Năm Ấy!!! Tớ Thích Cậu

Chương 55: Chân trời góc biển, rốt cuộc cũng tìm ra

Nhị Hắc nhìn theo hướng chỉ tay của Hạo bối, thấy mập mờ không rõ bới đám rong cao đung đưa, nhưng chắn chắn rằng, đó cũng là một cái lồng kính hình lập phương, y như cái họ đang bị nhốt đây.

- Mắt tình, nhìn thứ xem, đó có phải là mấy đứa bị mất tích không? - Hạo Bối hỏi Hải Đăng

Đăng nheo mắt nhìn, nhưng kết luận một câu là chẳng thấy gì, nước biển đậm quá, chỉ toàn màu xanh mập mờ.

Hắn cố gắng nhìn, cố gắng tưởng tượng, rõ ràng, là nó là

"Lạc... là cậu đúng không?" - hắn nghĩ thầm

Lòng đầy hy vọng, mỗi tội, hai chiếc lồng kính mỗi lúc trôi về một hướng khác nhau, dần dần mờ đi, dần dần nhỏ lại.

- Hạo Bối, được rồi! - Hắc kêu lên

- Được cái gì? - Hạo Bối xốt xắng

Nhị Hắc im lặng, nhấn nút điều chỉnh rất nhỏ phía dưới bàn cảm ứng, tất cả bàn cảm ứng đột nhiên phát sáng làm cho hai người kia vội vã chạy lại xem.

Nút Start được kích hoạt, Nhị Hắc mỉm cười nhìn Hạo Bối

- Làm tốt lắm! - Bối vỗ vai cậu

Nhị Hắc cần càn điều khiển, nhấn nút tăng tốc. Chiếc lồng kính từ khi vô đinh trôi dạt giờ như một chiếc xiêu xế hiện địa phóng vút vút xuyên qua màn nước biển. Cả ba người đắc ý lắm, dù sao thì cũng chẳng thể làm khó được họ.

Đột nhiên, chiếc hộp kính chậm dần lại, càng gần chiếc hộp kính kia lại càng chậm.

- Gia Lạc, Nhím, và một người nữa không biết ai. - Hai Đăng vừa nheo mắt vừa nói

Hạo Bối mừng thầm trong lòng, rốt cuộc cũng tìm thấy rồi. Trái tim như vứt đi một gánh nặng, dám thở mạnh một cái. Ngày đêm sợ hãi, lo lắng, cuối cùng cũng chẳng bõ công. Hắn nhìn bọn họ cũng đã rõ hơn, tuy còn cách nhau một đoạn không gần nhưng nhịp đập ấy, hắn nghe rất rõ, cả cái vị bạc hà ngọt ngọt ấy, hắn ngửi thoang thoảng quanh đây.

Niềm vui khiến hắn trở nên năng nổ hơn, hắn chạy lại bàn điều khiển cùng Hắc lái chiếc lồng kính dở hơi khó chiều.

- Nhiên liệu cạn kiệt rồi. - Hắc nói, gương mặt sầm xuống

Rốt cuộc, ông trời muốn sao đây, đang thách thức sự kiên nhẫn của hắn à?

- Còn một đoạn nữa, chúng ta ra ngoài rồi bơi sang bể kính kia - Hạo Bối nói không chút chần chừ

- Cậu bị điên à? Cậu biết đây là độ sâu bao nhiêu không? Sợ ra chưa kịp tới cái lồng kính kia thì cậu đã ép dí như tép khô do áp lực nước rồi đấy.

Hải Đăng ngăn cản suy nghĩ điên rồ đó rồi thở dài ngao ngán. Hắn đã hy vọng nhiều lắm, rất nhiều, nhiều tới mức quên luôn việc mình sẽ bị bẹp dí khi bơi ra ngoài.

- Còn chút năng lượng cuối cùng, chúng ta sẽ di chuyển thuyền lên phía tên để sát,mặt nước hơn - Hắc chậm rãi nói rồi điều khiển chiếc lồng kính đi lên phía trên.

