*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Hiên, em có trách anh không? Nhưng anh sẽ không bao giờ để em rời đi. Có lẽ một ngày nào đó, em buộc phải chọn lựa anh hoặc Tiểu Thần. Cho nên anh mong em hiểu, Tiểu Thần sau này sẽ có cuộc sống riêng, con sẽ phải đi con đường của mình. Còn em, em là của anh"

Ăn cơm xong 3 người về nhà, vửa mở cửa bước vào, Lí Khải Hiên kinh ngạc không thôi: “Đây là làm sao vậy?”

Giữa phòng khách là một đống lớn các túi lớn bé đủ kiểu.

– “Đây là đồ mua cho Tiểu Thần dùng”– Lí Cánh Thần giải thích

– “Oa!”– Tiểu Thần vui mừng reo lên chạy đến bên mớ đồ quay đầu nhìn cha: “Tất cả đều là cho con phải không?”

Lí Khải Hiên nhìn thân ái, người kia đang nhìn anh mỉm cười dịu dàng. Anh nhìn bé con gật gật đầu: “Tiểu Thần, mau cảm ơn bác đi”

Tiểu Thần lớn tiếng: “Con cảm ơn bác ạ!”

Lí Cánh Thần cười: “Tiểu Thần đến đây. Nhìn xem con có thích hay không?”

Ba người chậm rãi soạn các thứ ra, là quần áo, văn phòng phẩm, đồ dùng hàng ngày, còn có nhiều món đồ chơi kèm theo, tất cả đều là cho Tiểu Thần. Sửa soạn xong xuôi, Lí Khải Hiên chậm rãi đem các thứ xếp vào phòng bé con

– “Nhiều quần áo thế này”– Lí Khải Hiên nhìn tủ quần áo chất đầy các trang phục cho 4 mùa không khỏi lắc đầu.

Lí Cánh Thần đang ngồi trên sô pha giúp bé con thử đôi giày mới

– “Thần, nhiều, nhiều lắm quần áo rồi”

Lí Cánh Thần lắc đầu: “Không nhiều đâu. Chúng ta đều không biết con sẽ cần những gì nên cứ mua hết một lần đi cho tiện”

Ôm máy trò chơi trên tay, Tiểu Thần hưng phấn hỏi: “Bác ơi, cái này cũng là cho con phải không?”

– “Ừ”

– “Con có thể chơi bây giờ không?”– Tiểu Thần nhìn cha

Lí Khải Hiên gật đầu: “Làm xong bài tập mới được chơi”

– “Dạ”

Một lúc sau cuối cùng hai người cũng sắp xếp mọi thứ ngăn nắp trong phòng Tiểu Thần. Bé con mặc áo ngủ ngồi trên giường nhìn bàn học, giá sách, các vật dụng mới được sắp xếp ngăn nắp lắc lư thân mình, y y ô ô gì đó không rõ chữ

Lí Khải Hiên đi đến: “Tiểu Thần, đến giờ ngủ rồi, ngày mai còn phải đi học”

– “Tất cả là bác mua cho con sao?”

– “Ừ”

Tiểu Thần ngoan ngoãn nằm xuống, nhưng một lúc sau lại đứng lên tìm con hổ nhồi bông xám mới mua ôm vào trong lòng. Lí Khải Hiên tắt đèn chuẩn bị rời đi, bé con đang nằm liền hỏi: “Cha, chúng ta vẫn sẽ ở đây sao?”

Lí Khải Hiên dừng bước, anh nắm nắm đấm cửa nghĩ ngợi rồi nói: “Ừ”

– “Vậy mẹ ở đâu?”

– “Mẹ sẽ ở nhà của mẹ”

– “Vậy mẹ có tới đây không?”– bé con hỏi

– “Không, mẹ sẽ không tới”– anh lắc đầu

– “Nếu mẹ có thể đến thì tốt rồi”– Tiểu Thần trở mình ôm cọp con lặp lại: “Nếu mẹ có thể đến thì tốt rồi”

Lí Khải Hiên cúi đầu chạm rãi đóng của lại đi về phòng

Trong phòng ngủ, Lí Cánh Thần chưa nghỉ ngơi, hắn còn đang dựa vào giường xem tạp chí.

Lí Khải Hiên ngồi bên giường nhìn thân ái: “Em….”

Lí Cánh Thần ngước mắt nhìn ái nhân mỉm cười, lắc đầu ý muốn nói thân ái không cần nói gì cả.

– “Nhưng….”

