Edit: Mị Mê Mều

Trần Thù Quan lái xe một mạch thông suốt vào khu nhà ở quân đội.

Xe đỗ trong sân, chắc hẳn Trần Giác đã về đến nhà, thư ký Vương Bình theo bên mình ông cũng ở đây, lại qua đây như chợt có chuyện gì gấp, lên tiếng chào hỏi Trần Thù Quan rồi vội vã rời đi.

Sau khi Trần Thù Quan xuống xe, rốt cuộc Mạnh Sơ cũng tỉnh táo lại chút.

Cô vùi vào ghế dựa, ngập ngừng mà nghi hoặc nhìn bốn phía, không chịu đi ra.

Trần Thù Quan vòng sang một bên khác mở cửa xe, giúp cô khoác áo lông vũ lại lần nữa, nửa ôm nửa kéo mà kéo cô vào lòng.

Trần Giác đứng trên ghế đẩu nhỏ, ném túi giấy kraft Vương Bình mới vừa đưa tới, còn chưa mở lên sofa cách đó không xa.

Ông mặc Trịnh Dĩnh chỉ huy treo ngôi sao lên chỗ cao nhất, hiển nhiên là người đầu tiên nhận ra bọn họ, động tác trên tay cũng khựng lại.

Trịnh Dĩnh nghi ngờ nhìn theo tầm mắt ông.

Con trai mình dẫn một cô gái nho nhỏ bước vào sảnh, hệ thống sưởi trong phòng rất đầy đủ.

Anh cởi áo khoác trên người hai người, rất nhanh đi tới trước mặt ông bà.

Cô gái trông rất nhỏ, đặc biệt là bộ đồ gấu trúc đáng yêu quá mức này, thoạt nhìn như vẫn chưa trưởng thành.

Đứng bên cạnh Trần Thù Quan mặc quần tây áo sơ mi, có cảm giác không hài hòa dở dở ương ương.

Trần Thù Quan gần như không có biểu cảm gì trên mặt, anh nhìn về phía hai ông bà, nói: "Bố, mẹ!"

Rồi cúi đầu kề tai nói nhỏ với cô gái bên cạnh, không biết anh đã gì, mặt cô gái nhỏ đỏ lên, bức rức bất an ngẩng đầu, lên tiếng chào: "Bố..."

Trần Giác và Trình Dĩnh đồng thời liếc nhìn nhau, trong mắt đều là kinh ngạc không che giấu được.

Đứa con trai lạnh nhạt nhà bọn họ nghe vậy chỉ hơi nhíu mày.

Đầu óc cô gái nhỏ choáng váng, tự biết lỡ lời, ấp úng mà cúi đầu, ngón chân trần trong dép bông cuộn tròn lại, giọng lắp bắp lại ngập ngừng: "Chào chú, dì ạ."

Trần Giác nghiêm nghị gật đầu, cả người tỏa ra khí thế không giận tự uy, "Chào cháu."

Nụ cười trên mặt Trịnh Dĩnh không che giấu được, trực tiếp nắm lấy tay Mạnh Sơ: "Chào cháu nhé!"

Với tình tình này của Hành Chi, bà gần như cho rằng anh đã định sẽ cô độc đến cuối đời, hoặc sẽ tốt hơn một chút là tìm máy thí nghiệm lạnh băng giống vậy, yêu thích của hai vợ chồng có lẽ là xem ai có nhiều bản quyền phát minh hơn.

Nhưng không ngờ rằng, hôm ấy, Hà Vi nói Hành Chi nhờ đưa quần áo của con gái, không bao lâu thì Trần Thù Quan thật sự dẫn một mochi gấu trúc nho nhỏ đáng yêu về.

Thoạt nhìn rất muốn véo một cái.

Dẫu sau Trần Giác cũng là người quyền cao chức trọng lâu năm, ông nhìn vợ đang xúc động, cô gái im lặng không nói bị vợ lôi kéo, còn có con trai ôm eo người ta, nhàn nhạt nói: "Hà Vi, gọi chị Trương ăn cơm."