Hắn nhìn theo chiếc lồng của mình lại rời xa hơn, chiếc lồng bên kia càng nhỏ bé đi, hắn càng sốt ruột. Nhất định, nhất định hắn phải cứu mọi người ra

- Hết nhiên liệu rồi. - Hắc nói, ròi khỏi bàn điều khiển

- Chúng ta ra ngoài thôi - Hạo Bối nói rồi lấy mọi thứ nhét vào trong túi chống nước

- Nhìn này... - Hải Đăng nói lớn

Hai người vội chạy lại gần, mặt mày không khỏi bất ngờ với thứ trước mắt

- Đây... đây chẳng phải là... - Hạo Bối sững sờ

Nhị Hắc đứng lên, tay chống hông, mặt mày khó chịu

- Chúng ta đã mất chút nhiên liệu ít ỏi cuối cùng cho việc vô bổ rồi.

Hạo Bối giơ bộ quần áo lặn phản áp lực màu bạc cực hiện đại có cả máy nén oxi lên, tự nhiên cảm thấy lòng mình khó chịu, vội quá nên cứ cuống hết cả vòi, chẳng tìm kĩ xung quanh, thế có mất thì giờ không cơ chứ.

Suy nghĩ ít nhiều đâu đó, cả ba vội mặc mấy bộ quần áo lặn phản áp lực vào rồi nhảy ra khỏi bể. Cửa kính cửa được ấn nút open thì nước tràn vào xối xả mang theo đủ thứ sinh vật lẫn rong rêu, mạnh như thác giữ, khó khăn lắm mới lội ngược ra ngoài.

Ba người nhanh thoăn thoắt lặn sâu phía bên dưới, đèn pin cầm tay phát huy hết tác dụng mà chẳng sáng lên được là bao, nước ngả đen dần. Khi nãy ngồi trong bể kính thì ra có ánh sáng phản đại rất lớn, soi rõ trong bán kính 2km, giờ không có, bên ngoài hóa ra lại tối um như này. Cũng có thể bây giờ là gần tối, ánh mặt trời tắt nên không khí u ám hơn nhiều

Tiếp cận gần sát cái bể kính bên dưới, hắn càng vui mừng hơn khi biết rõ, trong đó chính là Gia Lạc và hai người kia, có cả Nhím. Gương mặt Nhị Hắc cũng dãn ra, lòng nhẹ nhõm đi bớt, cuối cùng cũng tìm được rồi.

Ba người con gái nằm lọt thỏm nhỏ bé trong chiếc lồng kính. Nhìn họ như những nàng tim cá dưới đáy biển sâu, đang ngon lành trong giấc chiêm bao vĩnh hằng tươi đẹp. Phải chăng, có trái tim người nào đó đang rung lên nhè nhẹ, theo từng hơi thở mong manh.

- Làm sao để vào?

Âm thanh phát ra rất nhỏ từ bên trong bộ quần áo phản áp lực mà khó khăn lắm Nhị Hắc mới nghe thấy từ Hạo Bối.

Cậu im lặng, chưa nhìn rõ mọi thứ thì không thể nói gì được, cũng chẳng có cách nào để dám bảo cái lồng này cũng giống cái lồng trước của ba người, Hắc nhanh thoăn thoắt bơi lên phía trên nắp bể quan sát vào bên trong.

Mọi thứ sắp xếp đều khá giống, chỉ duy một điểm khác là màu của cái cái bể này không phải trong suốt mà là một màu xanh ngọc bích, rất sáng, hơn nữa lại phản chiếu ánh nước sóng sánh mơ hồ nên trông càng tuyệt đẹp.

Đây nói không ngoa thì chính là một cái tàu ngầm hiện đại nhất của năm 2033 này. Lớp kính chắc chắn làm từ hợp chất rắn, bền cứng ngang với thép cường lực chuyên để đóng tàu chiến, trông như rất mỏng mà thực chất thì chiếc bể này sẵn sàng thách thức với bất kì bộ hàm cá mập nào.