Lí Cánh Thần vẫn lắc đầu cười

Lí Khải Hiên xốc chăn lên, mang theo tâm tình mâu thuẫn nằm xuống bên cạnh thân ái

Lí Cánh Thần gấp tạp chí đặt sang một bên nhẹ nhàng nói: “Hiên, anh biết em rất thương con. Anh cũng từng nghĩ, chúng ta sống với nhau sẽ không có con, như vậy cũng mất đi ít nhiều hạnh phúc một gia đình. Bây giờ có Tiểu Thần ở đây, anh thật hạnh phúc. Nếu có thể, anh hi vọng 3 người chúng ta sẽ cùng nhau đầm ấm hòa thuận chung 1 mái nhà như bây giờ”

– “Nhưng Ánh Mĩ từng nói cô ấy sẽ giành quyền nuôi con”

Lí Cánh Thần nắm tay thân ái: “Anh sẽ không tranh giành quyền nuôi con với cô ấy, tin anh đi. Ít nhất bây giờ Tiểu Thần đang sống cùng chúng ta, anh hi vọng thời gian này có thể làm cho con hạnh phúc”

– “Cảm ơn anh”

Lí Cánh Thần mỉm cười, hôn lên môi thân ái. Chợt nhớ ra điều gì, Lí Khải Hiên vội vàng đẩy ái nhân ra: “Thần, còn một việc em phải nói với anh, chúng ta….”

Lí Cánh Thần cười, nhẹ nhàng mơn trớn môi thân ái: “Anh biết. Như vậy tốt lắm, nếu đã khóa cửa, chúng ta liền…..”, hắn dừng lại trên khóe môi hiện lên một tia cười quyến rũ, người kia lập tức đỏ mặt

Thì ra thân ái luôn biết mình lo lắng điều gì, luôn biết mình muốn nói gì

– “Nếu không khóa cửa thì không được, phải không?”– Lí Cánh Thần hỏi, sau đó hắn liếc về phía cửa: “Hiên, em vừa khóa cửa rồi, không phải là em….”

Lí Khải Hiên liên tục lắc đầu né người: “Không, không phải…”

Lí Cánh Thần cười ôm lấy thân ái: “Em yên tâm, hôm nay sẽ không. Ngày mai, ngày mai chúng ta nói sau”

Nằm trong lồng ngực thân ái, Lí Khải Hiên cảm thấy bản thân có chút thất bại. Người này, bất luận anh suy nghĩ gì đều biết trước. Tuy rằng cảm giác được ái nhân thấu hiểu thật hạnh phúc nhưng anh nghĩ đôi khi có thể làm cho người kia bất ngờ một chút thật tốt biết bao

Anh thử liên lạc với Khương Ánh Mĩ nhưng không được, Lí Khải Hiên bắt đầu lo lắng. Anh không biết cô có còn quay về Hương Đảo nữa không, đồng thời cũng muốn xác định có hiện tại đang chung sống với người yêu phải không? Lí Khải Hiên chỉ có thể thầm chúc phúc cho Khương Ánh Mĩ

Lí Cánh Thần biết chuyện nhưng không nói gì, hắn chỉ ân cần: “Nếu cô ta không trở lại, vậy Tiểu Thần cứ sống với chúng ta không phải rất tốt sao?”

Hiện tại cũng chỉ có thể làm vậy

Hôm nay lớp của Lí Khải Hiên có buổi họp phụ huynh nên anh về muộn. Ở ngoài cửa đã nghe được tiếng ồn ào, vừa mở cửa ra đã thấy trong phòng khách một lớn một nhỏ hào hứng cùng chơi điện tử. Tiểu Thần nghe tiếng mở cửa liền quay người nhìn, thấy cha đã về bé reo lên: “Cha về rồi”, buông trò chơi trong tay, bé con chạy về phía cha vươn hai tay ôm lấy

Lí Khải Hiên liền ôm con, Lí Cánh Thần cũng đi tới: “Em chắc chưa ăn gì phải không? Chúng ta đi ăn cơm đi”

– “Ừ, ừ”– Lí Khải Hiên đáp lời

– “Hai người ăn cơm chưa?”

– “Bác dẫn con đi ăn Mcdonalds, ngon thật ngon nhưng bây giờ con lại đói bụng rồi”– Tiểu Thần ôm cổ cha nhanh nhảu trả lời

– “Vậy đi thôi”

Ba người đến một quán ăn bán đồ Đông Bắc. Nhìn bộ dạng ăn uống vui vẻ của Tiểu Thần, Lí Khải Hiên mới phát hiện ra bé con rất thích đồ ăn vùng Đông Bắc

Lí Cánh Thần ở một bên hỏi: “Tiểu Thần, gà nhồi nấm ngon không? Sa oa đồ con ăn được không?”

Bé con liên tục gật đầu: “Ăn ngon. Ăn ngon”

Nhìn hai người cười nói, ăn uống vui vẻ, Lí Khải Hiên cảm thấy trong lòng đặc biệt ấm áp. Dùng cơm xong thì món chè đậu đỏ nóng được mang lên

Nhìn bộ dáng vùi đầu ăn chè của Lí Cánh Thần cùng Lí Hiểu Thần, Lí Khải Hiên vui vẻ nói rằng hai người bọn họ trùng hợp đều thích ăn chè đậu đỏ như vậy. Tiểu Thần ngẩng đầu hỏi: “Cha con nói đúng không?”

– “Ừ, ta thích nhất chè này, mùa hè ăn giải nhiệt, còn mua đông ăn lại rất ấm”– Lí Cánh Thần gật đầu

– “Vậy chúng ta mua thêm về nhà được không hả bác?”

