Phùng Chinh Viễn bị thương nên Phùng lão gia chỉ có thể xách súng lên ngựa, chạy ra chiến trường, coi như là ổn định quân tâm. Lúc này, trong quân đội có tin đồn nói Phùng Chinh Viễn dù gì cũng chỉ là một cô nương, bị tình cảm che mờ lý trí, liên lụy quân sĩ Phùng gia, còn suýt nữa đánh mất tính mạng của mình.

Phùng Chinh Viễn cười nhẹ, không tức giận chút nào, ngữ khí thản nhiên: "Bọn họ nói không sai. Lần này đúng là ta đã xử lý theo cảm tính."

Lúc trước nàng không nên tin tên họ Ngọc kia.

Chuyện bây giờ Lục Nghiên có thể làm là chăm chút vào món ăn, để cho vết thương của Phùng Chinh Viễn mau chóng tốt hơn. Tục ngữ nói, thuốc bổ không bằng thức ăn bổ. Đồ ăn bổ dưỡng có thể làm cho vết thương mau lành hơn thuốc rất nhiều.

Tay nghề Lục Nghiên rất tốt, mỗi ngày đều tốn nhiều công phu làm đồ ăn cho Phùng Chinh Viễn. Tuy nói đa phần là dược thiện nhưng vị thuốc bên trong lại không ngửi thấy. Dưới tình huống như vậy, trong vòng nửa tháng, mặt Phùng Chinh Viễn tròn lên trông thấy, còn vết thương trước ngực nàng cũng nhanh chóng lành lại.

Tình hình chiến sự trên chiến trường thay đổi chóng mặt.

Vết thương nhờ ăn uống mà vừa có một chút biến chuyển, Phùng Chinh Viễn đã muốn lập tức lao ra chiến trường, bất quá nàng cũng biết việc này không thể gấp, chỉ có thể đè nén tính tình của mình lại. Đến khi thương thế ổn định, nàng liền lệnh cho phó quan tập hợp lại, chuẩn bị lao ra trận.

Lục Nghiên không ngăn nàng ta lại, bởi vì nàng biết, so với bất kỳ ai, trong lòng Phùng Chinh Viễn vội vàng nhất.

Phùng Chinh Viễn nhảy lên lưng ngựa, cúi đầu nhìn Lục Nghiên, ánh mắt dịu dàng: "Yên tâm đi, rất nhanh ngươi sẽ trở lại bên cạnh Cố Tử An. Phùng Chinh Viễn ta thề với ngươi, nhất định sẽ đem người nước T đánh chạy cong đít."

Lục Nghiên cười, nói: "Ta tin tưởng ngươi."

Phùng Chinh Viễn nở nụ cười với nàng, hai chân thúc vào bụng ngựa, nhanh chóng đem theo cả đám người biến mất.

Chiến sự càng ngày càng khẩn cấp, điện thoại trong nhà rốt cuộc cũng không thể liên lạc về tỉnh S. Lúc này, Lục Nghiên sai Xuân Hạnh tìm đến một ít kim chỉ vải vóc, mỗi ngày ngồi dưới hành lang cùng các nàng nhìn lựu chuyển từ màu xanh sang vàng, sau đó thêu lên khăn tay.

Những tấm khăn trắng mỏng điểm xuyết bởi những trái thạch lựu được mở bung, lộ ra những hạt lựu đỏ như mã não, có mấy hạt còn như đang rơi xuống, thật sự rất đẹp.

Xuân Hạnh nói: "Không ngờ tú hoa của tiểu thư cũng lợi hại như vậy."

Lục Nghiên mỉm cười, đôi mắt đen trong suốt như lưu ly. Nhìn thấy ánh mắt của nàng, người ta liền cảm nhận sự tĩnh lặng trong lòng, tâm tình bối rối cũng bình tĩnh hơn.

Bọn Hổ Tử nhìn thấy từ xa, nhỏ giọng nói: "Không ngờ vào lúc này Lục tiểu thư còn có tâm trạng thêu thùa. Nhìn một chút cũng không thấy bối rối."

Mọi người trong thành đều vô cùng khủng hoảng, sợ chiến tranh tràn đến chân mình, khẩn trương đến phát điên. Vậy mà Lục Nghiên vẫn còn duy trì bình tĩnh, bộ dáng không khác gì ngày thường, đúng là khiến người ta kinh ngạc

Hổ Tử nói: "Lục tiểu thư là loại người nào? Bọn người khác có thể so sánh sao?"

Ít nhiều nhờ vào thái độ bình tĩnh tự nhiên của Lục Nghiên mà người trong nhà này không xuất hiện bất kỳ sự bối rối nào. Hiện tại, nàng chính là người đáng tin cậy nhất.

"Tiếng gì vậy..." Lỗ tai Hổ Tử vừa động, chợt ngẩng đầu nhìn bầu trời trong như tẩy.

