Tần Mặc cầm lấy lọ thuốc tới cạnh Nguyệt Sương ngồi xuống

Cô cầm lấy lọ thuốc mở nắp ra dùng tay lấy ít thuốc ra tay sau đó nhìn Nguyệt Sương

.

.

Nguyệt Sương chớp chớp mắt

-Làm sao vậy?

Tần Mặc mím môi

-Tóc của cô

Nguyệt Sương ngơ ngác 5 giây sau đó cười haha cố gắng cho không gian đỡ xấu hổ

-Em quên mất

nói xong cô túm lấy tóc tán loạn đằng sau lưng túm lên đầu

Tần Mặc vẫn nhìn chằm chằm Nguyệt Sương

.

.

-Em không có dây buộc tóc

Nguyệt Sương vẻ mặt vô tội nói

Tần Mặc nhíu mày một cái sau đó không nói gì nữa lấy thuốc ở tay nhẹ nhàng xoa xoa lên cổ Nguyệt Sương

Vì hai tay Nguyệt Sương phải túm lấy tóc nên việc bôi thuốc của Tần Mặc khá khó khăn

Nguyệt Sương híp mắt cười cảm nhận ngón tay của Tần Mặc nhẹ nhàng xoa lên cổ mình

Nước thuốc mát lạnh xoa vào cổ Nguyệt Sương khiến cho cảm giác đau của cô giảm bớt không ít

Tần Mặc vẫn đang bình tĩnh bôi thuốc cho Nguyệt Sương thì tay trượt một cái xoẹt qua cổ Nguyệt Sương suýt nữa là chạm vào ngực của Nguyệt Sương

Động tác Tần Mặc cứng đờ tay không hề nhúc nhích

Nguyệt Sương toét miệng vội lấy tay che miệng làm tóc tán loạn rơi xuống đằng sau

"cô chắc chắn sẽ không nhận là cô cố tình không buộc tóc lên đâu haha"

Mặt của Tần Mặc lúc này phải nói là đen xì xì cánh tay cứng nhắc thu lại,lia ánh mắt nhìn Nguyệt Sương

Nguyệt Sương cả người cứng đờ cười haha

-Chị tiếp tục, tiếp tục đi em không cười nữa là được

nói xong cô lại túm lấy tóc lên đầu rồi quay đầu lại tỏ vẻ Tần Mặc mau bôi thuốc cho mình

Tần Mặc nhìn chằm chằm Nguyệt Sương một lúc sau đó nhìn cổ Nguyệt Sương rồi thở dài lại lấy thuốc bôi bôi lên cổ Nguyệt Sương

Sau khi bôi thuốc xong Nguyệt Sương cảm thấy cổ tốt hơn nhiều rồi cô quay sang nhìn Tần Mặc mỉm cười toe toét

-Cảm ơn chị!

Tần Mặc vẻ mặt không biểu cảm nhìn Nguyệt Sương

-không phải cô nói là chịu trách nhiệm sao, không cần cảm ơn

Nguyệt Sương đang cười toe toét nghe vậy vẫn cười toe toét

-Đúng ha

Tần Mặc ...

Trong lúc không khí đang cứng đơ Nguyệt Sương còn đang bị Tần Mặc nhìn chằm chằm thì bụng Nguyệt Sương bỗng dưng phát ra âm thanh

Còn âm thanh gì thì...!tất nhiên là âm thanh đói bụng rồi

Tần Mặc đang nhìn chằm chằm mặt của Nguyệt Sương nghe tiếng bụng cô réo thì cúi đầu nhìn bụng cô

-không phải cô vừa mới ăn bánh mì sao?

Nguyệt Sương xoa xoa bụng ngại ngùng mỉm cười

-Không phải là vì ăn quá ít sao,cái bánh mì đó có tí chút,em cắn một chút chị cắn một chút được mấy miếng đã hết rồi

Tần Mặc trầm mặc

"Hình như cũng đúng"

-Tôi bảo đầu bếp nấu đồ ăn cho cô được không?

Nguyệt Sương gật đầu

-Được

Thế là Tần Mặc quay người đi xuống lầu nói với đầu bếp đang ngồi lướt điện thoại

-Làm phiền dì nấu ít đồ ăn cho Nguyệt Sương

Đầu bếp đang ngồi lướt điện thoại nghe vậy thì ngẩng đầu lên gật gật đầu đút điện thoại vào túi đứng dậy bắt đầu nấu ăn

Tần Mặc ngồi xuống bàn chờ cô đầu bếp nấu ăn trong khoảng thời gian đó vẫn ngồi thẳng người cực kì nghiêm túc giống như đang ở trong phòng họp vậy

Nguyệt Sương đang ở trên cầu thang nhìn trộm Tần Mặc nhìn thấy bộ dạng này của Tần Mặc thì cười đến híp mắt lại cô cố gắng che miệng,cố gắng nhịn cười đến suýt nữa thì lăn xuống cầu thang

Tần Mặc hình như cảm nhận được ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm hoặc có thể là nghe được âm thanh gì đó nên bớt chợt ngẩng đầu lên nhìn cầu thang

Nguyệt Sương giật mình hết hồn lùi cả người ra phía sau thấp thỏm lẩm bẩm

-không biết có bị phát hiện không nữa!