Biên tập: Lam Ying – Beta: Điềm

Năm ngày nháy mắt đã trôi qua, tin tức vừa truyền đi, đám nhân sĩ giang hồ như ruồi ngửi thấy mật ngọt, rối rít tụ lại. Trong lúc nhất thời trên khắp Phong Linh nhai đều là người trong võ lâm. Ngũ đại môn phái đã sớm đợi ở chân núi.

Nhưng nhìn kỹ thì hình như đám người Bình Pháp, Trương Đình Tân vẫn chưa xuất hiện, chỉ có một vài đệ tử hạng thấp mà thôi.

Mặc dù đã sớm dự liệu nhưng thực tế trông thấy vẫn có chút tổn thương.

Cố Phàm nhìn về Thẩm Kình Thương bằng ánh mắt buồn bã, mở miệng hỏi: “Ta không được người ta tin tưởng đến vậy sao?”

Thẩm Kình Thương mặt lạnh tanh vuốt lông sư huynh nhà mình: “Cũng không hẳn, mấy vị chưởng môn chắc là đã đến, chẳng qua là lúc này chưa cần thiết ra mặt thôi.”

“Có lý.” Cố Phàm nâng càm nói: “Nhị sư đệ đã trở về Thanh Sơn Giáo rồi, Kình Thương à ngươi cũng đi điều tra một phen đi.”

Thẩm Kình Thương: “Không đi.”

“Tại sao?”

Vẻ mặt Thẩm Kình Thương vẫn không chút cảm xúc: “Sư huynh chỉ cần vừa cách xa ta, sẽ bị người khác lừa đi.”

Cố Phàm: …

Tại sao, tại sao y lại không có cách nào phản bác những lời này? Vô lý vãi!

Hít sâu một hơi, Cố Phàm cố gắng che giấu chột dạ của mình, ho mấy tiếng, xua tay nói: “Lần này sẽ không thế đâu, ngươi đi nhanh về nhanh là được.”

Thẩm Kình Thương nheo mắt nhìn y hồi lâu: “Sư huynh có phải là có chuyện gì đang gạt ta không?”

Cái này chẳng lẽ chính là trực giác của dã thú trong truyền thuyết sao, còn có để cho người ta sống hay không hả.

Cố Phàm toát mồ hôi lạnh, vội chối bỏ: “Tuyệt đối không có. Kình Thương sao ngươi lại nghĩ vậy?”

“Ừm, chỉ thuận miệng hỏi mà thôi, tiền án của sư huynh quá nhiều.” Thẩm Kình Thương ngẩng đầu nhìn trời ra vẻ đang nghĩ lại: “Khi còn bé cũng vậy, lén ăn thức ăn của ta còn giấu diếm ta, cầm mấy quả trứng chim nướng khét lẹt còn nói là cơm tối của ta… “

Chuyện từ đời nào rồi đừng có lôi ra đâm chọc y chứ!

Cố Phàm không thể phản bác, chỉ đành câm nín.

Thẩm Kình Thương nghiêng đầu qua, thở dài: “Sư huynh thật sự chẳng thay đổi chút nào đâu.”

Chỗ nào không thay đổi, là mặt ngốc nghêch hay mặt bị ngươi bắt nạt? Có một tên sư đệ như vậy y mới phải thở dài đi!

Thẩm Kình Thương vừa ra một chiêu này, cột máu của sư huynh trở về số không.

Không đợi cho Cố Phàm khôi phục, Thẩm Kình Thương vươn tay xoa đầu y, trong đôi mắt đen nhánh có vài thứ y không thể hiểu: “Nếu sư huynh muốn làm như vậy, thì ta sẽ đi một chuyến, nhưng nếu như trong thời gian này mà sư huynh lại biến mất nữa, ta sẽ rất tức giận.”

Cố Phàm gạt tay hắn ra, hơi hé miệng định nói lại nhưng rồi chỉ ừ một tiếng.

Kình Thương, ta chỉ gạt ngươi một lần cuối cùng này thôi.

