên nhớ, tôi cứu cậu được thì dĩ nhiên cũng có thể giết chết cậu!"

"Anh đây là đang đe dọa tôi sao?"

"Không đúng.

Nên nói là tôi đang cho cậu cơ hội."

Thẩm Dao nghe xong âm thầm phỉ nhổ, cái gì mà cơ hội? Cơ hội để trở thành pháo hôi hay thành mồi nhử tang thi?

Đây rõ ràng là đang đe dọa ép buộc hắn, y rõ ràng không cho hắn sự lựa chọn thì làm đếch gì có cơ hội ở đây!

Bởi vậy mới nói cơ hội cái đầu anh, cơ hội con mẹ nhà anh!!!

Thẩm Dao còn mắng người chưa đủ, Ngụy Quân đã tiếp tục hối thúc hắn đưa ra quyết định.

"Suy nghĩ đủ lâu cũng nên quyết định rồi chứ? Tôi khuyên cậu đừng cố thử thách sự kiên nhẫn của tôi.

Tôi thực sự rất kém về khoản đó!"

Thẩm Dao lại tiếp tục muốn mắng người nha! Nhưng so với việc mắng người thì hắn lại nghiêm túc suy nghĩ hơn.

Hắn biết nếu bây giờ từ chối thì Ngụy Quân chắc chắn sẽ không ngần ngại mang hắn trở về lại siêu thị quẳng hắn vào bầy tang thi.

Nhưng nếu Thẩm Dao đồng ý đi với y, rốt cuộc đến cuối cùng hắn cũng không có được cái kết tốt đẹp.

Aaaaaa....!suy nghĩ đi, suy nghĩ đi Thẩm Dao, hắn biết bản thân hắn đi cũng chết mà không đi cũng chết.

Chỉ khác ở chỗ chết sớm hay muộn mà thôi!

Được! Hắn mặc kệ, nếu số phận đã định hắn phải chết như vậy thì chết sau dù sao cũng tốt hơn chết trước.

Được rồi được rồi, Thẩm Dao quyết định sẽ đi theo Ngụy Quân an phận làm pháo hôi bên cạnh y được chưa OZT

Hắn nghĩ mình trăm phương ngàn kế muốn thay đổi số phận pháo hôi trong tiểu thuyết, muốn bản thân được bình bình an an sống lâu hơn một chút nhưng xem ra vẫn là không thể được đi!

Chấp nhận số phận mà tác giả đã định sẵn cho mình, Thẩm Dao rốt cuộc cũng quyết định đối mặt với Ngụy Quân, đối mặt với khắc tinh đời này của hắn.

"Anh muốn tôi đi theo anh, cũng được.

Nhưng với một điều kiện."

"Cậu cho rằng trong tình huống hiện tại vẫn có thể bàn điều kiện với tôi?"

Mụ nội anh chứ không thể!!!!

Thẩm Dao hắn thực muốn giết chết tên trước mặt nha!!!

"Có thể!"

Thẩm Dao cố gắng áp chế ngọn lửa đang bùng phát.

Mà phía đối diện Ngụy Quân lại đang nhìn hắn bằng cặp mắt dò xét khiến Thẩm Dao cảm thấy vô cùng không thoải mái, ngọn lửa giận trong lòng cũng theo ánh mắt đó mà rụi dần đi.

Qua một lúc cân nhắc, Ngụy Quân rốt cuộc cũng lên tiếng.

"Được.

Là điều gì?"

Thẩm Dao âm thầm thở ra một hơi, hắn kiềm chế giọng nói sao cho thật bình tĩnh.

"Anh không được giết tôi.

Nhất định phải bảo vệ tôi."

Hắn dứt lời Ngụy Quân đột nhiên phát ra một tiếng cười nhẹ.

Thẩm Dao phải thú thật mỗi lần y mỉm cười là y như rằng da gà da vịt hắn không hẹn mà thức dậy.

Phải biết rằng nụ cười của Ngụy Quân chính là mở đầu cho sự chết chóc nhưng nếu không phải thì cũng là chuyện chẳng tốt lành gì sắp xảy ra.

Ngụy Quân không hề biết suy nghĩ của Thẩm Dao lúc này, y cười vốn dĩ chỉ là cảm thấy thật hứng thú với cậu nhóc trước mặt mà thôi.

Cũng đừng hở chút là nghi oan cho y như vậy!

Thời gian từng phút từng phút chậm chạp trôi qua.

Thẩm Dao bên này vừa lo sợ vừa hồi hộp nhìn Ngụy Quân, hắn chỉ nói như vậy nếu y không đồng ý hắn quả thực cũng không biết phải làm gì.

Cho đến khi tim của Thẩm Dao sắp không chịu được nhảy ra khỏi lòng ngực, Ngụy Quân cuối cũng cũng nói ra quyết định có đồng ý với hắn hay không.

"Được!"

Thẩm Dao như không tin vào những gì mà mình vừa nghe xong.

Y vậy mà lại đồng ý, Ngụy Quân vậy mà lại đồng ý không giết hắn.

Nam chính cường đại nhất mạt thế lại đồng ý bảo vệ cho một tên pháo hôi như hắn!!!

Thẩm Dao thật muốn xin phép tác giả đoạn này có thể cho hắn thỏa mãn cười to hai tiếng haha không ta?!

Ngụy Quân nhìn thấy Thẩm Dao vừa nãy còn mang bộ dạng run sợ, vậy mà y đơn giản chỉ hứa với hắn một câu đã khiến hắn trong lòng trăm hoa đua nở.

Thật là một kẻ thú vị!

"Được rồi, rời khỏi nơi này thôi."

"Được, nhưng trước hết anh buông tay ra có được không? Tôi thấy hơi đau đau..."

Ngụy Quân lúc này mới chú ý đến cánh tay của mình vẫn còn đặt trên vai Thẩm Dao.

Y liếc nhìn hắn một cái sau đó mới thong thả nhấc tay khỏi vai hắn.

Nói đến Thẩm Dao sau khi được giải thoát khỏi gọng kềm của y liền đưa tay đặt lên chỗ Ngụy Quân vừa nắm một phen xoa lấy xoa để.

Ngụy Quân nhìn động tác của hắn, nói cũng không thèm nói đã quay đầu bước về hướng của siêu thị lúc nãy.

Cách đó không xa chính là lối ra của thành phố.

Thẩm Dao không rõ y là đang muốn đi đâu nhưng chắc là đi về hướng đội ngũ của y.

Nghĩ vậy nên liền nhanh chóng nối gót chạy theo y.

Hai người một trước một sau yên lặng rời khỏi, bỏ lại phía sau là cả một thành phố chết cùng với vài con tang thi "du lãng"..