“Thật sự xin lỗi nha cô gái, trong tiệm chúng tôi không có loại váy giống cô nói đâu, cô nói thuộc về lễ phục nhỏ, tiệm bán quần áo bình thường sao lại bán loại quần áo kia chứ."

“Cửa hàng chúng tôi đây chuyên bán về quần áo thể thao, cửa hàng bán quần áo quanh đây đại đa số đều bán mấy loại quần áo thế này."

“Cái, cái váy này hơi rộng, cô không mặc được đâu.”

“Cô đừng ở đây tìm nữa, đến trung tâm thương mại đi.”

Thẩm Nhu chạy đến từng cửa hàng quần áo, từ một con đường chạy tới một đầu ngõ nhỏ, từ cửa hiệu trang hoàng tinh xảo đến cửa hàng nhỏ sắp rơi cả biển tên, từ đầu đường chạy tới cuối phố.

Lần nữa đi ra từ trong một cửa hàng bán quần áo, cô nhìn trường học cách mình càng ngày càng xa, mím chặt môi, tiếng động cơ xe mô tô địa hình ầm ầm vang vọng, Giang Triều cưỡi xe dừng bên cạnh Thẩm Nhu.

Đứng dưới cây bên đường, Thẩm Nhu nói: “Giang Triều, váy bị cắt nát rồi.”

Thẩm Nhu không khóc, thậm chí ngay cả một chút cảm xúc oan ức cũng không có, nhưng mà mấy chữ đơn giản lại giống như dao cùn hung hăng đâm mấy lần vào trái tim Giang Triều, cực kì ngột ngạt.

Giang Triều nghiêm túc: “Có biết vì sao váy bị cắt nát không?”

Thẩm Nhu cũng vừa mới nghĩ lại, là cô không cẩn thận, cô biết có người đang nhằm vào cô, nhưng lúc cầm váy đến trường lại không bảo quản váy cho tốt, hoặc là cô có thể đem hai bộ váy, một bộ váy để dự phòng, những điều này cô đều không làm.

Bởi vì chuyện cô đánh đàn, Giang Triều nói với toàn trường cô là người mình che chở, những bài viết liên quan đến việc cô đánh đàn trên diễn đàn trường học gần như đều không có người nào bình luận nữa, thậm chí còn nhiều bài bị xóa bỏ nữa.

Thẩm Nhu hạ quyết tâm phải đánh đàn thật tốt, còn đi luyện tập cũng là bởi vì không muốn khiến Giang Triều giúp mình cũng bị mất mặt, nhưng bây giờ cô vẫn khiến Giang Triều bị mất mặt rồi.

Thẩm Nhu: “Bởi vì...”

Giang Triều: “Bởi vì kỵ sĩ của công chúa nhỏ chưa đến, công chúa nhỏ có sai cái gì đâu, lên xe đi.”

Nước mắt của Thẩm Nhu giống như hạt châu bị đứt đoạn rơi xuống, cô mới không phải công chúa nhỏ gì đó đâu nhé, Sở Lam mới là công chúa được người ta che chở, cô không thấy ấm ức lắm, không hận bọn họ vì sao không thích mình, nhưng mà sau khi Giang Triều nói xong, nước mắt mình liền rơi xuống.

Mẹ kiếp, có phải là lúc cậu nói không dịu dàng không?

Giang Triều nắm tay lái xe mô tô làm gân xanh trên tay nổi lên, mồ hôi cũng sắp chảy ra, giọng nói căng thẳng: “Cậu khóc cái gì thế, Lý Thâm bảo người ta đưa lễ phục đến trường cho cậu rồi, cậu mà còn khóc nữa ông đây hôn cậu đó!”

Trong nháy mắt nước mắt ngừng hẳn, Thẩm Nhu lau nước mắt đi về phía trước mấy bước.