Bóng lưng Thẩm Kình Thương rất nhanh đã đi mất. Cố Phàm nhìn xuống dưới núi, rồi xoay người đi vào sâu trong rừng.

Trời đông giá rét, ngọn núi hoang vu, một khối đá màu xanh thẫm chặn đứng giữa đường. Cố Phàm dừng bước lại bên cạnh tảng đá, sau đó la lớn: “Phong Việt Trạch.”

Không có phản ứng.

“… Giáo chủ?”

Không phản ứng.

“Nhạc huynh?”

Vẫn không có phản ứng.

“… Ngươi nếu không ra ta sẽ đi.”

“Chậc chậc, A Phàm vẫn thiếu nhẫn nại như vậy.” Bỗng có một giọng nói vang lên phía trên, Cố Phàm hơi nhíu mày, ngẩng đầu nhìn lên.

Phong Việt Trạch đang gập một chân ngồi trên tảng đá, mái tóc dài màu đen được búi cao nhẹ nhàng, mặc một bộ trường bào xanh thẫm, tay áo thêu nổi hoa văn, tư thái nhàn nhã, trên mặt vẫn là nụ cười cợt nhả ngàn năm không đổi.

“Ngươi nếu gọi ta là tướng công, ta đã sớm ra rồi ý chứ?”

Cố Phàm: “… Không, vậy mời ngươi cả đời đừng có lòi mặt ra.”

“A Phàm, khẩu thị tâm phi không được đâu.” Cánh tay Phong Việt Trạch chống xuống, nhảy từ trên cao xuống đất, còn trở tay ôm lấy Cố Phàm, đặt cằm lên hõm vai y: “Ừm, gầy đi rồi. Sau khi quay về với ta sẽ chăm nuôi thật tốt, cho hết cái dáng vẻ gió thổi cái là bay ngay này đi.”

Còn gầy nữa, ngươi đang chọn thịt heo sao? Hơn nữa y nào có gầy, một trận gió mà có thể thổi bay thì chỉ có thể là bão, tuyệt đối là bão!

Cố Phàm cạn lời, lui ra mấy bước, tránh khỏi Phong Việt Trạch, lên tiếng: “À thì, giáo chủ, đã đến lúc rồi, có phải ngươi nên xuất hiện rồi không.”

Phong Việt Trạch cũng chẳng để ý thả tay để y tránh ra, nghiêng người dựa vào trên đá, đưa tay mân mê môi dưới, cười vô cùng yêu nghiệt: “Cái này không cần vội, nhưng mà A Phàm à, ngươi đang lo lắng gì sao? Nếu theo như kế hoạch thì sẽ chẳng có bất trắc gì xảy ra hết, hay là nói, ngươi có ý định gì khác hửm?”

Cố Phàm chột dạ, nhưng ngoài mặt vẫn cố nén không thay đổi sắc mặt, giọng nói vững vàng: “Nếu không theo kế hoạch thì ta biết làm gì.”

“Cũng đúng.” Phong Việt Trạch như có điều suy nghĩ nhìn Cố Phàm một cái: “Nếu ngươi còn phản bội ta một lần nữa, ta sẽ giết ngươi.”

Cố Phàm hơi run: “… Chúng ta vẫn nên hòa bình chút thì tốt hơn, đánh đánh giết giết sẽ mất lòng nhau lắm.”

Phong Việt Trạch cười cong mắt, thờ ơ trả lời: “Biết làm sao được, ta là người của Ma giáo mà.”

Dưới núi đã bị đoàn đoàn vây kín, ngay cả tiếng gió Tây Bắc rít gào cũng gần như bị bức tường người chặn lại, không thể xuyên qua. Mọi người cũng không biết địa điểm chính xác của kho báu, rối rít nhốn nháo muốn đi lục soát khắp núi, ai cũng có lợi ích của riêng mình, số người tuy nhiều nhưng cũng đã bắt đầu xuất hiện lục đục nội bộ. Rộn rộn ràng ràng cũng chỉ là một mớ hổ lốn.

