126>>

Thời gian xen kẽ vào nhau, trí nhớ trở thành tàn tích.

127>>

Lúc ăn cơm chiều, cuối cùng cô cũng không kiềm được nữa, hỏi: “Mẹ, có phải con đã thay đổi quá nhiều không?”

“Sao?” Mẹ cô bị hỏi thì chợt sực tỉnh, quan sát một lúc mới trả lời: “Phải. Gần đây con tập trung học như vậy, gầy đi rất nhiều.”

“Không phải như thế, con không nói đến điều này.” Chỉ Hủy phe phẩy chiếc đũa trong tay. “Con đang nói đến tính cách. Thay đổi rất nhiều sao?”

“Có vậy à?… Mẹ không nghĩ là nhiều lắm.” Đề tài cứ vì sự mông lung này mà ngưng hẳn.

Im lặng một lúc lâu, mẹ cô cũng cảm thấy có gì đó không ổn, lại đưa ra một đề tài với vẻ khó xử.

“Con gái, hôm nay mẹ có điện thoại cho cô Thiệu Như.”

“Sao ạ?” Chỉ Hủy nhướng mày, thấp thỏm chờ đợi.

“Nghe đầu danh sách đề cử học thẳng thứ hai đã được gửi xuống rồi.”

Thì ra là lại nhắc đến chuyện này.

Chỉ Hủy thầm thấy nực cười, giọng nói chậm lại: “Đúng vậy, nhưng không liên quan gì đến con.”

“Sao lại không liên quan được? Con phải tự tin vào bản thân chứ?” Người cha vừa mới lên tiếng của cô lấy đôi đũa gắp thức ăn vào bát con gái.

“Chuyện này đâu có liên quan gì đến việc tin tưởng. Dù sao vị trí của ban xã hội thuộc về Liễu Khê Xuyên chắc rồi.”

“Cũng không nhất định là thế.” Mẹ cô nói chen vào.

Chỉ Hủy nhét một miếng cơm thật to vào miệng, hai má cô phúng phính, khó hiểu nhìn cha mẹ mình.

“Con à, ba mẹ đang định bàn bạc với con chuyện này.” Mẹ cô nháy mắt với cha cô, ông tiếp tục nói. “Con rất giỏi, ba mẹ luôn tự hào vì điều này, nhưng thi đại học không đơn giản như chúng ta tưởng tượng, nếu như sơ xuất, cơ hội hối hận cũng không có.”

Chỉ Hủy im lặng không đáp.

“Nếu con được đề cử học thẳng lên, có lẽ chuyện đó sẽ không xảy ra, con nghĩ sao?”

Thật vô nghĩa.

Chỉ Hủy vẫn không nói chuyện, chỉ nhìn gương mặt cha mình một lúc.

“Từ bé đến lớn, chỉ cần con muốn gì, cho dù hái sao hái trăng ba cũng sẽ cho con. Chỉ cần con muốn…”

Trong một chớp mắt, sự ấp úng, cẩn thận của cha cô khiến lòng người chua xót.

“Con sẽ suy nghĩ thêm.” Chỉ Hủy im lặng một lúc lâu lại cúi đầu ăn cơm, cảm thấy cha mẹ bên cạnh thở phào nhẹ nhõm như đã trút được gánh nặng.

128>>

Ngày hôm sau diễn ra hoạt động cuối cùng của giai đoạn trung học – nghi lễ trưởng thành.

Băng ngang qua hành lang đầy học sinh đang chạy nhảy lung tung, Chỉ Hủy thở hồng hộc dừng lại trước mặt tường. Tỉnh Nguyên cảm thấy được điều này, cậu cũng dừng chân ngoảnh đầu lại, thuận tay chỉnh chồng áo trên tay. Nhìn thấy rõ ràng cô gái trước mặt, ý cười đong đầy, rút bớt vài chiếc áo trong lòng cô ra. “Để mình giúp cậu nhé.”

Suy nghĩ con gái thật vô dụng của cậu chỉ xẹt qua đáy mắt, vậy mà vẫn bị Chỉ Hủy bắt được.

“Đừng có nghĩ mình không bê về được, chỉ thở một chút thôi…” Cô còn chưa dứt lời, vài bộ đồ trong tay đã rơi xuống mặt đất.