– “Được”

Về đến nhà, Lí Cánh Thần ra ban công định hút thuốc, vừa mới châm lửa đã thấy Tiểu Thần chạy lại

– “Sao giờ này con chưa đi ngủ?”– Lí Cánh Thần hỏi, “Hay là còn muốn đấu với bác trò chơi khi nãy? Con còn phải luyện nhiều lắm mới thắng bác được”- hắn cười rộ lên

Tiểu Thần lắc đầu, bé con đến bên cạnh hắn chắp hai tay sau lưng ngẩng đầu nhìn trăng trên cao

Lí Cánh Thần nhìn một bên mặt Tiểu Thần, bé con tám tuổi này mang đôi mắt đen tròn lay láy như hai hột nhãn, nhưng ẩn sâu trong đáy mắt là một tia u buồn rất không hợp với tuổi tác. Bé cũng rất lễ phép nghe lời người lớn. Trẻ con tuổi này thường rất hiếu động, ầm ĩ nhưng Tiểu Thần lại đặc biệt im lặng

Lí Cánh Thần nghĩ một phần cũng do hoàn cảnh gia đình mà bé như vậy

Tiểu Thần nhìn sao trời, đột nhiên nói: “Lúc trước còn ở nhà A Di, mỗi cuối tuần cả nhà họ đều ra ngoài đi chơi nhốt con trong nhà. Buổi tối con thường ra ban công ngắm trăng như thế này”

Lí Cánh Thần im lặng

Lí Khải Hiên cũng đứng đó nghe con nói, anh bỗng thấy chua xót cùng áy náy. Con còn nhỏ như vậy nhưng mình lại không chăm sóc chu đáo để con sống ở ngoài một thời gian như vậy

Bất luận thế nào, anh cũng sẽ không để con sống với người khác nữa

Tựa vào vai thân ái, Lí Khải Hiên buồn rầu nói: “Em thật không xứng đáng làm cha”

– “Đừng nói mình như vậy”

– “Em thế nhưng…. em nghĩ lúc đó để con sống với mẹ sẽ tốt hơn, nhưng không ngờ…. không ngờ còn lại chịu khổ cực như vậy. Em không hề nghĩ tới, em….”– Lí Khải Hiên hối hận nói năng lộn xộn, thống khổ cúi đầu

– “Tại sao em lại có thể như vậy? Tại sao lúc ấy không mang con theo? Tại sao lại để con sống bên ngoài như vậy. Em nghĩ chỉ cần li hôn xong là có thể gặp con. Em thật không ngờ, em….”– Lí Khải Hiên không ngừng tự trách bản thân

Lí Cánh Thần ôm lấy vai thân ái: “Đừng tự trách mình nữa, bây giờ chúng ta chăm sóc Tiểu Thần thật tốt là được rồi”

– “Bé con cần một gia đình đầy đủ, trước đây em và Ánh Mĩ không bao giờ ở trước mặt con tranh cãi. Nhưng từ hai năm trước đã không khác gì li thân, Tiểu Thần biết được nên đặc biệt im lặng, việc gì cũng tự mình làm”. Lí Khải Hiên thở dài: “Em thật là một ông bố thất bại”

Lí Cánh Thần nắm tay thân ái, dùng sức giữ thật chặt: “Em cảm thấy chúng ta không phải là một gia đình trọn vẹn sao?”

Lí Khải Hiên ngước mắt nhìn hắn, đôi mắt đen sáng ngời ấy làm anh hoa mắt, tim cũng đập nhanh. Anh vội vàng lắc đầu: “Không, Thần. Em không có ý đó”

Lí Cánh Thần cúi mặt nghĩ ngợi gì, sau đó nói: “Hiên, anh nghĩ Tiểu Thần bây giờ còn bé sống cùng chúng ta, chúng ta cũng không cần phải giải thích điều gì với con. Chờ một ngày con lớn lên, chúng ta sẽ đem quan hệ nói cho nó biết, con nhận cũng được, không nhận cũng không sao, vì dù sao chúng ta cũng vẫn yêu thương con như vậy. Nếu con không thể chấp nhận sự thật kiên quyết rời nhà, anh cũng sẽ an bài rất tốt không để con chịu bất kì thua thiệt nào. Người chịu khổ là em, bởi vì anh mà hai cha con phải tách ra như vậy”

Vươn tay xoa nhẹ hai má thân ái, Lí Cánh Thần nhìn thẳng vào mắt người kia: “Hiên, em có trách anh không? Nhưng anh sẽ không bao giờ để em rời đi. Có lẽ một ngày nào đó, em buộc phải chọn lựa anh hoặc Tiểu Thần. Cho nên anh mong em hiểu, Tiểu Thần sau này sẽ có cuộc sống riêng, con sẽ phải đi con đường của mình. Còn em, em là của anh”

Nhìn thân ái nghiêm túc như vậy, Lí Khải Hiên cũng không biết nói gì. Những gì người kia nói anh từng nghĩ đến, nhưng chưa biết phải giải quyết thế nào. Mang theo tâm tình rối rắm, nhìn thấy Lí Cánh Thần từ từ tiến lại gần, Lí Khải Hiên chậm rãi khép mắt. Hai cánh môi trầm mình trong một cái hôn thật dài.

