*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Giang Tịnh vừa ăn vừa nghe Tử Tuyết Vi thao thao bất tuyệt, trên mặt không chút bất mãn, trong mắt còn hiện lên ý cười.

- Món sủi cảo tượng trưng cho sự đoàn tụ, mời khách ăn là tỏ ra quý trọng và nhiệt tình.

Giang Tịnh nghe đến đó ồ một cái, tựa tiếu phi tiếu hỏi

- Vậy tỷ mời ta ăn sủi cảo nghĩa là rất thích ta phải không?

Kỳ thực câu hỏi này không thích hợp để hỏi tỷ tỷ mình mà là hỏi người trong lòng mới đúng. Câu hỏi bình thường chính là " Quý trọng ta phải không? " chứ không phải là " Thích ta phải không? ". Tử Tuyết Vi đương nhiên biết ý nghĩa nó khác nhau, trong hiểu nhưng ngoài không hiểu mà nghiêm túc suy nghĩ.

Tử Tuyết Vi giống như đang nghiêm túc suy nghĩ, ngón tay trỏ đặt trên má, các ngón khác nắm lại. Động tác này rơi vào trong mắt Giang Tịnh, hắn cảm thấy thật đáng yêu.

- Lúc đầu ta rất ghét ngươi...

Giang Tịnh: "...."

- Bởi vì ngươi luôn quan tâm cái Giang Tĩnh Sa kia. Nhưng mà đệ đệ, ngươi đã cứu mạng ta, tỷ tỷ rất cảm kích ngươi, cũng thật thích ngươi!

Nàng đứng đó, nở nụ cười nhẹ khiến không gian bừng sáng. Giang Tịnh thất thần nhìn nàng hồi lâu mới tỉnh lại, vội ho nhẹ một cái

Giang Tịnh cũng không nhìn nàng nữa, cúi xuống tiếp tục viết thư pháp nhưng vẫn trả lời nàng

- Tam tỷ đã cứu mạng ta, ta phải trả ơn cho nàng.

Tử Tuyết Vi nhăn mặt

- Vì thế nên trước đây ngươi luôn chán ghét ta phải không?

- Ai bảo tỷ không việc gì lại gây khó dễ cho tam tỷ!

Tử Tuyết Vi tìm một cái ghế mà ngồi xuống, bĩu môi nhìn Giang Tịnh nói

- Cái đó là bởi vì ta ghen tị nàng luôn được ngươi quan tâm, ta là đại tỷ mới chưa bao giờ nhận được câu sinh thần vui vẻ của ngươi chứ đừng nói tới quà đâu. Thế mà nàng từ nhỏ đến lớn đều được ngươi tặng quà đấy!

Giang Tịnh nghe thế liền nhếch nhếch khóe môi, ngẩng mặt nhìn nàng

- Tỷ đây là đang ăn giấm chua sao?

Tử Tuyết Vi phản bác

- Ngươi mới ăn giấm chua, cả nhà ngươi đều ăn giấm chua!

Giang Tịnh càng thêm vui vẻ, ý cười càng sâu

- Ừ, cả nhà ta đều ăn giấm chua!

Tử Tuyết Vi nghẹn họng, bây giờ đã hiểu cái gì gọi là tự bê đá đập chân mình. Cả nhà hắn chẳng phải cũng bao gồm nàng hay sao?

Giang Tịnh nhìn mặt Tử Tuyết Vi đen như đít nồi liền trực tiếp cười ha ha ra tiếng. Khiến Tử Tuyết Vi hết hồn nhìn hắn

Hôm nay trời mưa sao??

Đột nhiên, Vệ Khanh từ bên ngoài tiến vào, cúi người bẩm báo

- Chủ tử, nha đầu bên người tam tiểu thư đang ở bên ngoài, nói cần gặp ngài gấp.

Giang Tịnh nghe xong liền nhìn Tử Tuyết Vi, thấy nàng nhíu nhíu mày, hắn liền hỏi Vệ Khanh

- Nha đầu đó có nói có việc gì không?

- Bẩm chủ tử, nàng vừa khóc vừa chạy tới đòi gặp ngài, còn lại đều không nói gì.

Tử Tuyết Vi thấy vậy cũng đứng dậy, quay sang nhìn Giang Tịnh nói

- Chắc tam muội đã xảy ra chuyện, đệ nên đi qua xem một chút đi, ta còn có chút chuyện muốn về xử lí

Nói xong nàng liền hướng cửa mà rời đi