Ánh sáng ngoài hành lang không rọi đến, đèn lớn bắt trên trần nhà sáng lên giữa tiếng huyên náo. Tia sáng vuông góc với mái tóc cậu nam sinh.

Một màu đen như mực thản nhiên trong một vầng sáng.

Chỉ Hủy cảm thấy tim như muốn lao ra ngoài.

Thình thình thịch.

Cậu ngẩng đầu nhìn từ trên xuống dưới, ánh mắt dừng lại nơi cần nhìn, bề ngoài vẫn là sự kiêu ngạo của một học sinh ưu tú điển hình.

“Sau hôm nay là đã trưởng thành rồi.” Không biết là tự thì thầm hay nói với Chỉ Hủy, giọng nói dịu dàng ít nhiều.

Cô miễn cưỡng nở nụ cười tự nhiên hết mức: “Lễ trưởng thành chính là bắt mọi người mang đồng phục dài tay phơi mình dưới nắng gắt mùa hạ, không có thì tốt hơn.”

Trước mặt cậu ấy, ngay đến việc bông đùa cũng không tự nhiên.

“Đâu đến nỗi vậy, hè chưa tới mà.” Cậu nhặt đồ lên hộ cô rồi đứng dậy về lớp chia quần áo cho mọi người.

“Nhanh thật.” Nói xong, bỗng dưng cô hơi đa cảm. “Đợi mùa hạ đến

thật sự đến, chúng ta đã tạm biệt rồi.”

“Sao hôm nay cậu lại đa sầu đa cảm thế.” Cậu ở bên cạnh khoát tay. “Mau đi thôi.”

Cô bước đến hai bước, đi song song với cậu nam sinh.

“Vì mình đã thích một người.”

Giọng nói mỏng manh hoàn toàn chôn vùi trong không gian ồn ào náo động của hành lang. Có thể chắc chắn rằng, Tạ Tỉnh Nguyên không nghe thấy.

Thật ra cũng không muốn cậu nghe thấy, Chỉ Hủy quay đầu sang nhìn sườn mặt thanh tú của Tỉnh Nguyên.

Thời gian trải dài cả năm trời, cô đã nhắm mắt lại bao lần dưới ánh Mặt Trời, giờ đây nó như ẩn như hiện trên sườn mặt cô. Thế giới của cậu, thế giới của Mặt Trời không hề ấm áp như nhau.

Vì mình đã thích một người.

Vậy nên.

Trong lúc hạnh phúc, nước mắt sợ hãi sẽ tuôn ra. Mình không tin nổi niềm vui giản đơn đó.

Mình đã từng nói với cậu, cùng cậu đi chung một con đường, lời nói ấy phập phồng, trở thành từng con sóng không chân thật, mình sợ đó chỉ là giấc mộng trước lúc chia tay.

“Này, cậu sẽ rời xa mình sao?”

Nữ sinh nhẹ giọng hỏi một câu, thế nhưng tiếng âm thanh khúc quân hành thúc giục mọi người ra sân vận động đã nỡ lòng bao phủ nó.

Không hề nghe thấy.

Nó có tồn tại không?

Có lẽ cậu có nghe hoặc chẳng nghe được gì, hoặc là tương lai chưa rõ của chúng ta chẳng biết có thật sự tồn tại hay không?

129>>

“Nhìn có vừa với mình không?”

Trước chiếc gương phòng rửa mặt, Chỉ Hủy nhìn sang Vân Huyên đang ngây ngẩn, hỏi.

“Ơ, lâu rồi không thấy cậu thế này?”

“Sao?” Gương mặt cô gái hơi ngây ra.

“Rất vừa!”

“Này, dây thần kinh cậu không cần lằng nhằng vậy đâu, mình sợ.”

“Như vậy thì có sao. Cuối cùng cấp ba cũng kết thúc, mỹ nữ như các cậu cũng nên quay về rồi. Nói thật, bao lâu rồi cậu không mặc váy vậy?” Vân Huyên mở vòi nước ra, hơi vò tóc.

“Vậy là tốt nghiệp rồi. Dù sao mình cũng không chịu lạnh giỏi lắm, phải chú ý đến sức khỏe.”

“Tóc cậu vẫn rất đẹp.”

“À?” Chỉ Hủy quay đầu nhìn chiếc gương trước mặt, có lẽ cũng rất lâu rồi cô không có cơ hội thật sự ngắm nhìn mình trong gương, mùa hè năm trước tóc hãy còn ngắn, giờ đây đã dài xuống phủ trước ngực.