Lí Cánh Thần nhẹ nhàng bên tai thân ái: “Hiên?”

Lí Khải Hiên vẫn nhắm mắt lưu luyến nụ hôn ôn nhu vừa rồi: “Huh?”

– “Anh khóa cửa”

– “Ừ”. Say mê trong những âu yếm của thân ái, Lí Khải Hiên lờ mờ suy nghĩ, nếu phải chọn lựa giữa thân ái và Tiểu Thần? Ngày đó hẳn còn rất xa. Hiện tại hai người sống chung với nhau rất tốt đẹp, Tiểu Thần cũng đã muốn xem Lí Cánh Thần là người một nhà, vấn đề còn lại chỉ là thời gian

Trường học cử Lí Khải Hiên đi tập huấn 3 ngày ở bên ngoài. Anh vừa thu dọn hành lí vừa lo lắng, Tiểu Thần cũng thân ái chỉ mới vừa thân thiết với nhau, bây giờ không có anh ở bên liệu có chuyện gì xảy ra hay không? Tiểu Thần có thể nhận Lí Cánh Thần không? Anh xuất hành mang theo tâm trạng lo lắng bên người

Khi Lí Khải Hiên trở về căn hộ trong Tĩnh Lộ, anh hết sức ngạc nhiên nhìn thân ái cùng Tiểu Thần ngồi đối diện bên bàn ăn. Ở giữa đặt một cái chén rỗng, mỗi người cầm một cái thìa trên tay

– “Hai người đang làm gì vậy?”– Lí Khải Hiên nghi hoặc hỏi

Tiểu Thần liền nhảy khỏi ghế chạy đến bên cha: “Cha, cha về rồi”

Lí Cánh Thần cũng vừa đi tới: “Em về rồi”

– “Ừ”– ôm con trong tay, Lí Khải Hiên vẫn còn thắc mắc: “Thần, Tiểu Thần, hai người đang làm gì?”

Tiểu Thần nói: “Bọn con đang chơi mà, bác chỉ con trò chơi mới, bác, chúng ta tiếp tục đi”

– “Ừ”– nói xong Lí Cánh Thần cũng ngồi lại bên bàn ăn

Hai người cùng ngồi lại vị trí cũ, đồng thời cùng gõ thìa vào chén rỗng đặt trên bàn phát ra những âm thanh vui nhộn, miệng lẩm bẩm

– “Lớn đánh lão hổ kê ăn trùng, lão hổ”

– “Lớn đánh lão hổ kê ăn trùng, cây gậy”

– “Oa”– Tiểu Thần kêu lên: “Con thắng, con thắng, cây gậy ăn lão hổ”, nói xong bé con đắc ý múc một thìa chè đậu đỏ ăn vào.

Nhìn hai người chơi một lúc, Lí Khải Hiên cũng hiểu ra

– “Hai người, hai người đang chơi oẳn tù xì?”

Tiểu Thần quay sang cười: “Đúng rồi, bọn con đang oẳn tù xì ăn chè mà”. Bé con chỉ vào bát: “Ai thắng sẽ được ăn 1 thìa, người nào ăn hết trước lại được thêm một bát nữa”. Nhìn con vui cười hạnh phúc, Lí Khải Hiên dở khóc dở cười: “Thần, sao anh lại dạy con chơi trò này? Như vậy không tốt”

Lí Cánh Thần như không có việc gì: “Đâu có sao, anh cũng đâu có cho Tiểu Thần uống rượu, đúng không Tiểu Thần”

– “Đúng vậy, đúng vậy”– bé con gật gật đầu: “Bác, chúng ta chơi tiếp đi”

– “Lớn đánh lão hổ kê ăn trùng, trùng”

– “Lớn đánh lão hổ kê ăn trùng, lão hổ”

– “Lớn đánh lão hổ kê ăn trùng, cây gậy”

– “Lớn đánh lão hổ kê ăn trùng, kê”

Lí Khải Hiên vỗ vỗ trán không hiểu mình chỉ mới đi vắng 3 ngày, hai người thế nào lại thành thế này? Nhưng anh cũng thật vui nhìn Tiểu Thần cùng thân ái hòa hợp sống chung 1 nhà. 3 ngày sống chung, Tiểu Thần hẳn là đã tiếp nhận Lí Cánh Thần rồi

Buổi tối dỗ bé con ngủ xong, Lí Khải Hiên quay về phòng ngủ. Lí Cánh Thần ôn nhu mát xa vai thân ái

– “Thần, em không ngờ hai người nhanh như vậy liền hòa hảo sống chung, bây giờ nhìn thật giống người một nhà”

– “Anh đã nói là anh và Tiểu Thần có duyên mà, bây giờ em mới tin sao?”– hắn đắc ý nói

– “Như vậy em an tâm”

Nhìn con đã lâu rồi không thực tâm vui vẻ thoải mái như hôm nay, Lí Khải Hiên cũng vui lây. Ừ, nếu có thể làm cho con hạnh phúc thì như vậy cũng đáng

Trường tiểu học Thị Lập của Tiểu Thần sắp có lễ mừng ngày thành lập trường. Hàng loạt hoạt động kỉ niệm diễn ra nhưng quan trọng nhất là lễ hội hóa trang, các bé đều thích tham gia hoạt động này.