Hạo Bối quan sát bên trong, thấy Gia Lạc bất tỉnh mà cũng có chút lo lắng, không biết đã trôi dạt ở đâu tới, trong đây mấy ngày rồi. Trông mà lo chảy nước mắt. Hình như cái giây phút nhìn rõ gương mặt Lạc, Bối đã sợ như thế nào, vui sướng như nào, bây giờ vẫn còn chưa hết run. Cả thân thể như chững lại vài giây, tim cũng vì thế mà yên lặng, bất đọng và cứng đơ.

Hắc nhìn thấy bên trong, ngay phía dưới nắp đóng mở có một cần gạt màu đỏ. Cậu mím môi phân vân, liệu có thể nào...?

Vừa nghĩ tới, cũng chỉ đưa ánh mắt báo với Hạo Bối một cái rồi mở tật mạnh nắp bể bơi vào trong. Nước từ ngoài tràn vào cũng không ít, ngập tới hơn đầu gối. Cửa đóng kịch, Hạo Bối từ bên ngoài lo lắng nhìn theo từng cả động của Hắc bên trong, lòng khấp khởi mừng thầm, cũng muốn ngay lập tức chui vào đó.

Hắc gạt cần màu đỏ xuống, nước cuốn như lốc xoáy, ngay lập tức bị đẩy ra ngoài, chắc đó là công tắc không khí nén, đẩy xuống sẽ tự sinh ra một luồng không khí lớn, áp suất cao để đẩy nước ra bên ngoài. Hắc lấy tay ra hiệu cho hai người vào.

Cửa mở ra nhưng luồng khí rất mạnh đầy hút hút ra ngoài thành lực lớn cả hai người vào, khó khăn lắm mới bám được vào cửa bể, nước vì thế cũng không lọt vào nhưng hai người bên ngoài cũng không thể vào.

Cậu tạm thời kéo chiếc cần đỏ về vị trí cũ, hai người nhanh thoăn thoắt bơi vào, nước biển mặn cũng được đà tuôn ào nhưng vì còn chút khí áp lực lúc nãy nên có phần chậm hơn.

KỊCH...

Cửa kính nặng trịch được đóng lại, Hạo Bối và Hải Đăng cười hổn hển, Hắc nhắc hai người đi ra đằng sau để gạt cần áp lực lên một lần nữa cho nước bay ra ngoài. Hạo Bối nhanh vội đến bên cạnh Gia Lạc nâng nó dậy, bộ quần áo rằn ri xanh ướt nhẹp, mái tóc sũng nước trộn với mồ hôi. Vẫn gương mặt ấy, vẫn đôi môi ấy, sao lại trông tiều tụy khổ sở tới mức này?

Nghĩ đến, lòn hắn lại thấy nhói, thương người con gái trên tay bao nhiêu thì hận kẻ đã gây ra truyện này bây nhiêu. Giờ thì quá đủ rồi, sẽ cẳng ai phải chịu nhường ai nữa. Hắn nâng nó dậy, đặt lên bậc thềm gần bàn điều khiển, lục mấy cái tủ kê trong bể kính, lấy nước nhấp nhẹ lên môi Gia Lạc.

Lạc cựa quậy, hàng mi rung rung nặng trĩu không mở nổi. Hơi thở khó nhọc, cổ họng mặn đến khô rát. Nhất thời chẳng gượng dây nổi, mắt mở hờ hờ mơ màng nhận ra gương mặt thanh tú, đẹp trai quen thuộc nhưng lại chợt thấy trống rỗng

"Là mơ phải không? Mình nhất định đang mơ rồi!"

Đầu đau như búa bổ, miệng mở hé hé đau rát như trực rách ra, chắc do tiếp xúc nước biển quá lâu. Chân tay mềm nhũn chẳng tồn tại sức lực, toàn bộ thân thể rã rời, nặng trịch như đá đè

- Cậu ấy bị sốc nước biển khá nặng cộng thêm việc bị thương nên muối thâm nhập vào cơ thể qua vết thương khá nhiều, cơ thể sẽ rã rời, chìm sâu trong hôn mê. - Hải đăng chậm rãi phân tích

- Thế phải làm sao? - Hạo Bối quỳ gối ngay bên cạnh Lạc lo lắng

- Phải hô hấp nhân tạo. Hay trong cổ tích người ta thường nói là dùng nụ hôn của hoàng tử để đánh thức công chưa ấy!

