Chương 20: Lăng Minh Chi Kính (2)Tác giả: QAQ Lương tâm chó tha của tác giả cuối cùng đã trở về. Tính viết phiên ngoại H cơ mà thấy bản thân đang đầu độc thế hệ trẻ nên thôi lão viết lại về mạch truyện chính vậy.:)) Bởi vì lâu mới viết lại nên có chỗ nào bug thì các vị độc giả cứ bỏ qua hộ tác giả đần độn. Thực sự là tác giả đần độn không còn nhớ mình định viết cái gì luôn ấy~Thừa Thanh cùng Lăng Dạ vừa đi vừa nghỉ ngơi, tu vi của Thừa Thanh cũng đã khôi phục lại bảy, tám phần. Suốt chặng đường đi hai người đều không gặp gì nguy hiểm, ngược lại bộ dáng thong dong nhàn nhã giống như là đang du lịch tản bộ. Mà sự thực cũng là như thế, Thừa Thanh vốn đã đọc tình tiết Lăng Minh Chi Kính này trong truyện, còn Lăng Dạ là chủ nhân của Lăng Minh Chi Kính, hắn so với Thừa Thanh còn hiểu rõ nơi đây nhiều lần. Nguy hiểm duy nhất ở đây là ảo trận dẫn tới trung tâm của Lăng Minh Chi Kính cùng khảo nghiệm kế thừa. Kiếp trước nếu không phải ý chí muốn sống sót của hắn lớn, có lẽ hắn cũng đã bị bắt bỏ mạng tại hai cửa ải này rồi.
Thế nhưng hắn cũng không vội vã muốn đi nhận truyền thừa Lăng Minh Chi Kính, ngược lại hắn còn muốn cùng Thừa Thanh lạc trong bí cảnh này càng lâu càng tốt.
Khác hẳn với Lăng Dạ, Thừa Thanh lại muốn mau chóng mà hoàn thành thử thách này. Vì hắn còn muốn đi thu thập cho Lăng Dạ thêm một số thứ cần thiết để giải phong ấn nữa. Chẳng mấy lâu nữa kiếp nạn của cả hai người sẽ tới, hắn phải bằng tất cả sức lực giúp cho Lăng Dạ tăng tu vi nhanh nhất, như vậy sắp tới có chuyện gì, Lăng Dạ cũng có thể có khả năng chống đỡ hơn. Mặc dù Lăng Dạ là nam chủ, sẽ không thể chết, nhưng chịu đau khổ là không thể thiếu.
"Lăng Dạ, ngươi có thấy chúng ta đã đi qua chỗ này vài lần rồi không?" Vừa lúc đi ngang qua một cái cây đại thụ, Thừa Thanh chợt nhận ra dấu hiệu bất thường.
Hắn biết trong Lăng Minh Chi Kính có ảo trận vô cùng lợi hại, cho dù hắn đã đề cao cảnh giác vô cùng, chỉ là không ngờ dưới tình trạng hắn đã cảnh giác cao độ mà hắn lại vẫn có thể lạc vào ảo trận, quả nhiên là lợi hại.
"Phải không? Rõ ràng từ đầu đến giờ chúng ta đều đi đường thẳng, không lẽ nào lại vòng về chỗ cũ được sư tôn." Lăng Dạ giả vờ trầm ngâm suy nghĩ. Đương nhiên là hắn đã sớm phát hiện ra bọn họ đi vào ảo trận, thậm chí chính hắn còn cố tình dẫn sư tôn tới đây, có điều mặt ngoài hắn vẫn là nên giả vờ không biết thì hơn.
"Có thể là do chúng ta đã đi vào ảo trận rồi. Tiểu Dạ, ngươi thử dùng kiếm mở một con đường khác xem sao." Mặc dù là bị lạc vào ảo trận nhưng Thừa Thanh cũng không hề sợ hãi. Hắn tin chỉ cần có nam chủ ở đây thì nhất định hắn có thể thoát ra được, hơn nữa còn thành công nhận lấy truyền thừa của Lăng Minh Chi Kính nữa.