Ướm lên người bộ lễ phục tốt nghiệp, nhìn bản thân thật kĩ trong gương, đã có dấp dáng của một sinh viên trưởng thành.

Ngay cả những nữ sinh của lớp khác đang thay đồ trong đây cũng nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ, trưởng thành rồi sao?

Chỉ Hủy kéo tay Vân Huyên bước lên con đường sân thể dục, từng bước chân đi dưới ánh Mặt Trời, sải dài trên mặt đất, dù nam hay nữ đều ngoái nhìn.

Thật sự trong nháy mắt, giống như có cảm giác làm việc xấu giữa ban ngày vậy.

Thậm chí phía sau lưng còn có tiếng xì xầm.

Mất một lúc sâu, cô mới thấy Tạ Tỉnh Nguyên trong đám con trai cao lớn.

Có lẽ bộ lễ phục như bình thường, cảm giác không khác mọi khi. Vậy mà cà vạt vẫn hơi xộc xệch. Tuy rằng bị nhiều người che khuất, nhưng Chỉ Hủy hiểu rất rõ thói quen chau mày và đôi mắt điềm tĩnh của cậu, có những lúc cô tự hỏi rằng: Tại sao con người này lại là học sinh ưu tú được nhỉ?

Buổi lễ trưởng thành.

Nhiều bậc phụ huynh của học sinh cuối cấp đều đến trường. Một nhóm các bà mẹ đang nghỉ chân trên những bồn cây trong sân trường. Chỉ Hủy ngồi ở một góc lan can, tò mò quan sát họ. Bọn họ đều cắt tóc ngắn như mẹ cô, mang theo chiếc túi xách nhỏ, đôi mắt vương tơ máu vì làm lụng vất vả khiến học khác xa những thầy cô cũng đã là người lớn.

Đáng thương nhất chính là lòng cha mẹ thiên hạ. Bỗng dưng đầu Chỉ Hủy lại nghĩ đến những câu nói này.

Nhớ lại tối hôm trước, cha cô nói: “Cho dù phải hái sao hái trăng, ba cũng sẽ cho con”, lòng cô như thắt lại.

Suy nghĩ bị một giọng nữ ngắt mạch.

“A, bạn học, con chụp hộ dì một tấm ảnh với con trai nhé!”

Cô ngẩng đầu nhìn ngược ống camera, là một người phụ nữ xinh đẹp rất có phong thái. Cô chợt nghi ngờ về người con của cô ấy nhưng vẫn mỉm cười gật đầu nhận lấy máy ảnh.

“Con chờ chút nhé, dì tìm nó lại đây, một chút thôi!”

Chỉ Hủy cười khéo. “Vâng.” Vậy là người mẹ trẻ kia lẫn vào đám người.

Ba phút sau, từ niềm vui giúp người trở thành xấu hổ xem hai bên giằng co. Bàn tay đang cầm máy ảnh của Chỉ Hủy chảy mồ hôi, trước mặt cô hai mét là Tỉnh Nguyên đang bị mẹ mình lôi kéo đến chụp ảnh… Thật xấu hổ!

Vậy mà mẹ cậu còn không thấy mệt, thậm chí hưng phấn hơn bất kì ai tổ chứ hoạt động kỉ niệm lễ trưởng thành giữa hai mẹ con.

“Cám ơn con nhiều nhé! Tiểu Tỉnh, cười một cái đi!”

Nghe thấy mẹ gọi tên mụ trước người mình thích, Tạ Tỉnh Nguyên chợt cảm nhận sâu sắc rằng, có cha mẹ thế này đúng là chỉ giỏi gây chuyện.

Nhìn xuyên qua lớp kính của máy ảnh, cô điều chỉnh ống kính cho hai mẹ con nhìn như chị em này vào trung tâm, động tác hơi khựng lại.

“Con đếm từ một đến ba, hai mẹ con đứng yên nhé!”

Một.

Đây là người mẹ vì không tin tưởng vào kiến trúc đẹp đễ của Dương Minh, nhờ vậy chúng ta mới gặp nhau sao?

Hai.

Quả nhiên là mẹ của người luôn đứng hạng nhất, không cần quan tâm gì cả nên mới tươi trẻ là vậy. Mẹ của mình, trán mẹ đầy nếp nhăn, phải nhờ đến thuốc nhuộm để giấu đi từng sợi tóc bạc trắng.