Nhìn thấy thư mời, Lí Khải Hiên không biết làm sao

– “Cha, làm sao bây giờ?– Tiểu Thần ở bên cha hỏi- “lớp con có bạn hóa trang thành Siêu Nhân, có bạn làm Batman, cũng có bạn hóa trang thành Hồng Hài Nhi, còn con thì phải hóa trang thành gì?”

Lí Khải Hiên nhìn con rồi như thư mời do dự: “Cái này cha cũng không rõ”

Loại vũ hội hóa trang này được các em rất yêu thích, thường thường sẽ do các em tự đứng ra tổ chức. Trong trường Lí Khải Hiên cũng có vài câu lạc bộ như vậy, các em thường tự may trang phục hóa trang thành các nhân vật truyện tranh yêu thích, rồi chụp ảnh lưu niệm. Thỉnh thoảng còn diễn một đoạn kịch ngắn. Lí Khải Hiên không nghĩ tới trường Tiểu Học cũng tổ chức hoạt động như vậy. Nhưng điều khó xử nhất là Lí Khải Hiên hiện tại không biết cho con hóa trang thành ai mới ổn; thứ nhất vì anh chỉ là người thường, thứ hai việc này cần một người am hiểu về các loại trang phục hoặc tự may lấy một bộ. Nhưng anh hoàn toàn không biết phải tìm trang phục ở đâu. Đúng lúc hai cha con thở dài, Lí Cánh Thần về đến nhà

– “Làm sao vậy?”– Lí Cánh Thần vuốt tóc bé con

Tiểu Thần hé ra thư mời

Lí Cánh Thần nhìn nhìn, tươi cười ngồi trên sô pha nắm tay bé con đúng đưa hỏi: “Tiểu Thần, nói cho bác biết, con thích hóa trang thành gì? Là hải tặc, tàu bay? Hay làm Tôn Ngộ Không? Lí Tiểu Long?

Bé con nghe xong mắt sáng rỡ: “Hải tặc, hải tặc, con muốn làm hải tặc”

Lí Khải Hiên nhớ lần gần đây nhất hai người cùng chơi trò chơi là một trò cướp biển

– “Được, hải tặc, không thành vấn đề”– Lí Cánh Thần gật đầu

– “Thật sự?”– Tiểu Thần mừng rỡ nhảy cẫng lên. “Bác, con có thể hóa trang thành hải tặc sao?”

– “Đương nhiên rồi”

– “Thần…”– Lí Khải Hiên giữ tay thân ái- “Anh…..”

Lí Cánh Thần nháy mắt: “Em quên anh làm cái gì rồi sao?”. Lí Khải Hiên chợt nhớ ra, thân ái làm trong công ty người mẫu nên có hẳn một bộ phận thiết kể riêng biệt. Một bồ đồ hải tặc là chuyện dễ như trở bàn tay

– “Tiểu Thần, ngày mai tan học đến chỗ của bác đi, bác chuẩn bị quần áo hải tặc cho con”

– “Con cảm ơn bác!”

Vấn đề nhanh chóng được giải quyết. Lí Khải Hiên ngồi một bên đọc sách nhìn hai người chăm chú thảo luận bộ đồ hóa trang. Làm hải tặc thì quần áo như thế nào, phụ kiện gì, đai lưng ra làm sao? Bọn họ thậm chí còn mở trò chơi hải tặc ra tham khảo phục trang của nhân vật, sau cùng lại sưu tầm phục trang hải tặc trên phim ảnh. Nhìn thấy bộ dạng hứng thú của thân ái, Lí Khải Hiên cười khổ: “Thần, đừng như vậy, con đã quậy thế nào anh lại còn quậy theo con?”. Nói xong liếc Tiểu Thần một cái

Lí Cánh Thần lưu lại mấy ảnh mẫu trên máy tính cười nói: “Đâu có sao, cũng vui nha! Đúng không Tiểu Thần?”, nói xong nháy mắt nhìn bé con. Tiểu Thần im lặng nhìn cha, rụt cổ cười

Nhìn con đã lâu rồi không thực tâm vui vẻ thoải mái như hôm nay, Lí Khải Hiên cũng vui lây. Ừ, nếu có thể làm cho con hạnh phúc thì  như vậy cũng đáng

Hôm sau, Lí Khải Hiên mang Tiểu Thần đến Khải Kì. Đây không phải lần đầu anh đến đây nhưng cảm giác đã khác trước nhiều. Ở trong phòng làm việc rộng lớn của Lí Cánh Thần, Tiểu Thần tò mò sờ soạn khắp nơi: “Ah, đây là nơi làm việc của bác sao? Không giống nơi làm việc của cha chút nào”