Trần Giác đi đến vị trí này, đương nhiên có người theo bên cạnh quản lý tất cả công việc của ông, bao gồm các thành viên trong gia đình.

Bức ảnh trên mạng mới vừa truyền ra, thư ký Vương Bình theo bên mình đã lập tức báo cho ông: "Thủ trưởng, bóng lưng này nhìn hình như là cậu chủ?"

Trần Giác vẫn nhận ra con trai của ông được, người trong bức ảnh cắt từ video đứng ngoài cửa khách sạn gõ cửa, cũng chính là Trần Thù Quan.

Giống như một trò cười.

Cũng chính là một trò cười.

*Truyện được đăng trên Wattpad của kittenctump*

Hôm nay là đêm giáng sinh, một giờ lẻ tám phút chiều, chuyên mục đoàn phim [Xin chào, đời sống khác của tôi!] phát weibo.

@Xin chào, đời sống khác của tôi: Cảnh đẹp đến đầu nhìn hoài cũng chán, đường bằng đến mấy đi nhiều cũng mệt.

Đừng ngại đến với trải nghiệm đời sống khác của tôi.

@Khương Hoa @Tần Tắc @Lâm Tịch @Mạnh Sơ @Vương Hạo.

Video đính kèm là hậu trường tập phim thí điểm mà hậu kỳ chế tác xong.

Bây giờ, Mạnh Sơ cũng được xem như là người có vài fan, chờ gameshow này phát sóng, không chừng còn có thể tăng một lượng fan lớn.

Bất kể là antifan hay fan qua đường đều được.

Mạnh Sơ bắt đầu kiểm soát nội dung weibo của cô, cập nhật trạng thái định kỳ.

Weibo của đoàn phim vừa mới phát ra, thậm chí còn có fan qua đường chạy đến dưới weibo cô chúc mừng cô.

Nhưng xem sau khi hậu trường mười phút, quần chúng hóng chuyện biểu hiện tình hình không đúng lắm.

Trong thôn Trần Lí mà ê-kíp chương trình đi đến gần như không nhìn thấy bóng dáng người trẻ tuổi, đại đa số là cụ già và trẻ nhỏ ở lại.

Trong những thôn dân này có mấy người có lẽ cả đời cũng không rời khỏi thôn Trần Lí, có lẽ nơi xa nhất họ từng đi chính là trấn Thủy Khê cách mười mấy dặm.

Các thôn dân lương thiện mà thuần phác, sẵn lòng dùng hết khả năng trợ giúp những người ngoài thôn chỉ ở lại mấy ngày ngắn ngủi, đồng thời cũng sẽ không vì có máy quay, ống kính, nhân viên chụp ảnh mà giả vờ hùng hồn.

Nhiệm vụ ê-kíp chương trình giao cho Mạnh Sơ là mượn củi lửa của các thôn dân, nhưng sau khi cô gõ cửa mấy hộ lại bị thất bại liên tiếp.

(1)

(1) Nghĩa gốc: meet your Waterloo là một thành ngữ có nghĩa là xếp giáo quy hàng, bị ai đó đánh bại.

Thành ngữ này xuất phát từ chuyện Napoleon bị đánh bại và bị bắt làm tù binh trong trận Waterloo năm 1815.

Cô gái nhỏ hoàn toàn không biết tầm quan trọng của củi lửa đối với những cụ già nơi mưa núi dồn dập này, lại ngang nhiên làm nũng trong chương trình.

Trải qua hậu trường được cắt nối, biên tập tỉ mỉ, hành vi tìm đường chết rõ ràng của Mạnh Sơ, không chút bất ngờ nào khi bị tập thể cư dân mạng tẩy chay.

Ngay sau đó, lại có nhân viên đoàn phim tung tin, thật ra Mạnh Sơ là nhân vật được một vị nào đó trong đài truyền hình bao nuôi, nếu không thì số người hạn định của chương trình này sao có thể đến lượt cô chứ?

Đến cả chuyện cô theo đuổi vị giáo sư nổi tiếng trong trường học trước kia cũng bị người khác lấy ra bới móc.

