Edit: Mị Mê Mều

Đầu óc cô mơ hồ, chán nản mà nhận ra, chẳng lẽ mình thật sự nổi lên tâm tư không nên có đối với anh.

Lúc không thấy hoặc giữ khoảng cách chút thì còn đỡ, có thể kiềm chế, nhưng cứ hễ gần anh, sau khi tiếp xúc da thịt, mình hoàn toàn không hề có sức ngăn cản.

Áo khoác lông dày nặng đã cởi từ lâu, Mạnh Sơ ngồi giữa hai chân anh, hạ thân chỉ cách chiếc quần leggings mỏng manh.

Tuy rằng anh không cương nhưng một khối phồng vùi giữa chân, chọc bên mép đùi phải của cô cũng rất cộm người.

Đêm hôm kia, cô gái nhỏ bị người đàn ông thay đổi tư thế "làm" mấy lần, chỉ ngủ hơn ba tiếng đã vội vã đi quay phim.

Hai ngày nay lại bôn ba đến mức tâm trí và sức lực mệt mỏi quá độ, cơ thể cô đã rất mệt nhọc rõ ràng.

Mà tâm tư cô lại xao động khó trốn thoát, nảy sinh khát vọng khác thường.

Mạnh Sơ nâng mông nhỏ, cọ cọ trên đùi anh.

Y định ban đầu là muốn rời xa vật to lớn tạm thời mềm nhũn này, ai ngờ cơ thể lại không chịu khống chế, không kiềm chế được mà dán lên, thậm chí bắp đùi còn trực tiếp đè lên đó.

Bỗng nhiên, Trần Thù Quan kêu rên, bóp chỗ thịt mềm ở mông cô, hỏi: "Bé ngoan lại chờ không kịp.

Hôm kia vẫn cho đút em ăn no, hửm?"

Cô gái ấp úng, màn hình điện thoại mà cô đang cầm chợt sáng lên, đồng thời phát ra thông báo có tin nhắn mới.

Đã tối vậy rồi, ai lại tìm cô vào lúc này?

Ánh mắt anh dừng lại, ngừng ở tai trái thõng xuống của cô.

Là tin nhắn thoại đến từ nhân viên ê-kíp chương trình.

Mạnh Sơ tưởng là có chuyện gì đột xuất, vẫn chưa nghĩ nhiều đã bấm mở.

......!

Một câu nói ngắn ngủi kết thúc, trừ khuôn mặt mệt mỏi ra thì Mạnh Sơ trông cũng còn tốt.

Nhưng vẻ mặt Trần Thù Quan, nhìn kỹ lại thì rõ ràng hơi vặn vẹo.

Anh híp mắt, đưa tay mở khung chat, nghe lại toàn bộ một lần nữa.

Giọng nam xa lạ trong wechat.

"Cô Mạnh, theo tôi một đêm.

Lúc ghi hình tôi cho cô chút cảnh quay, thế nào?"

Mạnh Sơ nhớ mang máng người này, hình như là nhiếp thợ chụp ảnh quay phim ở trường quay.

Nhưng đời trước, cô gặp rất nhiều chuyện như vậy, gã dùng giọng nói chứ không phải chữ viết, sợ là vì không muốn để lại chứng cứ rõ ràng.

Khỏi phải nói, trạng thái Mạnh Sơ bây giờ không tỉnh táo lắm, cô ném điện thoại, không đếm xỉa tới.

Trần Thù Quan không hiểu đạo lí đối nhân xử thế, nhưng tiếng người anh vẫn nghe hiểu.

"Nếu em cần tiền, tôi có." Anh sầm mặt, bỗng nhiên đột ngột mà thốt lên câu này, lần thứ ba đề cập với cô.

Thực ra Trần Thù Quan luôn một mình, rất ít quan tâm sống chết của người khác.

Bây giờ có thể đại từ đại bi bố thí cho cô đã là không dễ dàng.

