Editor: Endy

Bởi vì An Sênh hành động thật sự quá đột ngột, thao tác lại quá nhanh, cho nên Phí Hiên không thể phản ứng kịp, nhất thời ngây ngẩn cả người.

Nhưng anh chỉ ngẩn người trong hai giây liền lập tức bắt lấy An Sênh, mu bàn tay của anh vừa bị thương, một mảng máu bầm, An Sênh niết một chút, Phí Hiên liền đau đến nhe răng.

Phí Lam Lam vốn kiên trì muốn vào phòng, không đợi cửa đóng lại, liền thấy Phí Hiên kề sát vào An Sênh, tư thế mập mờ, như đang ôm An Sênh. Phí Lam Lam trên mặt hiện lên xấu hổ, vội vàng lui ra ngoài.

“Vu oan hãm hại? Sao chuyện này không đến với cô nhỉ!” Phí Hiên nói chuyện gần sát, từng câu từng chữ đều theo kẽ răng nghiến ra.

An Sênh bĩu môi, muốn tránh khỏi tay Phí Hiên, anh lại không buông “Nếu cô còn cử động, miệng vết thương của tôi lại vỡ ra thì cô biết tay.”

An Sênh kỳ thật không quá để ý việc anh ra sao, nhưng việc sống chết của nam chính liên quan đến sự tồn tại của thế giới này. Thế giới này còn tồn tại, cô mới sống tốt được, bởi vậy ngược lại cô có chút để ý, chần chừ một lúc.

“Cô phải lau sạch cho tôi.” Phí Hiên bắt lấy tay An Sênh, tay còn lại bóp chặt gáy cô, nghiêng mặt.

An Sênh si ngốc kề sát mặt vào Phí Hiên, hàng mi chớp chớp, như thẹn thùng, ánh mắt mê ly. Khoảng cách hai người ngày càng gần…

Phí Hiên nheo mắt nhìn cô, môi An Sênh sắp dán lên mặt Phí Hiên thì An Sênh đột nhiên cử động, sau đó “Phi!” một tiếng, cúi đầu chuồn khỏi tay Phí Hiên.

Trên mặt Phí Hiên đầy nước bọt, gân xanh nổi đầy trên cổ.

“Lam Lam?” An Sênh kêu người đang đứng ngoài cửa.

Một lúc sau, Phí Lam Lam chầm chậm tiến vào.

“Anh ấy đã uống cháo xong, rất thơm.” An Sênh nở nụ cười, lại bổ sung, “Anh ấy nói thơm.”

Phí Lam Lam không phát hiện điểm bất thường, lại gần nhìn vào trong bình giữ nhiệt trống rỗng, sắc mặt nhất thời nhu hoà.

Phí Lam Lam thân là nữ chính, quả thật làm người khác không thể dời mắt được. An Sênh cũng xem như hiểu được. Cô là con gái mà còn muốn lên hôn một cái đó.

“Hiên ca thích uống cái này nên tôi đã nấu cho anh ấy tẩm bổ…” Phí Lam Lam cách giường một khoảng, ôn nhu nói.

An Sênh lấy tờ khăn giấy đầu giường, lau qua loa miệng Phí Hiên. Cô thật sự không phải nữ phụ, đối với Phí Hiên không có bất kỳ ý đồ gì, cho nên đối với Phí Lam Lam lại càng không có ác ý. Cảnh đẹp ý vui, ngược lại cô cảm thấy hâm mộ cô ấy.

Phí La Minh muốn cô tác hợp cho hai người họ, An Sênh sảng khoái đáp ứng. Nhưng cô có thể nói gì được nữa, cô chỉ muốn lấy mấy chục đồng, xuống lầu ăn một bữa no nê, sau đó bỏ trốn mới là chính sự.

Bất quá cô vừa mới uống cháo của mỹ nữ, há miệng mắc quai, dù sao cô cũng phải làm chút chuyện tốt.

Vì thế cô đứng dậy, chuẩn bị nhường lại vị trí cho Phí Lam Lam, trên mặt mang ý cười nói, “Tôi còn chưa ăn sáng, để tôi xuống dưới lầu xem có gì ăn…”

An Sênh đối với Phí Lam Lam nói, “Anh cô hôm qua còn chưa rửa mặt, trên người đều bốc mùi. Lam Lam chuẩn bị nước ấm, rồi dùng khăn lau người cho anh ấy đi.”

Cô an bài rõ ràng như vậy, làm Phí Lam Lam nhìn cô với ánh mắt mê mang xen lẫn khiếp sợ. Lau người…chuyện này cũng quá thân mật rồi, cùng chuyện rửa mặt hoàn toàn khác nhau!