"Có chuyện gì đó không đúng."

Đột nhiên xuất hiện một thứ, đồng tử Hổ Tử co rụt mạnh mẽ, nhìn chiếc trực thăng xuất hiện trong không trung thả xuống một quả bom. Đất trời rung chuyển, làn khói đen như mực bốc lên từ mặt đất, kèm theo ánh lửa chói mắt.

"Tiểu thư!" Hổ Tử vội vàng chạy đến bên cạnh Lục Nghiên, sốt ruột nói: "Chúng ta đến hầm trú ẩn đi."

Lục Nghiên thoạt nhìn coi như trấn định, phân phó nói: "Tùy tiện mang theo mấy thứ, không cần lấy đồ nặng, lấy nhiều đồ ăn một chút."

Mọi người nhanh chóng thu thập, vội vàng chạy tới chỗ hầm trú ẩn.

Người tràn ra khắp nơi, phi cơ xoay quanh trên bầu trời gầm rú, không ngừng ném bom. Mùi thuốc súng tràn ngập trong mũi mọi người, bên tai truyền đến vô số tiếng khóc than kêu la kinh hoàng.

Lục Nghiên được bọn Hổ Tử bao bọc bên trong, đột nhiên một chiếc phi cơ bay qua, thả một quả bom cách phía trước bọn họ đứng không xa. Tiếng nổ khổng lồ vang lên, khiến đầu óc ai nấy cũng ong hết lên, căn bản không thể nghe thấy thanh âm của thứ gì khác.

Mùi thuốc súng làm người ta cảm thấy khó chịu. Căn nhà gỗ bên cạnh bị đốt cháy, trên đất đầy cơ thể tan nát. Trong lòng liền gợn lên một trận buồn nôn.

Lục Nghiên nhắm chặt mắt, nói: "Đi mau!"

Bên trong hầm trú ẩn mênh mông người. Có đứa nhỏ đang khóc lóc khản cổ, còn người lớn thì rít gào sợ hã cùng với tiếng khóc trầm thấp. Sự sa hãi lan tràn toàn bộ hầm trú ẩn, không gian chật chội càng thấy chật hơn.

Bọn Lục Nghiên dựa vào tường ngồi xuống. Mấy nam nhân như Hổ Tử thân hình cao lớn hung mãnh, khí thế trên người rất đáng sợ, những người xung quanh cơ bản không dám tiếp cận họ, cho nên bốn phía liền trống không.

"Tiểu thư, ngài có sao không?" Hổ Tử quan tâm hỏi.

Lục Nghiên lắc đầu, nói: "Ta không sao, yên tâm đi."

Nàng nhìn bốn phía một lượt, nói: "Đi nãy giờ chắc các người hẳn cũng đã mệt, ngồi xuống nghỉ một lát đi."

Bọn Hổ Tử không cự tuyệt, vây quanh Lục Nghiên ngồi xuống, không hề buông bỏ phòng vệ.

Xuân Hạnh và Hòa Hương ngồi bên cạnh Lục Nghiên. Lá gan Hòa Hương vốn không lớn, hiện tại hai mắt cũng đẫm lệ, nắm chặt tay áo Lục Nghiên, nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, chúng ta sẽ không có chuyện gì chứ?"

Lục Nghiên không hề do dự gật đầu, nói: "Sẽ không. Có Phùng Chinh Viễn ở đây, còn có... Tứ Gia. Bọn họ nhất định sẽ đánh đuổi người nước T ra khỏi Z Quốc chúng ta."

Chỉ có đã trải qua chiến tranh mới biết được nó đáng sợ và tàn khốc cỡ nào.

Kìm nén cảm xúc lại. Mọi người ở chung một chỗ khiến cho ai nấy đều thấy an toàn. Bất tri bất giác, mọi người từ từ thiếp đi, bốn phía an tĩnh.

Lần tiếp theo Lục Nghiên tỉnh dậy là do thấy đói. Nàng vừa nhúc nhích, Hổ Tử đã cảm nhận được, đi tới hỏi: "Tiểu thư, đã gần mười hai giờ đêm. Cả ngày ngài chưa ăn gì, có đói bụng không?"

May mắn là lúc đi, bọn họ có lấy một ít đồ ăn uống, đủ no bụng đỡ đói, đương nhiên hương vị kém xa lúc còn nóng. Bất quá, tình cảnh thế này cũng không có lí do gì phải bắt bẻ.

Lục Nghiên đánh thức Xuân Hạnh và Hòa Hương dậy, để các nàng ăn gì đó rồi mới ngủ tiếp.

T Quốc oanh tạc đến tối là hết. Ngày hôm sau, có người ra khỏi hầm dò xét tình hình, xác định không còn nguy hiểm gì mới bắt đầu kéo ra.