Nói rồi, Đăng cười, hại mặt hắn đỏ bừng. Thẹn quá hóa giận, hắn vặc lại

- Giờ là lúc nào mà còn đùa kiểu ý chứ?

Nói miệng thế thôi chứ con tim rắn đánh đánh thình thịch từ lúc nào rồi cơ. Bàn tay hắn run run chồng lên nhau rồi từ từ hạ xuống giữa ngực Gia Lạc, miệng nói thầm

- Đây là tôi hô hấp nhân tạo đấy chứ không phải lợi dụng gì đâu nha...

Lạc có nghe thấy, tuy không rõ nhưng cảm nhận được có một bàn tay đặt trên ngực mình, Lạc chỉ sợ hắn sẽ thấy nhịp tim thất thường, đang đập như động đất 9 độ richte kia. Đành nhắm mắt xuôi tay thôi, thân thể này không còn cử động được nữa rồi.

Đừng được kích tim được hạ xuống, hắn đỏ mồ hôi hột, nhẹ nhàng lấy tay bóp nhẹ khuôn miệng, tay còn lại bịt mũi rồi thổi từng đợt khí vào trong lồng ngực. Lạc cảm nhận được, nó biết chứ, chỉ là giống như chết lâm sàng thôi, đầu óc cuồng loạn như muốn nổ tung, con tim càng đập nhanh và mạng, còn nghe rõ những tiếng thịch gấp gáp.

- Thôi... dừng lại được rồi kẻo có người tim đập nhanh quá đột quỵ thì chết - Đăng nhìn Hạo Bối mặt đỏ gay vì thôi lấy thổi để, cười khùng khục

Hạo Bối dừng lại, lấy tay lay nhẹ, Lạc cử động được một chút, mắt cũng mở hờ hờ, miệng khô khóc được hắn nhấp vài miệng nước dễ chịu hẳn

- Cảm... ơn! - nó lí nhị, hai môi mở he hé

- Tỉnh rồi... tốt quá!

Hắn vui mừng hớn hở, vội nâng Lạc dậy rồi ôm trầm lấy. Lạc bất ngờ nhưng cũng vui lắm, miệng thì thào

- Tôi cũng vui, đợi cậu mấy hôm rồi.

Cả hai sung sương ôm trầm lấy nhau, chẳng ngại ngùng gì cả. Một lúc, Lạc chợt nhớ tới nhím, quay ra thấy Nhím đang dược lớp trưởng hô hấp cho Nhím

- Oa... - Lạc không khỏi thốt lên đầy ngạc nhiên.

Lớp trưởng dũng cảm quá!

- Cậu cũng vừa được hưởng đặc ân đó từ tôi đấy. - Hắn lườm nó khi thấy nó cứ dí mắt nhìn hai người kia hô hấp nhân tạo cho nhau

- Hả? Cậu.... - Nó bối rối, tự nhiên nhắc đến làm nó ngượng chín người

Khi làm xong, Nhím cũng cựa quậy một chút, Nhị Hắc đứng lên quay mạt lại với tất cả mọi người, nghiêm giọng lại

- Đừng kể gì với bạn ấy việc vừa rồi.

Cả mấy đứa cứ ngẩn ngơ cả ra, cậu ấy ngại đúng không nhỉ? Eo ơi, nhìn cái tai đo đỏ là biết liền à. Lớp trưởng bên ngoài mạnh mẽ thế thôi, chứ bên trong còn nhát lắm. Một khi mụ Nhím biết lớp trưởng hô hấp nhân tạo cho mình thì có lẽ sẽ vui sướng mà phát điên cũng nên, theo đuổi cũng sắp tròn một năm rồi còn gì.

Mọi người ai vào việc nấy, Hạo Bối lại cùng Nhị Hắc tới bàn điều khiển xem mọi thứ trong khi đó thì Lạc đỡ Nhím ngồi dậy, nhấp chút nước cho đỡ khô môi rát họng. Hai đứa ngồi băng bó hết mấy vết thương lại cho nhau, Hở miệng lại ngấm muối làm nó như bị phồng rộp cả lên, mặt ngoài đã khô đóng vảy lại nhưng bên trong còn rỉ nước ra, may mà chưa nhiễm trùng.

