7- Sự trả thù của khối băng. Nam chủ đến thăm!!! (2)

Trạch Nhiên hơi đỏ mặt về cái cánh tay đang không yên ổn trên người cậu, cơ thể cậu hơi vặn vẹo khó chịu tránh cánh tay kia.

Hành động kì lạ của cậu làm cho Hàn Dật Thiên và Lôi Thiếu Hiền khó hiểu, do cách một lớp chăn nên hai người không thấy được bên trong.

"Cậu khó chịu chỗ nào sao!?" Hàn Dật Thiên lên tiếng, còn Lôi Thiếu Hiền tuy không mở miệng nhưng ánh mắt cũng đầy lo lắng.

Trạch Nhiên gật đầu:

"Có con sâu đang không an phận cứ bò trên người mình."

"Aaaa...đau." Vừa nói xong Trạch Nhiên hét thảm một tiếng.

Hàn Dật Thiên và Lôi Thiếu Hiền chạy lại giựt mấy cái chăn ra 'tìm sâu'.

"Có con sâu nào đâu!?" Lôi Thiếu Hiền hỏi.

"Ha ha...thằng em của tôi nó có bệnh ảo tưởng sức mạnh nên đừng quan tâm." Trạch Thần Diên lên tiếng nói.

"Bệnh ảo tưởng sức mạnh!?" Hàn Dật Thiên thắc mắc hỏi

"Đúng vậy, bệnh xuất hiện khi nó ăn chay làm hòa thượng, thuốc chữa hả, chỉ cần thượng mười người trong một đêm là hết liền a." Trạch Thần Diên mặt nghiêm túc trả lời, nhưng bởi vì gương mặt đó mà Dật Thiên và Thiếu Hiền cười ra tiếng.

"Anh...anh." Trạch Nhiên gương mặt tuấn tú đỏ lên như trái cà chua vì tức, lắp bắp không biết nói gì.

"Ha ha....không ngờ cậu có cái bệnh thú vị như vậy." Dật Thiên cười nói

"Đúng vậy, thượng một đêm mười em có đủ tinh lực không đây." Lôi Thiếu Hiền không biết sống chết thêm mắm thêm muối vào.

-------khoảng nửa tiếng sau-------

"Ọt~~~~" tiếng bụng của người nào đó đánh trống lên.

"Anh không biết giữ ý tứ gì cả, sự lịch sự là điều quan trọng nhất anh không biết sao!?" Trạch Nhiên lên tiếng chất vấn, ai ngờ...

"Ọt....ọt~~~~" bụng của người nào đó còn đánh trống lớn hơn

"Ha ha, em còn nói anh, từ sáng tới giờ chúng ta có ăn gì đâu, nói cái gì lịch sự với không lịch sự. " Trạch Thần Diên cười nói

"Để tôi xuống bếp nhờ người làm đem đồ ăn lên cho." Lôi Thiếu Hiền quan tâm nói

"Dật Thiên, lần sau có thăm thì nhớ đem cho tôi truyện ngôn tình và đồ ăn ngon tới nha~" Trạch Thần Diên tự nhiên nói, không bởi vì mới quen biết chưa được một tiếng đồng hồ mà ngại ngùng. (T/g: mặt chai rồi nên không biết ngại ngùng là gì.)

"Hả...à ừ." Hàn Dật Thiên hơi bất ngờ nhưng rất nhanh bình thường lại. Người anh em sinh đôi của Nhiên Nhiên này cậu chưa từng nghe nhắc tới, nhưng gương mặt hai người khá giống nên cậu cũng không hỏi, chuyện của người ta, cậu có quyền gì để hỏi chứ, mặc dù cậu và Nhiên Nhiên là bạn nhưng bạn thì cũng có giới hạn của nó, đâu phải là bạn thì sẽ nói luôn chuyện nhà ra đâu.

Mà nếu nhìn kĩ gương mặt của Thần Diên rất giống con gái, lần đầu cậu thấy một người như vậy, vừa giống trai vừa giống gái nhưng lại rất hòa hợp, không mạnh mẽ như con trai và cũng không ẻo lả như con gái, giọng nói thì rất dễ nghe, làm cậu xúc động muốn tìm hiểu con người này.

Không lâu sau Lôi Thiếu Hiền mang đồ ăn lên phòng, hai người nào đó nhìn thấy thức ăn thì mắt sáng lên, không hề để ý hình tượng mà ăn như dân chạy nạn, làm Dật Thiên và Thiếu Hiền trợn mắt há hốc mồm nhìn hai người.

---------------***--------------

"Cơm nước no nê rồi, hai người nói xem, tại sao lại trở thành như vậy!?" Lôi Thiếu Hiền lên tiếng.

"Là anh hai cho tụi tôi ăn đá nên bị cảm. " Trạch Nhiên lên tiếng.

"Tự nhiên lại làm như vậy, tớ thấy anh cậu làm việc lúc nào cũng có lý do của nó mà." Hàn Dật Thiên thắc mắc hỏi.

"Ờ thì do tôi không biết giữ miệng, lúc đang chửi khối băng kia ai ngờ hắn đứng ngay cửa. " Trạch Thần Diên chu miệng nói.

Cả đám lâm vào trầm tư.

Không biết Trạch Thần Diên suy nghĩ gì, bỗng nhiên cười nham hiểm:

"Tôi có ý này."

"Ý gì!?" Ba người còn lại đồng thanh hỏi

"Lại đây. " Trạch Thần Diên ngoắc ngoắc tay.

Cả bốn người chụm lại.

"Bây giờ chúng ta sẽ..........như vầy.....rồi như vầy....sau đó là vậy." Trạch Thần Diên vừa kể vừa làm động tác.

Ba người còn lại thì hơi bất ngờ sau đó thì cũng cười nham hiểm theo.

----------the end----------

Chương 8: Tôi sẽ làm cho anh phải cầu xin!!!

P/s: m.n đọc vui vẻ vote+cho ý kiến của mình nha 🙌🙏