'Cạch'

"Người xong rồi sao ạ?" Y Dạ nghe tiếng thì liền quay đầu lại.

"Chà, con nói đúng, A Tiêu đúng là rất có tay nghề! Nhìn xem này!" Chiêu Mẫu Đơn vui vẻ xoay người một vòng.

"Nương nương rất đẹp!" A Miện nói.

"Cảm ơn ngươi!" Chiêu Mẫu Đơn che miệng cười "Cảm ơn cả ngươi nữa, A Tiêu!"

"Là phúc phận của nô tì thưa nương nương" A Tiêu dù mở cờ trong bụng nhưng ngoài mặt vẫn khoan thai, khách sáo.

"Tiểu Dạ, tới đây"

Y Dạ nghe gọi liền tới.

"Cái này cho con!" Chiêu Mẫu Đơn đeo lên cổ Y Dạ một sợi dây chuyền đúng màu ngọc bích. Mặt dây là một bông cỏ bốn lá, mấy hạt đính trên dây nhìn cũng biết không phải hạng thường gì.

"Nhìn thật đẹp..." Y Dạ chăm chú nhìn sợi dây trên cổ mình.

"Đúng không? Sợi dây này từ rất lâu, nữ nhi Chiêu gia đều đeo khi có dịp quan trọng. Mẫu thân ta, tức tổ mẫu con, đã cho ta sợi dây này còn giờ thì... nó là của con"

"... Con sẽ giữ nó cẩn thận!" Y Dạ khẳng định.

"Haha, nói thế chứ hồi còn nhỏ như con ta đã bán nó đi không biết bao nhiêu lần mà tổ mẫu con có để ý gì đâu. Ta chắc là nó không quan trọng như con tưởng đâu, cô nương ạ!" Chiêu Mẫu Đơn bùng đầu Y dạ một cái.

"Nhưng mà con vẫn sẽ giữ..." Y Dạ xoa xoa trán.

"Hehe, nên là thế! Đi nào, cũng sắp tới giờ rồi!"

"Vâng!" "A Linh, đi nào! A Tiêu, A Miện! Hai người coi tiểu Viên và tiểu Đan nhé!"

.....

"Chiêu phi nương nương và thập tam công chúa giá đáo!"

Chiêu Mẫu Đơn cùng Y Dạ ngẩng cao đầu, ưu nhã bước vào, thu hút không ít ánh mắt và cả lời xì xào.

"Thần thiếp tham kiến hoàng thượng"

"Tiểu nữ tham kiến phụ hoàng"

"Đều miễn lễ đi!" Liễu Vân Phong xua tay, Chiêu Mẫu Đơn đứng dậy, theo ý về chỗ ngồi.

"Tiểu thập tam, tới đây với ta!" Liễu Vân Phong hướng tay về phía Y Dạ.

Y Dạ chỉ mỉm cười, cũng ngoan ngoãn tới ngồi bên cạnh Liễu Vân Phong.

"Di mẫu đâu rồi ạ?" Y dạ hỏi nhỏ.

"Bình thường hoàng hậu cùng thái tử và đại công chúa sẽ là những người tới cuối cùng, một lát nữa họ sẽ tới thôi!" Liễu Vân Phong xoa đầu Y Dạ.

"Thái tử và đại công chúa giá đáo!" vừa nhắc, người liền tới.

"Nhi tử/ tiểu nữ, tham kiến phụ hoàng"

"Hoàng hậu nương nương giá đáo!"

Khi Bạch Tư Nhan bước vào cửa, tất cả mọi người trong sảnh đều đứng dậy, trừ Liễu Vân Phong ra, tất cả đều sẽ phải cúi đầu trước hoàng hậu.

"Thần thiếp tham kiến hoàng thượng"

"Hoàng hậu của ta, tới đây!" Liễu Vân Phong đưa tay đỡ lấy Bạch Tư Nhan.

"Tất cả, bình thân đi" Bạch Tư Nhan quay người lại, giọng nói đặc biệt có trọng lượng, đầy uy nghi và phong thái của một bậc mẫu nghi.

Sau một câu của Bạch Tư Nhan, tiếp sau sẽ là lời đồng thanh đáp "Tạ hoàng hậu!" và tiếng loạt xoạt của tà áo và đồ dùng khi va chạm vào nhau.

.....

"Hôm nay, là ngày đầu tiên chúng ta ăn mừng lễ rước thần nên chúng ta sẽ tổ chức yến hội xuyên đêm cả trong kinh thành thay vì là yến tiệc quy mô hoàng cung như các thập niên trước. Các vị, mời nâng ly khai màn đầu tiên!" Liễu Vân Phong giơ chén, ngay sau đó, tất cả đều giơ theo, trừ nữ nhân, ai ai cũng phải uống.

Sau một màn rượu là đến tiết mục "tán nhảm" của các vị bá quan đi? Các quan văn thì rất khéo dùng lời, bọn họ nói chuyện rất hào hợp, tạo không khí khá thoải mái. Bên quan võ thì nói năng cộc lốc hơn, bọn họ còn liên tục kính rượu, nâng hết ly này tới ly khác, cũng nhờ thế mà không khí lại ngeh đúng chất "hội" hơn.

Cuối cùng cũng tới tiết mục đặc biệt sau một tràng rượu dài - các lễ vật.

Nói đúng ra thì cái tiết mục này chẳng phải là bắt buộc, chẳng qua do các quan cứ đua nhau dâng lễ để hưởng chút ân sủng nên đâm ra mới có cái phần moi tiền này.

Lễ vật từ các quan phải nói là rất đa dạng. Có người tặng nguyên hai rương toàn vật phẩm quý. Lại có kẻ dâng lên đầu cự mãng, các bộ phận khác đều được đem đi chế tác, cũng đều được dâng lên. Có kẻ lại tặng một loạt các san hô, sừng hươu, nhung tấm quý... vân vân và mây mây.

Có một đặc tính là bọn quan lại này, rất dễ nhìn ra kẻ nào có ý muốn nịnh bợ hay ôm đùi. Người này có ý nhường người kia, kẻ này có ý vượt mặt kẻ khác, rất nhiều bộ mặt được ngụy trang hoàn chỉnh.

*Mình đang ở thời nào đau chứ? Trong một vương triều, chuyện như này, rất phồ biến, người trụ lại sau cùng là kẻ mạnh nhất* Y Dạ nhấp trà, ánh mắt vô sắc nhìn đám người phía dưới. Cô bỗng nảy sinh cảm giác chán ghét họ, vì khi đã nhìn thấu mặt nạ của họ, tựa như có thể đọc được tâm can họ, liền thấy sự xấu xí và méo mó hiện ra. Cô nhăn mày, cố giấu đi sự chán ghét.

Bạch Tư Nhan nhìn Y Dạ sắc mặt âm trầm ngồi trong lòng mình, lại nhìn xuống dưới kia có một đại cô nương cái mặt cũng y như thế liền không kìm được mà thở dài.

*Hai con bé này... đây là ở gần nhau nhiều quá nên đâm ra giống nhau sao? Tại sao lại làm cái mặt như này vậy chứ*

"Tiểu thập tam, ta biết con nhìn thấy tính toán của những người ngồi trogn này nhưng... nhìn cho kĩ một chút, đừng vơ đua cả năm nhé!" Bạch Tư Nhan cười cười.

"... Vâng nương!" Y Dạ như chợt tỉnh lại, hơi ngớ ra một chút rồi gật đầu.