Băng bó xong đâu đấy, cùng sự trợ giúp của Hải Đăng, ba người chuẩn bị kiếm đồ ăn, bụng đã kêu réo liên hồi.

- Này, còn Thảo Mai? - Lạc đảo mắt nhìn khắp nơi.

Vừa mò mẫm tìm, thì ra nàng ta bị ngã tụt vào mãi bên trong góc, bị tủ che mất, Lạc xoay Thảo Mai nằm ngửa lại rồi dùng tay kích nhịp tim. Có lẽ rơi vào đống bông trong góc nên không có vấn về gì, mỗi tội môi hơi khô, mắt cũng nhay nháy hoạt động lại.

- Lạc, qua đây. - Nhím gọi hắt

Lạc liền đưa chai nước cho Hạo Bối đứng không, kêu ra đó cho Thảo Mai uống, hắn nhăn mày khó chịu nhưng không dám cãi lời, ngoan ngoan ngồi bên cạnh nàng mỹ nhân của A2, nhẹ nhàng nâng đầu lên, rót ít nước một vào miệng. Bạn ấy mở mắt ra thì liền nhìn nhìn hắn không chớp mắt, chắc vẫn tưởng mình trong cơn mê ảo được gặp trai đẹp truyền thuyết. Cứ thế mà nhìn mãi không thôi, miệng còn chu lên định làm gì đó nhưng hắn đột nhiên thả tay ra là nàng ấy không kịp phản ứng ngã kịch một cái xuống sàn.

Chắc đau...

- Mày có nghĩ là, tất cả chúng ta đều đang ở trong một cái bẫy mà tên quỷ Tam Lan đó sắp đặt không? - Nhím hỏi, gương mặt nghiêm túc hơn cả.

Lạc nhìn Nhím một lâu, đành thở dài một tiếng, mắt nhắm lại

- Cái điều mày vừa phát hiện ra, chắc nửa thế giới biết rồi đấy.

Nói rồi, Gia Lạc lại tập chung lục lọi mọi thứ xung quanh theo chỉ thị của Nhị Hắc.

- Nhiên Liệu sắp hết rồi, mà chúng ta còn cách mặt nước xa quá. - Nhị Hắc chán nản để Bể kính chế độ tự động rồi đi ra chỗ cả đám đang lục đồ.

Thảo Mai khi tỉnh dậy, thấy trước mặt mình là chàng trai tuấn tú phóng lãng trong lời đồn cảu các khối mà ngây ngất. Khoảng cách gần quá, có thể trông rõ cả đôi mắt nâu sâu thẳm lạnh lùng, cái mũi cao thẳng, đôi môi mỏng mềm còn hồng hồng, làm da pha giữa nâu với trắng đẹp không tỳ vết. Cái vết xước ở lông mày, ròi ở ngang mặt trông cũng nam tính phong trần tới điên đảo.

"Sao trên đời lại có người toàn mỹ lạnh lùng cao ngạo như vậy chứ, đến một cái liếc mắt cũng không thẻ hào phóng đưa ra cho mình sao?" - Thảo Mai nhủ thầm, đoi mắt ấy không ngừng liếc nhìn Hạo Bối si mê.

Nàng ấy tưởng rằng Hạo Bối đã chính tay cứu mình, là người ban cho mình sứ mạng thứ hai, đã giành mình về từ tay tử thần một cách dũng mạnh. Người ta gọi đó là si mê mu muội, chắc khi rơi xuống, đầu có đạp vào sàn nên bị chập đâu đó.

Cứ sung sướng lâng lâng mà ôm cái mộng tưởng anh hùng cứu mỹ nhân ấy mà ngồi một góc bể mủm mỉm hoài, những người kia tưởng Mai còn mệt nên cứ để kệ ngồi đó.

Mai mỉm cười đến ghê rợn, trong đầu là những ý thức còn mơ: "Em nguyện dùng tấm thân này báo đáp anh, ân nhân cứu mạng".