Tỉnh Q có lịch sử hơn 500 năm, sở hữu nhiều công trình kiến trúc lâu đời. Bất quá hiện tại chỉ trong một ngày, cả tòa thành trở nên điêu tàn, kiến trúc bị hủy hoại hết, không còn dáng vẻ phồn hoa như xưa.

Thấy thế, có người nhịn không được mà thấp giọng khóc.

"Bọn nước T đáng chết!" Xuân Hạnh cắn răng nói.

Lục Nghiên trầm mặc một lúc, nói: "Chúng ta đi về trước đã."

May mà sân chỗ bọn họ ở không bị oanh tạc, chỉ ảnh hưởng chút dư chấn nên trái lựu trên cây rơi không ít, nát bấy trên mặt đất.

Lục Nghiên nhặt lên một trái, đem những hạt lựu bên trong cho vào miệng nếm thử. Cây lựu này là loại cho trái lớn là ngọt nhất, hương vị không cần bàn cãi, ăn rất ngon.

"Đáng tiếc..." Lục Nghiên thấp giọng nói. Lựu ngon như vậy mà có hơn phân nửa không thể ăn.

Ngẩng đầu nhìn lên trời, không khí thật ra rất tốt nhưng lại bị phủ lên một tầng âm trầm, đó là khói súng đạn lưu lại, nhìn cực kỳ u ám.

Đây chính là chiến tranh...

Sau khi nước T oanh tạc cũng không có động tĩnh gì tiếp theo mà còn nghe được rất nhiều tin tức tốt từ tiền tuyến. Quân sĩ tiến công của nước T bị quân sĩ nước Z hung hăng đánh lui, khu vực bị nước T chiếm đóng cũng thu hồi lại được. Không hề nghi ngờ, những tin tức thế này khiến người ta vô cùng phấn chấn.

Vào một ngày mùa đông, Lục Nghiên về đến tỉnh S. Việc đầu tiên nàng làm là nhờ Mã Khắc và Kim mua một số lượng lớn thuốc tây. Lục Nghiên sai bọn Hổ Tử vận chuyển chúng đến tiền tuyến. Mùa đông rất lạnh, quần áo ấm mới cùng với thức ăn được vận chuyển cùng ra tiền tuyến.

Đến tháng 9 năm sau, trận chiến mới ngừng hẳn. Những quốc gia khác đều thấy nước T ký hiệp ước thất bại với nước Z, bồi thường nước Z 400 vạn bạch ngân.

Người ký kết hiệp ước này không ai khác chính là Cố Tứ gia của nhà họ Cố, Cố Tử An.

Khi tin tức này truyền tới, trên dưới nước Z kích động không thôi. Vô số người lao ra đường gào khóc mừng rỡ.

Lục Nghiên cũng hay tin, Phùng Thiếu tướng Phùng Chinh Viễn ở trên chiến trường giết một Thượng tướng nước T. Vị Thượng tướng kia nghe nói đã nằm vùng ở nước Z hai mươi mấy năm. Khi nghe tin, Lục Nghiên trầm mặc một hồi, nghĩ tới lời nói lúc đó của Phùng Chinh Viễn. Nàng nói nhất định sẽ giế hắn, và nàng cũng đã làm được.

Nhưng tin tức này lại không khiến người ta cảm thấy vui sướng.

Tháng 11 cùng năm, Tướng quân khắp nơi chạy tới thành phố B. Hiện tại tuy chiến tranh kết thúc nhưng nội chiến cũng mới bắt đầu, nước Z hỗn loạn không có hồi kết.

Lục Nghiên ngồi xe lửa đến thành phố B. Xe lửa vượt qua vài tỉnh, đến thành phố B vào lúc nửa đêm.

Thành phố B ban đêm rất lạnh, nhất là đang vào cái rét tháng ba, không khác gì mùa đông.

Lục Nghiên dậm dậm chân, mở cửa bước xuống.

Vớ làm từ lông cừu tuy có thể giữ ấm nhưng ngón chân nàng vẫn rất lạnh, hết sức không thoải mái.

Một bàn tay hiện rõ từng khớp xương xuất hiện trước mắt, Lục Nghiên sửng sốt ngẩn đầu.

Nam nhân kia ánh mắt ôn nhu nhìn nàng, trong đôi con ngươi mang theo ý cười, bộ dáng vừa quen thuộc lại có vài phần xa lạ.

Hắn gầy đi rất nhiều!

"Cố Tử An..."

Lục Nghiên thì thào, không để ý mình đang ở trên xe lửa, nhào vào người hắn.

Cố Tứ Gia ôm nàng thật chặt, chặt đến mức Lục Nghiên cảm thấy có chút đau. Nhưng tâm trạng cũng an ổn hơn rất nhiều.

Thật tốt, ta và chàng đều ở đây!

Hoàn chính văn.

Các nàng có hụt hẫng khi chính văn hoàn thế này không?