Cố Phàm mắt lạnh nhìn ra, trong lòng chỉ muốn cười khổ.

Những người như thế, chẳng trách đời trước Thanh Sơn Giáo thiếu chút nữa bị diệt môn cũng gần như không có ra tương trợ, cái gọi là võ lâm chính đạo, có bao nhiêu người trong lòng có việc nghĩa chung của giang hồ?

“Ngươi thất vọng?” Phong Việt Trạch nhướn mày hỏi.

Cố Phàm lắc đầu một cái: “Cuộc sống vốn chính là như vậy, có cái gì phải thất vọng?”

“Nếu trên đời này có nhiều người ác như vậy, còn người tốt cực ít, ” Phong Việt Trạch cười thờ ơ: “Vậy ngươi cũng trở thành kẻ ác không phải là được rồi sao, cần gì phải đứng đây căm phẫn.”

Cố Phàm nhìn gã, mở miệng nói: “Mọi người đều là kẻ ác, vậy thế giới này còn ý nghĩa gì?”

Phong Việt Trạch híp mắt lại, bỗng thấp giọng cười nói: “A Phàm, câu trả lời này của ngươi rất thú vị. Nhưng có điều ngươi không biết, thật ra thì làm một kẻ ác cũng là chuyện hết sức cực khổ.” Dừng lại chốc lát, gã lầm bầm thêm một câu như đang tự nói với bản thân: “Trở thành kẻ ác, thì bất cứ lúc nào cũng phải đề phòng người khác, dù là bất cứ ai cũng không thể hoàn toàn tin tưởng, cũng không thể thân cận với ai. Cả đời chỉ có một mình mình, chỉ có thể tự mình thương mình, đó chẳng phải là chuyện rất đáng buồn sao?”

Cố Phàm ngẩn người, bỗng cảm thấy lồng ngực như bị thứ gì đè nén, khiến lòng y thoáng dâng lên một cơn buồn thương. Qua hồi lâu, y mới mở miệng nhẹ giọng nói: “Ngươi còn có Phong An Lan, còn có Thịnh Thiên và lão Mạnh.”

“Ừ, ta còn có bọn họ.” Phong Việt Trạch gật đầu một cách đứng đắn: “Nhưng dù vậy, A Phàm à, chỗ ta còn thiếu một mỹ nhân, cho nên sẽ không để ngươi đi đâu.”

Cố Phàm: “… “

Y mà còn thương cảm cái tên không tiết tháo này nữa thì y tuyệt đối là một tên ngu không có sai đâu đờ mờ!

“Đúng rồi A Phàm, chút nữa ta muốn làm vài chuyện xấu.”

“Hở?” Cố Phàm còn chưa phản ứng kịp, Phong Việt Trạch bỗng nhiên ra tay, vỗ một chưởng lên một thân cây cổ thụ ở cạnh vách đá. Thân cây to lớn mấy người ôm mới xuể vậy mà gãy thành từng đoạn, sau đó ầm ầm lăn xuống, đập vào đám người bên dưới.

Tựa như giọt nước bắn vào chảo dầu đang sôi, trong lúc nhất thời đám đông bên dưới trở nên nhốn nháo vô cùng, ai cũng rối rít lo chạy thoát thân.

Phong Việt Trạch vẫn bình tĩnh sửa sang lại ống tay áo, sau đó vung tay lên. Lập tức có mấy người bịt mặt không biết từ đâu xuất hiện hô to với bên dưới: “Giáo chủ Thiên Ma giáo giá lâm, Thiên Ma giáo thiên thu vạn đại, nhất thống giang hồ!”

Mí mắt Cố Phàm giựt liên tục: “Ngươi có thể giải thích một chút đây là tình huống gì được không?”

Phong Việt Trạch cười híp mắt hất cằm: “Thời buổi này nhân vật phản diện lên sàn diễn, đều cần khí thế.”

Cố Phàm: …

Cái mọe gì thế!

Hết chương 39.