Hai giờ ngắn ngủi, sự việc còn đang tiếp tục lên men.

Một tài khoản marketing vô danh nào đó đăng một số bức tranh cắt từ video ở khách sạn Sông Hương.

Nghe đâu là chụp trước chương trình một ngày.

Tuy người đàn ông trong bức ảnh chỉ lộ bóng lưng nhưng trong phút chốc Mạnh Sơ mở cửa đã bị chụp lại chính diện.

Cô gái mới mười tám tuổi, sinh hoạt cá nhân này thật sự đủ "phong phú".

Các tài khoản marketing lớn nhân cơ hội ké fame, quần chúng hóng chuyện ai nấy xoay người biến thành ủy viên kiểm tra kỷ luật, hận không thể lập tức hắt bồn nước bẩn này ra khỏi giới giải trí.

Học sinh khoa biểu diễn còn chưa được xem là diễn viên tuyến 18 như Mạnh Sơ, có thể dấy lên sóng gió như vậy, nói không ai ở phía sau đổ thêm dầu vào lửa, e là cũng không ai tin.

Mạnh Sơ làm vai chính gió lốc, rề rà chưa phát biểu bất kỳ ý kiến gì.

Trái lại, vị giáo sư - nhà khoa học thần tiên của đại học S không cẩn thận bị ảnh hưởng đến trong sự kiện này, lại bị người qua đường A B C D điên cuồng liếm màn hình kia, vậy mà lại mở weibo!

Mười phút ngắn ngủi, số lượng fan tăng đến hai mươi ngàn người.

Mặc dù số lượng không lớn.

Nhưng chất lượng fan này gần như muốn nghịch thiên, gần như đều là vị xếp hạng thứ một, hai trăm: Hóa học và phòng nghiên cứu công trình phân tử XX, sân khoa XX, quan điểm XX, đại học S, V xanh loại này.

(2)

(2) Weibo V bên Trung nó giống loại tích xanh Facebook bên mình, có hai loại là V vàng (dành cho cá nhân hoặc người nổi tiếng) và V xanh (dành cho doanh nghiệp)

Rất nhanh.

Một làn sóng nhỏ những quần chúng hóng chuyện chuyển hướng từ sự kiện Mạnh Sơ sang vị giáo sư Trần được đông đảo V xanh vây quanh này, chỗ follow chỉ có một người.

Mạnh Sơ.

Mạnh Sơ bị người khác tung tin hot nói từng quyến rũ anh, toàn mạng bêu xấu tứ lung.

Post weibo duy nhất của anh là bài chuyển tiếp bức ảnh cắt từ video của tài khoản marketing nào đó.

Trực tiếp để lại năm chữ: Cô ấy trưởng thành rồi.

Thái độ không rõ ràng này lại đủ khiến người khác miên man bất định.

Giáo sư thần tiên thanh tâm quả dục trong truyền thuyết, sao lại có tiết tấu giống bề tôi dưới váy Mạnh Sơ vậy?

Rốt cuộc cũng có người phản ứng lại, lấy bức ảnh chụp chung trên mạng của hai người trong khoảng thời gian trước phóng to so sánh thử.

Chiều cao này, dáng người này, độ tương tự gần như đạt đến 95%.

Cư dân mạng bày tỏ drama đêm Giáng sinh đợt này hình như hơi to.

Áp lực của biên tập weibo chính thức của đại học S còn to hơn.

Là một người gần như xuất hiện trên TV mỗi ngày mà nói, Trần Giác cũng không đồng ý với cách làm phách lối lại rước mệt vào thân này.

Theo tác phong của ông, chỉ cần dặn dò, kêu người đè sự việc này xuống, gió thổi qua mặt nước không để lại dấu tích.

Rõ ràng là Trần Thù Quan hoàn toàn không để ý chút nào, anh đạp một chân xuống đã xáo trộn bãi nước đục này.

Mạnh Sơ không biết gì về chuyện lần này.

Cô ngồi trên bàn cơm một cách máy móc, trong đầu rối bời, cảm thấy có lẽ mình sắp điên rồi.

Hết chương 49.