Phí Hiên nằm sau lưng An Sênh, nghe cô nói vậy, gân xanh trên cổ vừa mới lặng, liền lập tức bùng nổ trên trán.

An Sênh đi đến bên cạnh Phí Lam Lam, nắm lấy bàn tay mềm mại, nhỏ nhắn của cô, nói “Nhanh đi. Tôi đi ăn điểm tâm, sẽ không thể lau người được, tay tôi cũng không được mềm dẻo.”

An Sênh nhìn lướt qua móng tay nhỏ nhắn hồng hào của Phí Lam Lam, chậc chậc nói, “Cháo ăn ngon như vậy, bàn tay này thật là khéo…”

Phí Lam Lam không biết vì cái gì, bị An Sênh nói vài câu mặt liền đỏ lên, muốn rút bàn tay nhỏ về, An Sênh lại cứ nắm chặt không buông.

Lúc này Phí Hiên mới phản ứng được, anh bị An Sênh đùa bỡn, cảm giác trên môi còn dinh dính, ngược lại người ăn vụng lại sạch sẽ hoàn hảo. Anh giận đến phát cười, nhìn An Sênh thậm chí bắt đầu đùa giỡn Phí Lam Lam, tay không thành thật còn sờ đến thắt lưng.

“Eo cô thật là nhỏ a…”An Sênh bóp bóp eo Phí Lam Lam, làm cô nàng sắc mặt đỏ bừng, thấy tay An Sênh muốn dời lên ngực. Phí Hiên cắn răng nhịn cơn đau ở eo, nhấc chân đạp một cước sau mông An Sênh.

An Sênh bất ngờ không kịp phòng bị, nhưng lại phản ứng cực nhanh, vừa lúc thuận theo lực đạo Phí Hiên, nhào tới chỗ Phí Lam Lam, chuẩn xác đem mặt vùi vào ngực Phí Lam Lam.

Thật mềm.

Cả người Phí Lam Lam đỏ rực như trái cà chua, luống cuống tay chân đẩy An Sênh ra, lắp ba lắp bắp nói, “Tôi…tôi đi..đi lấy nước ấm.”

Chóp mũi An Sênh còn quanh quẩn mùi hương Phí Lam Lam, mang theo hương mộc. Cái này không giống mùi nước hoa mà những cô gái ôn nhu dùng, ngược lại là mùi hương của người đàn ông thành thục ưu nhã.

An Sênh nhớ lại thân thế của Phí Lam Lam, có chút cảm thán. Phí Lam Lam trên danh nghĩa là con gái của bác Phí Hiên, nhưng thực tế cô là con gái của bác gái Phí Hiên giang díu với người lái xe.

Hào môn cẩu huyết đa dạng, lúc ấy, An Sênh đúng là một phen đổi mới tam quan, thật lâu không khép được cằm.

Bác Phí Hiên bị vô sinh, nhưng không muốn bị người ngoài gièm pha, liền thuê người lái xe câu dẫn vợ mình.

Che đậy được việc bản thân bị vô sinh, đồng thời khống chế cả người lái xe và vợ, đến lúc sinh con sẽ nuôi dưỡng đến lớn, không đến mức không có người nối dõi.

Nhưng sau mười tháng mang thai, vợ ông ta sinh không phải con trai, ông ta tức đến nghiến răng.

Dưới cơn giận dữ, ông ta không nhận Phí Lam Lam làm con, đem vợ trở thành người hầu phòng. Mãi khi Phí Lam Lam sáu bảy tuổi, thật sự là vẻ đẹp phấn điêu ngọc mài, đi theo chân ông từng câu “ba ba” giòn tan ngọt ngào gọi, ông mới thu nhận cô.

Lúc này ông ta mới suy trước tính sau, cho vợ ông trở lại, nhận Phí Lam Lam làm con gái, từ đó nuôi nấng cô như vị hôn thê của Phí Hiên, quả thực là con dâu nuôi từ bé.

Nói đến Phí gia, con trai của Phí La Minh nhiều đến mức có thể lập một đội tự vệ quân, nhưng bác Phí Hiên trước sau chỉ coi trọng Phí Hiên, từ nhỏ đã xem anh như con trai. Sự nghiệp ông phấn đấu nửa đời, cùng Phí La Minh đều để lại cho anh.

Hai người thương lượng để Phí Lam Lam gả cho Phí Hiên, thân càng thêm thân. Cho nên, từ nhỏ Phí Lam Lam đã được dạy dỗ tử tế, theo thời gian, liền biết mình là vợ tương lai của Phí Hiên, trong trường học ngay cả các bạn học nam cũng không dám nhìn nhiều.