Ba.

– Cho dù có hái sao hái trăng, ba cũng sẽ cho con.

Tách tách. Từng cử động tạo nên một bức hình.

– Chỉ cần con muốn.

“A, cảm ơn con nhé!”

– Chỉ cần con muốn.

Nhận lại máy ảnh, hai mẹ con đi xa dần, vọng về âm thanh mơ hồ. “Tiểu Tỉnh, cô bạn ban nãy giúp chúng ta chụp ảnh xinh quá ha, con đến làm quen đi…”

“Mẹ có thể ra dáng phụ huynh một chút được không?”

– Chỉ cần con muốn.

130>>

“Lễ trưởng thành xong rồi à?” Mẹ cô đợi trước cửa nhà, tự nhiên nhận lấy chiếc cặp của con gái.

“Vâng.” Cô nhìn mẹ với đôi mắt thản nhiên. “Đã xong ạ.”

Cô cúi đầu xuống đổi giày. “Lúc chụp ảnh tốt nghiệp, con phải mặc lại lần nữa.”

“Mau cởi ra đi, mẹ giặt giúp con, lần sau nhớ chụp một tấm ảnh thật đẹp, lúc in ra để lại ấn tượng cuối cùng cho bạn bè và thầy cô.”

Cô đột ngột ngừng lại động tác cởi giày, ngẩng cao đầu nhìn mẹ.

Giọng càng lúc càng nhỏ. “Mẹ, con không thi đại học nữa.” Giống như đang xác nhận với chính mình.

“Sao?” Mẹ cô chần chừ nửa giây, gương mặt như trút được gánh nặng.

“Như vậy mới phải. Không phải ba mẹ không tin con, mà như vậy an toàn hơn… Để thời gian con làm chuyện mình thích, đảm bảo điểm số trên đại học, đỡ lãng phí thời gian… Mẹ tin rằng nếu con thật sự thi cũng không thua kém người…”

Không đợi người mẹ vì quá vui mừng mà lời nói trở nên lộn xộn ngừng lại, cô sà vào lòng mẹ mình, cánh tay quàng vào bờ vai người mẹ ruột thịt ấy, nước mắt tràn ra, thấm ướt mảng áo. “Mẹ, con xin lỗi.”

Quyết định sau ngày trưởng thành.

Thật châm chọc, thật đáng buồn.

131>>

Điều tốt đẹp duy nhất, có lẽ sẽ buông bỏ được tơ vương rối vò này.

Tại sao Tạ Tỉnh Nguyên – người trước nay luôn thờ ơ lại dừng chân trước bảng vàng công bố người được đề cử học thẳng?

Tại sao Tạ Tỉnh Nguyên – người trước nay luôn thờ ơ lại dừng chân trước cái tên Kinh Chỉ Hủy trên bảng vàng?

Tại sao lại dừng chân nơi đáng lẽ nên viết Liễu Khê Xuyên sau đổi thành Kinh Chỉ Hủy?

Tại sao lúc bất ngờ băng ngang qua Kinh Chỉ Hủy không dừng lại?

Tại sao cô gái lại chạy đi mà không ngoảnh đầu?

Tại sao?

Cô cũng không rõ nữa.

Thứ gọi là vận mệnh, có lẽ vì con người không lý giải được nên mới ướm lên chiếc áo huyền bí.

Ánh sáng hoàng hôn trên hành lang, cậu nam sinh quay lại, nhìn vào đôi mắt của cô.

Chỉ Hủy đứng ngẩn người trên hành lang, bất giác cũng hành động như thế. Bàn chân quay nửa không thể dừng lại.

Thời gian trôi qua một giây, giống như từng giọt máu di chuyển. Gương mặt của cậu nam sinh ấy, chưa từng có đường cong lạnh lẽo như vậy, đôi mắt không còn trong, như rơi xuống vực thẳm không đáy.

Đèn tường không có tiếng động, lặng lẽ tối dần. Những gương mặt không quan trọng tan dần trước mắt.

Một vùng trời yêu tĩnh, chỉ còn cô và người kia bình thản đến mức không thể thở ra. Chỉ cần cẩn thận cảm nhận, có thể nhìn thấy đôi mắt ấm áp đã trở nên u tối, Chỉ Hủy biết rằng đây là điều duy nhất chứng minh cậu đã từng nhìn cô.