Đứng ở phía sau xe mô tô, Thẩm Nhu nhớ tới đời trước cô cãi nhau với Giang Triều, nói với Giang Triều rằng Chu Tự tốt hơn cậu gấp một ngàn lần, một vạn lần, ngay cả cái tên Giang Triều này cũng không có êm taii như tên Chu Tự.

Giang Triều ấn cô vào ghế lái phụ của xe thể thao đi tới đường đua, mãi cho đến khi Thẩm Nhu hô hào Giang Triều êm tai hơn so với Chu Tự thì cậu mới dừng xe lại, còn bảo cô nói liên tục, cô nói nhiều đến mức cuống họng sắp khản đặc luôn.

Lúc Thẩm Nhu nghĩ đến những điều này bị Giang Triều nhấc lên đặt ngồi trên xe mô tô, cậu nhìn đôi mắt có hơi đỏ nhưng lại trong veo của Thẩm Nhu, muốn đến lau nước mắt của cô, nhưng cậu lo rằng mình vừa động một cái thì Thẩm Nhu lại khóc, bèn trực tiếp cầm mũ bảo hiểm đội lên cho Thẩm Nhu, còn mình thì ngồi xuống phía trước.

Thẩm Nhu ôm lấy Giang Triều, run rẩy: “Giang Triều, là cái tên hay nhất tớ từng nghe.”

Nhịp tim của Giang Triều dồn dập như sấm, ngồi một hồi lâu lúc này mới khởi động xe, âm thanh ầm ầm vang lên, cậu lại nghe được Thẩm Nhu nói: “Vì thế cậu chậm một chút.”

Giang Triều: “Được rồi, cậu nói thêm mấy lần nữa đi.”

Thẩm Nhu: "..."

Khoảng cách không xa, Giang Triều sửng sốt lái xe mô tô với tốc độ như đi xe đạp, chính bản thân Thẩm Nhu cũng không nhớ rõ mình nói bao nhiêu câu Giang Triều là cái tên hay nhất cô từng nghe nữa.

Lúc xe mô tô ngừng lại bên ngoài trường học, Lý Thâm vội mang theo cái túi chạy đến đưa cho Thẩm Nhu: “Váy ở bên trong, cậu xem một chút cậu mặc được bộ nào.

Vừa nãy anh Triều..., không có việc gì, thầy chủ nhiệm lùi tiết mục của cậu về sau một chút rồi, cậu không cần phải gấp."

Sau khi Thẩm Nhu đến phòng hóa trang vội vào phòng thay quần áo đổi váy, chiếc váy màu trắng chiết eo dài đến gối, sạch sẽ thuần khiết nhưng lại có chút hoa lệ, cô mang giày cao gót đi ra, trang điểm lại một lần nữa.

Lúc từ trong phòng hóa trang đi ra ngoài, Thẩm Nhu nhìn thấy Trần Quân cũng ở đây, cậu ta đang an ủi Sở Lam.

Trần Quân: “Không sao đâu, loại tiết mục này chị đã tham gia không biết bao nhiêu lần rồi, chỉ là một cái tiết mục thôi cũng không phải cuộc thi, không sao đâu.”

Sở Lam cười đến dịu dàng: “Không sao đầu, em không cần an ủi chị, không tham gia cũng không sao, chỉ là chiếc váy kia chị vốn định mặc vào tiệc sinh nhật, nên tìm nhà thiết kế giúp chị thiết kế, làm rất lâu.”

Trần Quân: “Em tặng chị một chiếc nha, nhất định còn đẹp hơn chiếc váy vừa rồi.”

Nhìn thấy Thẩm Nhu, ánh mắt Sở Lam rơi vào chiếc váy cô đang mặc, trong nháy mắt có hơi ngây người, rất nhanh, cô ta nhẹ gật đầu với Thẩm Nhu, sau đó khích lệ nói: “Em gái, đàn cho tốt nha, tôi đến khán đài nghe cô đánh đàn.” Cô ta kéo cánh tay Trần Quân: “Chúng ta cùng đi thôi.”