Lí Cánh Thần mang bé con đi gặp vài nhà thiết kế, Lí Khải Hiên ở lại trong phòng nhìn ngắm, nơi này không giống thế giới của anh, tại đây tràn ngập các loại đồ án, sắc thái, còn mang theo dấu ấn cá nhân rất rõ. Nói chuyện một lúc với các nhà thiết kế, ba người định quay về

Vừa ra đến cửa đã nghe tiếng gọi: “Cánh Thần, tôi tìm cậu có việc”

Lí Khải Hiên nhìn người mới bước vào phòng, người kia vận chiếc áo màu lam nhạt, quần đen dài, đầu tóc chỉn chu, nhìn qua rất chỉnh tề. Ngũ quan tinh tế, khí chất nho nhã nhu hòa không giống thân ái, nhưng vẻ anh tuấn lại rất giống

Lí Cánh Thần nhìn người mới vào cười chào: “Lão Văn? Cậu sao lại đích thân đến đây hôm nay, có việc gì à?”

– “Còn không phải là vì Tiểu Thực?”

Lúc này người kia mới chú ý đến Lí Khải Hiên cũng Tiểu Thần, gã ngừng nói nhìn anh có vẻ khó xử

Lí Cánh Thần đi tới: “Để tôi giới thiệu một chút. Văn Nhược Ngôn, lão Văn là bằng hữu của anh làm tổng biên tập bên tạp chí, còn đây là Lí Khải Hiên, bằng hữu của tôi, là giáo viên trung học”

Văn Nhược Ngôn nhìn ngươi nho nhã trước mắt, gã lại nhìn mái tóc đen mềm cùng đôi mắt nâu của anh; rồi lại nhìn sang vẻ tươi cười ngọt ngào có chút xấu hổ của chiến hữu liền hiểu ra. Nhìn bé con bên người Lí Khải Hiên, Văn Nhược Ngôn cười hiền hòa

– “Cánh Thần, tôi có chuyện cần nói với cậu”

Lí Cánh Thần đưa chìa khóa xe cho thân ái: “Hai người xuống trước đợi anh một chút”

Nhìn cha con Lí Khải Hiên rời đi, Văn Nhược Ngôn mới lộ ra nụ cười quỷ dị: “Cánh Thần, cậu to gan thật, còn dám đưa người ta đến tận công ty”

Lí Cánh Thần tựa lưng vào ghế, cúi đầu vỗ về cổ áo, mí mắt cũng không nâng lên: “Thế nào? Cậu vội vàng đến đây là cố ý muốn gặp người ta?”

Văn Nhược Ngôn cười cười: “Không dám. Không dám”

– “Có chuyện gì nói mau đi”

Văn Nhược Ngôn vẫn cười: “Không ngờ, tôi thật không ngờ, người kia mới nhìn thật ôn nhu nho nhã, không giống như cậu”

– “Vô nghĩa. Tôi là tôi, cậu ấy là cậu ấy, đương nhiên không giống nhau”

Văn Nhược Ngôn vẫn cúi đầu, nhướn mắt qua tròng kính nhìn chiến hữu: “Cánh Thần, cậu với người kia như sói với cừu non, cậu không biết sao?”

– “Tôi không biết, cậu ít luyên thuyên đi. Có chuyện gì thì nói mau”

– “Người kia còn mang theo con nhỏ, thật không dễ dàng gì”– gã tiếp tục quan tâm đến chiến hữu nhoài người về trước nói

Lí Cánh Thần nhăn mặt: “Cậu tò mò nhiều vậy làm gì?”

– “Li hôn chưa?”

Lí Cánh Thần tức giận đáp: “Đã kí tên”

– “Vậy nhà gái đâu? Đứa nhỏ sống với ai?”

Lí Cánh Thần ngẩng đầu nhìn bàn làm việc nói: “Lão Văn, cậu là không có việc gì phải không? Nếu không có thì tôi đi đây”. Nói xong, hắn đứng lên

Văn Nhược Ngôn vội vàng trấn an chiến hữu đang sắp phát hỏa: “Tôi nói tôi nói, tôi muốn mời Tiểu Thực chụp ảnh bìa cho phụ trương của tạp chí”

Bàn xong công việc, Văn Nhược Ngôn đứng lên: “Được rồi, tôi đi đây. Không làm phiền cậu nữa”

Hai người cùng nhau đi ra ngoài, Văn Nhược Ngôn như nhớ ra điều gì liền nói: “Cánh Thần, cậu có nhận thấy đứa bé kia nhìn rất giống cậu không?”