Đã có tiền, ngoan ngoãn ở yên, không cần tham gia chỗ gameshow bỏ đi đó.

Nhưng Mạnh Sơ nghe không hiểu ý ngoài lời của anh.

Cô lắc đầu, mê man mà ngờ vực, đáng yêu nói: "Em có tiền."

Lại không biết sống chết mà lầu bầu lời trong lòng ra: "Anh có tiền liên quan gì đến tôi..."

Người đàn ông nhíu mày, đặc biệt là khi anh gần như kết luận chắc chắn về lai lịch của cô.

Anh không khỏi nghi ngờ nguyên nhân cô vẫn cố kiên trì bước vào cái giới này, biết rõ sẽ gặp phải vô số người mang ý đồ xấu trong khi nhìn cô quyến rũ như thế?

Hay chỉ đơn giản vì gặp lại người kia?

Anh hiểu bản lĩnh nhõng nhẽo, đòi hỏi của cô hơn bất kỳ ai.

Còn nhớ hai, ba tháng trước, dáng vẻ cô quấn quýt lấy mình, tuy cô đã không phải là Mạnh Sơ trước kia nhưng thứ vùi trong xương sẽ mãi không thay đổi.

Bây giờ cô lại thích Tần Tắc như vậy, có thể làm ra những việc này cũng không kỳ lạ.

Trần Thù Quan tự tin mà ngạo mạn, vốn chưa từng để Tần Tắc trong mắt.

Đối với Mạnh Sơ, anh cũng không nảy sinh yêu thích hay căm hận gì, thực ra cũng không cảm thấy hứng thú.

Cô căm ghét thì thế nào, cô ỷ lại anh như nghiện, cả đời này cũng khó rời khỏi anh được nữa, bất kể là thân hay tâm.

Rốt cuộc trong lòng cô nghĩ thế nào, với anh mà nói, nó cũng không quan trọng lắm.

Câu "Sơ Sơ, em thích anh ta" nói với cô vừa nãy, chẳng qua cũng chỉ vì chứng minh suy nghĩ điên cuồng của mình.

Chỉ là chân tướng này lũ lượt kéo đến, lại khiến Trần Thù Quan thấy khó chịu.

Anh nghĩ tuổi thực tế của cô gái nhỏ đáng yêu có thể còn lớn hơn anh một chút.

Cô gái anh gặp được, và cô gái người trong mơ vô vọng tự lấy bản thân làm thí nghiệm gặp được, có thể là cùng một người.

Cô đã từng thật sự yêu thích người kia, cũng như khi đó hờn dỗi nói yêu thích mình vậy.

Cô mở chân nũng nịu rên rỉ dưới thân người kia, lộ ra dung nhan yêu kiều mất hồn, cam tâm tình nguyện như thế.

Sau đó cô chọn Tần Tắc.

Bây giờ cô muốn theo Tần Tắc.

Trên mặt anh tối nghĩa khó hiểu, không biết lúc trước, cuối cùng mình quyết định từ bỏ có chính xác không.

......!

*Truyện được đăng trên Wattpad của kittenctump*

Mạnh Sơ dày vò khó nhìn, bóng đêm dần dày đặc, đêm đông chưa có ánh bình minh, chẳng biết lúc nào mới là điểm cuối.

Cô vừa mệt vừa buồn ngủ.

Chỉ muốn nuốt thứ dưới thân anh vào, cắn một hồi cho đỡ nghiện.

Không hiểu Trần Thù Quan bị gì, rõ ràng chính anh đã cứng giống như bàn ủi từ lâu nhưng lại một mực không chịu cho cô.

Cô khóc hức hức mà rên rỉ, mềm mại cầu xin, thậm chí chủ động bò vào giữa chân anh, lắc lắc mông nhỏ, tách cánh huyệt của mình ra, liều lĩnh muốn cưỡng ép ngậm côn th*t của anh.

Hết chương 43.