Nhưng Phí Hiên cố tình từ nhỏ đến lớn, đối với Phí Lam Lam không có một chút tình cảm nam nữ. Từ nhỏ đến lớn đều xem cô như em gái trong nhà, thấy bác cùng ba an bài như vậy, liền cảm thấy bọn họ đang ép anh loạn luận.

Tuy rằng anh cùng Phí Lam Lam không có nửa xu quan hệ huyết thống, Phí Lam Lam chỉ là con gái trên danh nghĩa của bác anh, nhưng chính là không có lý do để kháng cự.

Dĩ nhiên, đây là kịch bản, nếu không kháng cự thì còn đâu chuyện sau đó.

Trong tác phẩm, Phí Lam Lam vĩnh viễn là một cô gái khoan dung mềm mại đi theo Phí Hiên, nhìn anh yêu đương, nhìn anh gây chuyện. Cuối cùng có một lần nguy hiểm cận kề, Phí Lam Lam lấy thân bảo vệ, rốt cuộc đã đả động được Phí Hiên, hai người vui vẻ happy ending.

Đối với Phí Lam Lam, trừ hi sinh, hào phóng, khéo léo, ôn nhu động lòng người, đối với miêu tả nội tâm của cô lại làm cho An Sênh khắc sâu.

Yêu anh là chuyện em phải làm, từ lúc nhỏ đã bắt đầu, nhưng nếu yêu anh là một thói quen, như vậy đó là tình yêu thật sự sao? - -< Ca ca bệnh kiều hãy yêu tôi>.

Đoạn độc thoại tự chất vấn làm An Sênh cảm thán rất lâu.

An Sênh nhớ lại tình tiết trong kịch bản, đứng xuất thần, cảm giác góc áo bị kéo, lúc này mới quay đầu lại. Thấy Phí Hiên duỗi chân dài, dùng mũi chân kéo kéo góc áo cô.

Cô xoay lại “ba” một tiếng vỗ vào chân Phí Hiên, “Làm thế nào? Anh còn muốn làm miệng vết thương vỡ lần nữa?”

Tức giận quá nhiều lần, lúc đạt tới cực hạn, ngược lại sẽ bình tĩnh, Phí Hiên bây giờ đang rơi vào trạng thái này.

“Tôi gọi cô mấy tiếng, hồn cô đi đâu vậy hả?”Phí Hiên dùng ánh mắt phức tạp nhìn An Sênh, “Không phải cô đồng tính luyến ái đó chứ?”

Hành động vừa rồi của An Sênh, nhìn Phí Lam Lam đi đến ngẩn người, thật là ngốc. Giống bộ dạng của tên đàn ông lưu manh.

An Sênh ngồi trở lại giường, ăn uống no nê chuẩn bị đi, ôm cánh tay nhìn Phí Hiên trong chốc lát, nhếch môi nở nụ cười, cùng nụ cười tà mị của Phí Hiên trong KTV giống nhau như đúc.

“Tôi không đồng tính luyến ái. Tôi là gái thẳng.” An Sênh bịa chuyện trôi chảy, “Cho nên chia tay đi, tôi cùng anh không hợp.”

Nói rồi đem chân trái bắt chéo chân phải, cằm hơi giương lên.

Phí Hiên giật giật môi, thật sự là không biết làm thế nào để xem tên hỗn đản trước mặt là cùng một người trước kia vừa thấy anh hận không thể hoá thành nước tại chỗ.

“Cứ như vậy.” An Sênh cũng không trông chờ anh sẽ trả lời, tự mình kết luận.

Đứng dậy còn vỗ vỗ bình truyền dịch. Thời điểm cô xoay người muốn đi, Phí Hiên mới mở miệng, ánh mắt sâu thẳm như hai cái động không đáy, nhìn gáy An Sênh nói, “Cô nói muốn ở chung liền ở chung, nói chia tay liền chia tay. Cô cho tôi là cái gì?”

Phí Hiên lúc trước cũng có bạn gái, nhưng lại bị bác cùng ba anh nghĩ cách chia cắt, nhận thấy được ý đồ của hai người, tìm An Sênh, thật sự tính toán bình nứt không sợ vỡ.

Anh thà rằng tìm người mình không thích, cũng không muốn cùng Phí Lam Lam kết hôn.

Đương nhiên trong tác phẩm, không đợi An Sênh trèo được lên giường Phí Hiên đã bị chó tha đi. Cho nên Phí Hiên không thể thành công.

Nhưng An Sênh không phải là An Sênh trong truyện, chết là không có khả năng, cô còn muốn trường thọ trăm tuổi, con cháu đầy đàn. Muốn đạt được hai điều này, cô nhất định phải cùng Phí Hiên phân rõ giới tuyến.

Bởi vậy An Sênh nghe Phí Hiên nói cái điều chó má như vậy, bước chân thoáng chần chờ, nhún vai.