Lí Cánh Thần cười: “Ừ, tôi và Tiểu Thần rất có duyên với nhau”

Trang phục hải tặc của Tiểu Thần được hoàn thành rất nhanh

Tiểu Thần mặc chiếc áo màu trắng, quần đổ thẫm bó sát, cổ tay áo loang lỗ chút màu máu, trên đầu quấn một mảnh khăn sặc sỡ hệt như phong cách cướp biển châu Âu thời trung cổ. Nhìn thân ảnh be bé xinh đẹp trong mắt, Lí Khải Hiên đột nhiên cảm giác con lớn hơn một chút rồi. Tiểu Thần nhìn thấy đồ mới liền vui vẻ mặc vào suốt, cha có nói thế nào cũng không chịu cởi ra

Tối đến, Lí Khải Hiên vừa trong phòng bếp đi ra liền thấy thân ái cùng con đem hết thảy nệm trên sô pha xếp xuống đất làm thuyền. Hai người một trước một sau ngồi lên, cầm máy hút bụi làm thuyền trưởng ra sức chèo thuyền, vừa chèo vừa hô: “Tiến lên! Tiến lên! Chúng ta là phi đội hải tặc bách chiến bách thắng. Dũng cảm tiến lên, vượt sóng vượt gió. Chúng ta sẽ là bá chủ thế giới. Đến Thái Bình Dương, đến Đại Tây Dương, đến Ấn Độ Dương….”

Nhìn thấy hai người, Lí Khải Hiên lại dở khóc dở cười: “Hai người lại làm trò gì?”

Nghe được giọng cha trách móc, Tiểu Thần một bên ra sức chèo thuyền thật nhanh, một bên hét lớn: “Có địch, có địch. Thủy thủ, mau chuyển lái”

Lí Cánh Thần quay lại nhìn vẻ mặt thất kinh của thân ái, cười trộm trong lòng nói: “Tuân lệnh, thuyền trưởng”. Lí Khải Hiên nhìn phòng khách bừa bãi không biết làm sao, lắc lắc đầu. Hôm nay Tiểu Thần rất vui, mãi đến khuya cũng chưa chịu đi ngủ. Lí Cánh Thần liền ôm bé con kể chuyện

Lí Khải Hiên ở bên cạnh soạn bài cũng giỏng tai nghe. Lí Cánh Thần dùng ngôn ngữ đơn giản dễ hiểu kể cho bé con chuyện Columbus phát hiện ra châu Mĩ, sau đó là chuyện Titanic, cuối cùng lại nói đến việc khai thác dầu mỏ trên biển và bảo vệ môi trường. Bé con ở trong lòng Lí Cánh Thần mở to hai mắt, chăm chú lắng nghe

Lí Khải Hiên phát hiện, thân ái không nói với con những chuyện lớn lao, cũng không hạn chế trí tưởng tượng của con. Thân ái hoàn toàn chỉ dẫn chuyện cho con, người kia đem lịch sử Trung Hoa rộng lớn, từ Thành Cát Tư Hãn đến Từ Hi Thái Hậu, thông qua một đoạn lịch sử, một vài nhân vật giảng chuyện làm người cho con. Nói con làm người phải độc lập tự chủ, dựa vào sức mình

Lí Khải Hiên nói: “Có thể vì anh không nói những chuyện lớn lao, chỉ nêu ra những tấm gương trong đời sống nên con mới đặc biệt bội phục anh, nghe lời anh như vậy”

Lí Cánh Thần vuốt vuốt cằm suy nghĩ: “Ừ, cũng tốt, bây giờ như người một nhà rồi”

Lí Khải Hiên nhăn mày nói: “Nhưng anh không cần quậy chung với Tiểu Thần”

– “Bọn anh đâu có quậy, bọn anh chỉ là chơi chung thôi”

Lễ hóa trang kết thúc, trường học còn đợt cắm trại dã ngoại trên đồi Phượng Hoàng. Lí Khải Hiên nghĩ con còn nhỏ nên có chút lo lắng, Lí Cánh Thần lại một mực duy trì chủ ý cho Tiểu Thần đi cắm trại. Đêm Tiểu Thần đi cắm trại, Lí Khải Hiên ở trong phòng ngủ vén màn nhìn cảnh đêm, nghĩ chuyện của con

– “Kì thật em cũng biết những hoạt động như vậy để rèn luyện con rất tốt. Nhưng vẫn không an tâm”– Lí Khải Hiên quay đầu nói với thân ái đang tựa đầu giường đọc sách

Lí Cánh Thần buông sách: “Tập cho con tính tự lập từ nhỏ như vậy rất tốt. Đường đời dài như vậy có rất nhiều khó khăn cần phải đối mặt, đôi khi phải ngã thật đau mới đứng lên trưởng thành được”

Nhìn thân ái gật đầu, Lí Cánh Thần nói: “Anh nghĩ nếu anh là cha của Tiểu Thần thì cũng sẽ lo lắng như em bây giờ. Nhưng vì không phải nên cách nhìn nhận cũng sẽ khách quan hơn”

Lí Khải Hiên buông rèm quay về giường: “Tiểu Thần ngày một lớn cũng cần sự khách quan của anh”

Hôm sau tan tầm Lí Khải Hiên về nhà đã thấy thân ái

– “Hôm nay anh về sớm”

– “Ừ, hôm nay mọi việc đều thuận lợi. Đón Tiểu Thần xong anh liền về nhà”

– “Con đâu?”

