Vừa tắm vừa khóc, Lạc Lạc tức đến mức chỉ muốn đập đầu vào tường, tự cổ vũ bản thân.

Giở trò lưu manh thì có gì đặc biệt hơn người chứ!

Cô cũng có thể giở trò!

Làm cũng đã làm rồi!

Bà đây giết chết mi!

Thế là lại hùng hổ đi ra ngoài đánh tiếp.

Lực phá hoại hết sức kinh người, thành quả chiến đấu cũng coi như tạm được. Đem mọi giấy tờ chứng nhận của anh tịch thu, cầm thẻ tín dụng bẻ gãy răng rắc, rồi đem những chiếc quần đi làm của anh cắt toạc đũng ra.

Ngày thứ hai không có cách nào đi làm được, hai bên phải chia ra chữa thương, hễ gặp mặt là giống như nhìn thấy địch, mỗi người một phòng, đụng phải lập tức làm ầm lên.

“Anh đừng có điếc không sợ súng! Trần Gia Lạc!”

“Em đừng có mà gây chuyện nữa! Lạc Gia Thần!”

“Thì sao? Anh quản được tôi chắc!”

“Em cứ thử xem!”

Văn minh cũng có sự ưu việt của văn minh, đọc bao nhiêu sách cũng uổng, cuối cùng mới phát hiện sắp xếp giải quyết như vậy quả thật cũng không tệ.

Ở bên ngoài đối đầu, về nhà quyết chiến. Đấu văn đấu võ đủ mọi loại binh khí, cuối cùng đa phần là do anh khống chế thế cục.

Ba lần như vậy, thế là mang thai.

Nhìn hai vạch rõ ràng trên que thử thai, cô liền giơ tay lên giáng xuống má anh mấy cú đánh, đánh cho hai bên tai anh vo ve không ngừng.

“Con anh cần sữa mẹ!” Anh vẫn điềm tĩnh như thường, xoa vết thương bước vào bếp nấu cơm.

“Trần Gia Lạc! Khốn khiếp!” Cô gào lên, tràn ngập phẫn hận và giận dữ ngút trời.