Có thể với người khác thì cách này sẽ không có hiệu quả, nhưng... Nam chính thì tất nhiên là khác mà, vận may chính là cao phá trời. Tùy tiện đi một hướng cũng sẽ là đường ra a~
Thừa Thanh tự tin tràn đây, mặt ngoài thì tiếp tục giữ bộ mặt bình tĩnh uy nghiêm, nhưng trong lòng thì đã vui ngất trời. Cảm giác chơi game có máy gian lận thế này thật là sướng!
Nghe mệnh lệnh của Thừa Thanh, Lăng Dạ ngoan ngoãn rút kiếm ra, quay qua quay lại nhìn một hồi rồi chọn đại một hướng vung kiếm lên. Cây cỏ dưới lực cắt của kiếm khí mà bị cắt đứt tạo thành một con đường. Thừa Thanh không nghi ngờ gì nhấc chân liền đi trước mở đường, lại không nhìn thấy nụ cười bên khóe môi của Lăng Dạ. Mặc dù đã trải qua một kiếp, nhưng sự truyền thừa là tới từ linh hồn, cho nên... Lăng Minh Chi Kính này đã vốn là của hắn. Chỉ là Lăng Dạ muốn dùng ảo trận này để lừa gạt con mồi của hắn mắc bẫy mà thôi...
Sau khi đi được một khắc, cuối cùng thì hai người cũng không còn bị đi lòng vòng tại một chỗ nữa, mà trước mặt hai người bỗng chốc xuất hiện một vườn đào. Vừa nhìn thấy vườn đào này, Thừa Thanh vừa hồi hộp lại vừa có chút lo lắng. Nếu vừa rồi chỉ là ảo trận nho nhỏ để ngăn người ngoài xâm nhập vào Lăng Minh Chi Kính, thì hiện tại chính là rào cản Lăng Minh Chi Kính bày ra để không ai khác có thể vượt qua ngoài nam chính. Thừa Thanh vô cùng cảm thán, nếu mà không phải hiện tại hắn tổ đội với cả nam chính mà đi vào đây, chỉ cần nghĩ đến mấy cái nguy hiểm sắp phải vượt qua cũng đủ làm hắn có xúc động muốn quay đầu bỏ đi rồi.
"Phía trước chỉ có rừng đào này, xem ra chúng ta phải đi qua đây rồi. Lăng Dạ, nắm lấy tay ta thật chặt, lát nữa tuyệt đối không thể bỏ ra. Biết chưa?" Sau khi chuẩn bị tâm lý, Thừa Thanh hít sâu một hơi rồi đưa tay ra nắm lấy tay của nam chính, không quên dặn dò.
"Vâng, con biết, thưa sư tôn. Con tuyệt đối sẽ không bỏ ra." Lăng Dạ khéo léo mỉm cười, gương mặt vốn cực kỳ yêu nghiệt bỗng chốc trở nên càng thêm hấp dẫn người. Cho dù là Thừa Thanh có tự chủ rất cao cũng không chịu được mị lực của nam chính. Hắn ngẩn ra, nhìn chằm chằm vào nụ cười rạng rỡ kia một cách thất thần.
"Sư tôn...? Ngài làm sao vậy?" Giống như là hoàn toàn không hiểu Thừa Thanh tại sao đột nhiên thất thần, Lăng Dạ cố ý dán sát mặt lại gần Thừa Thanh, trên mặt là biểu tình hoàn toàn vô tội.
"Ta... Ta không sao. Chúng ta đi thôi." Nhìn gương mặt xinh đẹp yêu nghiệt phóng đại trước mặt, gò má của Thừa Thanh chẳng hiểu sao hơi đỏ lên. Hắn làm bộ quay đầu, giả vờ bình tĩnh dắt tay Lăng Dạ tiến vào rừng đào.
Vừa bước vào, một mùi hương hoa đào nhẹ nhàng dễ chịu từ không khí lan tới, khiến tâm thần Thừa Thanh hơi hơi hoảng hốt. Hắn đề cao tinh thần, nắm chặt lấy tay của Lăng Dạ, kiên định đi về phía trước.
Tác giả: Các vị độc giả thân ái. Đoán xem tiểu công có thể lợi dụng Lăng Minh Chi Kính làm gì tiểu Thanh Thanh ngây thơ thuần khiết nào.(Con thú nào đó trong lòng tác giả bắt đầu gào loạn vì hưng phấn)