– “Đang ở dưới khu vui chơi”

Lí Cánh Thần vuốt ve mái tóc thân ái, sợi tóc đen mượt mềm mại lướt qua đầu ngón tay thật êm. Lí Khải Hiên mặc cho thân ái vuốt ve tóc mình, nhưng một hồi sau lại cảm thấy người kia có ý tứ khác

Lí Khải Hiên lắc đầu tránh ra: “Thần, không cần nháo”

Lí Cánh Thần vươn tay: “Ai nháo chứ?”

Người tiến công, kẻ phòng thủ, Lí Khải Hiên bị mang lại sô pha, anh bắt đầu vặn vẹo: “Đừng, không được, Thần, anh buông tay, rõ ràng trời còn đang sáng”

Lí Cánh Thần tủm tỉm cười không cho thân ái phản kháng, ngón tay nựng nhẹ cằm người kia: “Còn không phải?”

Hai người ở trên sô pha giằng co một hồi, cuối cùng Lí Khải Hiên lăn xuống sàn. Anh phát hiện mình đang ngồi trên người thân ái, mặt lièn đỏ chuẩn bị đứng lên. Nhưng người kia lại giữ lấy thắt lưng không buông, Lí Khải Hiên vừa cố gỡ tay thân ái ra, vừa tránh những nụ hôn trộm, vừa khuyên bảo: “Thần, buông tay. Anh đừng như vậy, có gì tối nói sau”

Lí Cánh Thần ha ha cười không buông. Đang giằng co lẫn nhau bất ngờ cửa mở ra, Lí Khải Hiên sửng sốt

Lí Cánh Thần phản ứng rất nhanh, liền đứng lên nắm tay thân ái tươi cười: “Tiểu Thần, con về rồi”

Tiểu Thần ánh mắt đen láy mở to, khuôn mặt nghiêm túc: “Hai người sao lại đánh nhau”

Lí Cánh Thần liên tục lắc đầu: “Không, không. Bọn ta đang tập dưỡng sinh”. Lí Khải Hiên liếc nhìn thân ái

– “Dạ”– Tiểu Thần gật đầu nhưng vẻ mặt vẫn không thả lỏng chắp bàn tay bé nhỏ sau lưng đì về phòng mình. Lí Khải Hiên nhìn áo sơ mi của mình đã bị cởi ba nút, đá thân ái một cái gằn giọng: “Đã nói không được, anh lại không nghe”. Lí Cánh Thần chỉ cười

Buổi tối, Tiểu Thần kéo cha ngồi bên giường hỏi: “Cha, cha cùng bác thật sự không phải đánh nhau sao?”

Lí Khải Hiên gật đầu: “Thực sự, chúng ta thực sự không đánh nhau. Cha cam đoan với con”

Bé con bĩu môi nhỏ giọng: “Nhưng trước kia cha cũng nói cha mẹ không cãi nhau”

Lí Khải Hiên hiểu ra, thì ra vì lí do này mà bé con lo lắng, anh vỗ về con nói: “Con yên tâm, cha và bác sẽ không cãi nhau, con nghĩ xem, bác có phải là người hay cãi nhau với người khác không?”

Tiểu Thần lắc đầu: “Không phải”

– “Vậy đúng rồi, chúng ta không có cãi nhau”

Lí Cánh Thần nhìn thân ái vừa trở lại liền hỏi: “Tiểu Thần ngủ rồi?”

– “Ừ”

– “Con có hỏi cái gì không?”

– “Có, bắt em phải cam đoan hồi chiều chúng ta không cãi nhau”– nhìn bộ dáng meo meo cười của thân ái, anh nén giận: “Đều tại anh cả, tại anh làm Tiểu Thần hiểu lầm”

– “Nhưng sao con lại nghĩ vậy?”

– “Lúc gây với Ánh Mĩ em cũng nói với con không có gì, con biết nhưng không nói. Hồi chiều nhìn thấy nên liền nghĩ như lần trước”

Lí Cánh Thần ừ một tiếng: “Khó trách con nghĩ chúng ta gây nhau”. Nhìn sang thấy khuôn mặt thân ái còn chút giận hớn sót lại, Lí Cánh Thần ôm vai người kia: “Cho anh xin lỗi”

Lí Khải Hiên nhìn thấy khuôn mặt tươi cười cầu tài của thân ái liền nói: “Thôi quên đi”

Lí Cánh Thần lắc đầu: “Em dễ dàng khinh địch tha thứ cho anh vậy sao? Vậy anh phải bồi thường cho em mới được”

Lí Khải Hiên định nói không cần liền bị thân ái đặt dưới thân, cảm nhận bàn tay người kia mơn amn khắp thân thể, Lí Khải Hiên muốn đẩy ra nhưng lại luýen tiếc những va chạm ấy. Đúng lúc đôi môi ấm áp đang dừng lại trên cổ mình, Lí Khải Hiên liền ôm lấy thân ái: “Nếu anh biểu hiện tốt, em sẽ bỏ qua cho anh lần này”