Mà sao lại nhìn thì không biết được.

Một vài học sinh cuối cấp mặc đồng phục, ôm chồng sách đi qua, tiếng bước đi rầm rộ lại khiến đèn tường sáng thêm lần nữa. Gương mặt tuấn tú điềm tĩnh ấy lại rõ ràng thêm.

Lại nghe tiếng người đi ngang qua nhỏ giọng bàn luận. “Là cậu ấy?” Một người khác liếc Chỉ Hủy một cái thật nhanh, trầm giọng: “Là cậu ấy.”

Đã biết chuyện này rồi, có lẽ cậu nhìn cô là đúng.

Ồn ào một lúc sau, khoảng không lắng đọng.

Hai người đứng yên tại chỗ.

Cậu nam sinh lẳng lặng đứng trong bóng đêm, trở nên mơ hồ trong tầm mắt cô nữ sinh.

Lại một vài học sinh băng ngang qua.

Chỉ Hủy và Tỉnh Nguyên đứng đội diện nhau giữa hai khung đèn, một bên tối trời, một bên sáng rực.

Chỉ Hủy hiểu rất rõ cậu đang cố tìm kiếm trong mắt mình sự trong trẻo, vô tội, ngoài ý muốn, nhưng đáng tiếc không có.

Đèn tường sáng lên thêm rất nhiều nhần, cậu nam sinh mở miệng nhưng không thể phát ra lời nói nào, chỉ còn tiếng thở dài. Cô nhìn thấy sự thất vọng trong đôi mắt cậu.

Cuối cùng cậu bước đi, băng qua cô gái còn đang đứng yên, đi xuống lầu một. Như thể trước giờ chưa từng có ngôn từ nào, chỉ là gặp thoáng qua.

Một nụ cười cam chịu trên gương mặt cô gái trẻ, nét cười càng lúc càng sau, lòng đau như dao cắt.

Cậu biết sự thật rồi đấy.

>>

– Mình vẫn luôn biết rằng, kỳ tích chỉ xuất hiện khi chúng ta đánh đổi bằng một thứ gì đáng giá nhất.

Lòng người là một mê cung rộng lớn.

Mình cứ mù quáng tin tưởng rằng sẽ tồn tại lối ra, nhưng cố cả một đời cũng chỉ là vòng luẩn quẩn.

Vô số lần bước trước, vấp phải trắc trở, lại ngoảnh đầu. Trong bóng đêm không thấy rõ phương hướng, mình quên mất bản thân đã phạm phải bao nhiêu lỗi lầm, đã bao nhiêu lần lạc lối.

Thật ra, mình nên biết đây chính là kết thúc.

– Này, cậu sẽ rời xa mình sao?

– Cậu thật sự rời xa mình.

132>>

Thật ra mình nên biết đây chính là kết thúc.

“Đúng là vô liêm sỉ, dùng tiền cướp lấy vị trí đề cử học thẳng của người khác.”

“Trước đây sao lại không biết cậu ta là người kém cỏi vậy nhỉ?”

“Không biết nhà cậu ta chi bao nhiêu tiền cho chủ nhiệm bộ môn và hiệu phó nữa?”

“Nghe đâu là một trăm vạn.”

“Một trăm vạn? Đúng là giàu thật.”

“…”

Giọng nói càng lúc càng xa. Chỉ Hủy không thay đổi gì, đi theo sau họ đẩy cánh cửa kia ra. Khuôn mặt trước gương nhà vệ sinh, là cô thật sao?

Giả vờ không nghe thấy, có thể thoát được sự thật của thế giới chăng?

Nếu có thể sống trong một thế giới không âm thanh, liệu rằng bản thân có vui vẻ trở lại?

Nếu vậy, còn những ánh mắt ghen tị, khinh thường, đau lòng, thất vọng thì sao? Có phải cũng sẽ biết mất hay không?

Nếu có thể tặng cho cô một ngôi sao đã tắt để nương náu, không thấy âm thanh, không thấy ánh sáng. Làm ơn có đừng nói cô nghe, thế giới qua lăng kính trưởng thành là như thế nào.

Nếu có thể…

Cuối tháng tư, hóa ra lại để trong lòng người một cảm giác mất mát không nguôi ngoai…