Edit: Mị Mê Mều

Chờ khi Trần Thù Quan xoay người nhìn sang, cô đang khom lưng, vểnh mông lấy áo khoác của mình trên sofa.

Chiếc váy mỏng manh dán vào da thịt hiện ra độ cong mê người, gần như khiến người ta không rời mắt.

Trần Thù Quan căng chặt người, yết hầu chuyển động không khống chế được.

Anh cảm thấy bé con này vặn eo, khẽ run ở nơi ấy, ôm lấy anh, liều mạng quyến rũ anh.

Anh hít sâu một hơi, khàn giọng nói: "Em tỉnh rồi."

Mạnh Sơ đang xoắn xuýt vì chuyện mình ngủ một đêm và dậy trễ ở nhà trọ của anh, cô đi chầm chậm đến cạnh anh trước cửa sổ, nhìn mọi người thỉnh thoảng qua lại dưới lầu, cô có chút chán nản lẩm bẩm: "Sao mà ra ngoài được đây?"

Rõ ràng, cô gái nhỏ giày vò một trận, khi tỉnh lại đã hoàn toàn mất hết ký ức đêm qua.

"Tôi không ngại." Trần Thù Quan trầm ngâm nói, nghiêng đầu hướng mắt về phía cô, có thêm mấy phần hứng thú xem xét và thăm dò.

Cô gái không nhận ra tín hiệu nguy hiểm này, cô choáng váng khiếp sợ tại chỗ.

Ý anh là anh thừa nhận và bằng lòng công khai quan hệ của hai người sao?

Mặt cô nhợt nhạt, giống như bị ai bóp cổ.

Lại chợt nhận ra sự thất thố của mình, cô cười gượng hai tiếng, khó khăn nói: "Không hợp lắm đâu, ảnh hưởng đến danh tiếng của anh mất, dù sao chúng ta cũng là thầy trò."

Trần Thù Quan cũng không chấp nhất chủ đề này nữa, tầm mắt dừng trên người cô vài giây rồi dời đi.

Trong nháy mắt, dường như anh muốn xé rách túi da cô ra, nhìn đến đáy lòng cô.

Mắt hoa đào của Mạnh Sơ cong lên, trên mặt mang nụ cười ngọt ngào: "Buổi sáng em còn có tiết, em về trước đây."

Trần Thù Quan gật đầu.

Cô gái nhỏ đeo khẩu trang như lúc đến, cô mở cửa, khom lưng ló đầu nhìn xung quanh.

Sau khi xác định bên ngoài không có ai, cô mới chạy ra ngoài.

Sắc bén trong mắt người đàn ông khó giấu, xuyên qua cửa sổ sát đất, anh nhìn cô gái nhỏ lén la lén lút vượt qua nhà trọ giáo viên, chuồn đến một tòa nhà khác, động tác trông rất buồn cười.

Mặt anh không cảm xúc, vẫn duy trì tư thế đó không nhúc nhích.

Anh biết rất rõ, cô bé Mạnh Sơ này sợ anh, không liên quan đến sự không hài hòa trên giường mà là trong lòng cô căm hận anh, sợ hãi né tránh anh không còn không kịp.

Rồi lại chẳng biết vì sao cô hoảng sợ đến thế, như đã sớm nhìn thấu anh nhưng không dám ngỗ nghịch anh nửa phần.

Nó có liên quan gì đến lời nói mớ hoang đường lần này của cô không?

Mãi đến khi tiếng nhạc chuông mặc định của hệ thống điện thoại của anh lại vang lên.

.

Kiếm Hiệp Hay

*Truyện được đăng trên Wattpad của kittenctump*

Đại học S.

Phòng thí nghiệm động lực học phân tử và trạng thái ổn định của cấu trúc hóa học của Trần Thù Quan.

Đang đứng trong khung cảnh hân hoan vui mừng.

Dưới sự hướng dẫn của Trần Thù Quan, mấy nghiên cứu sinh tiến sĩ quan sát phản ứng cộng Azide-Alkyne cycloaddition cả một đêm nhưng lúc này lại không hề buồn ngủ, biểu cảm trên mặt mỗi người đều là kích động và hưng phấn, không nhìn ra chút mệt mỏi nào.

Hứa Nguyện liên tục quan sát số liệu trên sổ ghi chép thí nghiệm, ngón tay khẽ run, giục Diệp Hân: "Sếp nói thế nào, tối hôm qua sếp nên ở trường học, giờ còn chưa đến đây à?"

"Mới vừa gọi điện lại, sếp cũng sắp đến rồi." Rõ ràng Diệp Hân còn muốn kích động hơn Hứa Nguyện, cứ luôn xác nhận với anh chàng: "Sư huynh, chúng ta thí nghiệm thành công thật ư?"

Các Ligand phản ứng cộng kiểu mới đã giải quyết vấn đề của tính tương thích dị vòng, loại chất xúc tác này lập nên một mẫu tuần hoàn trên cơ sở phân tách sản phẩm thành công, sự ảnh hưởng đến nghiên cứu thuốc quả thật là không thể lường được.

Nếu thật sự thành công thì con đường phía trước của bọn họ gần như đã bằng phẳng, tương lai sáng lạng.

"Mạch suy nghĩ của sếp luôn luôn đúng." Hứa Nguyện còn lớn hơn Trần Thù Quan một tuổi nhưng cũng là một trong số fan hâm mộ của anh.

Hết chương 22.