“Sợ là không được.” An Sênh quay đầu, ác ý nở nụ cười, vỗ vỗ áo ngủ, nghịch ngợm le lưỡi nói, “Sáng nay ba anh tìm tôi, tôi đã lấy tiền chia tay, một số tiền lớn đó, tôi muốn giữ lời hứa.”

Phí Hiên kích động thiếu chút nữa ngồi bật dậy, An Sênh đã muốn mở cửa, lắc lư cái mông đi ra ngoài, gặp Phí Lam Lam lấy nước trở về, “hảo tâm” nói, “Mau vào đi. Anh cô sốt ruột chờ, nói trên người dính khó chịu.”

Sắc mặt Phí Lam Lam mang theo rặng ửng đỏ, An Sênh vừa lại gần cô đã trốn theo bản năng, An Sênh cười hắc hắc, kề sát lại nói, “Anh cô không được tự nhiên, ngượng ngùng. Trước tiên cô nhét kín miệng anh ta, dùng chăn buộc chân lại. Cô cứ lau người, anh ta sẽ đàng hoàng lại thôi.”

Phí Lam Lam mở to hai mắt, An Sênh vỗ vỗ vai nàng, “Tin tưởng tôi, anh ta thích như vậy.”

Nhìn Phí Lam Lam ngượng ngùng vào phòng, An Sênh nghênh ngang xuống lầu, ở cửa thang máy đụng phải Phí Sư, còn chào hỏi, “Anh của anh truyền dịch sắp xong rồi, anh đi tìm y tá, tôi đi ăn một chút.”

Phí Sư ngoan ngoãn nghe lời, đi tìm y tá. Cửa thang máy đóng lại, An Sênh nghe tiếng la hét bối rối tê tâm liệt phế của Phí Hiên từ trong phòng truyền đến.

“Cút! Cô muốn làm cái gì hả!”

“An Sênh! Cô chết với tôi—“

An Sênh xuống lầu đi thẳng đến ven đường, vừa vặn thuê được một chiếc taxi, cô nhanh chóng bước lên xe, xe taxi nhanh chóng hoà vào dòng xe cộ trên đường.

Phí Hiên cho người đuổi theo nhưng đã trễ, ngay cả bóng dáng An Sênh cũng không thấy đâu.

Trở lại phòng bệnh, Phí Hiên nằm bệt trên giường, mặt không chút thay đổi. Trên thắt lưng lại xuất hiện vết máu, đau đến mức muốn cắn lưỡi, miệng một cỗ mùi tanh, nhìn chằm chằm trần nhà, hỏi Phí Sư đang đứng ỉu xìu bên giường.

“Người đâu?”

“Chạy rồi…” Phí Sư không dám nhìn Phí Hiên.

Phí Hiên đưa tay sờ eo, liền thấy đầu ngón tay dính máu đỏ, đứng đó không xa, Phí Lam Lam một thân váy ẩm ướt dán vào người, cả người lạnh run, còn có một đám y tá vây quang giường, chuẩn bị đẩy anh đi khâu lại miệng vết thương.

“Muốn tìm sao?” Phí Sư hỏi, “Nhà cô ấy…”

“Nhà cô ấy mỗi ngày cơ hồ đều chuyển nhà, ba cô thiếu nợ ngập đầu, nếu bị tìm thấy chỉ có thể chết!”

Phí hiên nhìn ngón tay dính máu, đưa đến bên môi li3m, mùi máu tươi lan tràn trên đầu lưỡi.

Trên môi anh còn dính một ít, làm nổi bật vẻ mặt tái nhợt của anh, khiến cả khuôn mặt trở nên diễm lệ, ẩn chứa một vẻ xinh đẹp lệ khí.

Trong lòng anh thầm ghi nợ, một cuốn sổ quấn ba vòng ruộng, mặt trên đều ghi An Sênh An Sênh An Sênh—

Phí Hiên âm trầm nở nụ cười, lắc đầu nói, “Trước mắt không cần, chờ tôi tốt lên sẽ đích thân tìm.”

Chỉ cần cô không ra khỏi Thân Thị, có đào ba thước đất, cô cũng đừng nghĩ sẽ trốn được!

Anh nhớ lại lời An Sênh nói lúc đi, cô đã lấy tiền chia tay.

Quay đầu hỏi Phí Sư, “Ba cho cô ta bao nhiêu tiền mà cô ta đồng ý chia tay?!”

Phí Sư có chút sửng sốt, thần sắc phức tạp, sau đó nhìn Phí Hiên nói, “Ba…ba mươi.”

- Hết chương 7-

Tác giả có lời muốn lời muốn nói:

Phí Hiên: Chỉ có 30?