Trên khán đài, Sở Lam và Trần Quân ngồi xuống vị trí của mình, tuy nói dưới đài có hơi tối, nhưng cũng có thể miễn cưỡng trông thấy rõ ràng, Sở Lam nhìn chằm chằm vị trí của Giang Triều không biết đang suy nghĩ gì.

Bên trên sân khấu, người chủ trì cầm microphone: “Tiếp theo, để chúng ta thưởng thức bạn Thẩm Nhu lớp mười một khối mười hai mười độc tấu đàn piano."

Trên sân khấu tối lại, trên đài là tiếng nhân viên công tác đang di chuyển piano, đợi đến lúc trên sân khấu sáng lại lần nữa, Thẩm Nhu đã ngồi trước piano, một tia sáng chiếu vào vị trí của cô và piano, toàn hội trường chỉ có vị trí của cô là sáng ngời.

Sau khi Thẩm Nhu đè xuống phím đàn thứ nhất, ngón tay như bạch ngọc giống như đang khiêu vũ trên phím đàn, dưới đài, Giang Triều nhìn theo cô, khóe miệng cong lên.

Khúc đàn của Thẩm Nhu vừa sục sôi còn rất khuếch đại, Tần Lễ và Lý Thâm ngồi dưới đài không bình tĩnh nổi nữa, cái này có chỗ nào khác Giang Triều đàn đâu chứ, sao Thẩm Nhu lại làm được?

Tần Lễ: “Lần trước khúc nhạc chúng ta nghe thấy không phải cậu ấy đàn đó chứ!”

Thẩm Nhu chuyên tâm, mãi cho đến khi âm cuối cùng rơi xuống mới dừng lại một chút, lúc này mới đứng lên nhìn về phía dưới đài, cô nhìn thấy Giang Triều, bèn mỉm cười với cậu để lộ ra đôi lúm đồng tiền nhỏ kia của mình.

Cô cười lên sao có thể ngọt như thế.

Cô làm từ kẹo hay là kẹo có vị sữa đây.

Không đúng, là kẹo bông gòn.

Người dưới khán đài bắt đầu vỗ tay, tiếng vỗ tay càng ngày càng to.

Trần Quân đến vỗ tay cũng quên luôn, cậu ta nhìn Thẩm Nhu đứng trên sân khẩu tự nhiên thong dong, giống như đang phát sáng, có một nháy mắt cậu ta đã hiểu Thẩm Nhu “phản nghịch”, Thẩm Nhu không cam lòng.

Về tới phòng hóa trang, lúc Thẩm Nhu thay quần áo muốn quay về, Lý Lê chạy tới ôm lấy Thẩm Nhu, bây giờ cô ấy vẫn còn hơi kích động, giống như người đang ở bên trên sân khấu đánh đàn là cô ấy vậy.

Lý Lê: “Nhu Nhu của chúng ta chính là giỏi nhất.

Cậu có biết hay không, bài đăng bên trên diễn đàn đã bắt đầu khen ngợi cậu đó, bọn họ nói cậu đàn còn hay hơn cả Sở Lam nữa.”

...........!

Thẩm Nhu cùng Trần Quân một trước một sau về đến nhà, Thẩm Nhu giống như trước kia không có chào hỏi đã quay lên lầu, cũng không hề ăn cơm, Trần Quân thì ngồi xuống đối diện với Trần Thắng và Thẩm Tư.

Trần Quân: “Chị ấy đánh đàn trong đêm hội, đàn rất tốt.”

Thẩm Tư không muốn nghe: “Đi, nhanh ăn cơm thôi."

Trên lầu, Thẩm Nhu tắm rửa xong tự mình cầm bánh mì và sữa bò ngồi trước bàn sách, lúc ăn gì đó trong tay còn cầm bút chậm rãi viết đáp án của đề toán.

Bởi vì có hơi mệt, Thẩm Nhu viết xong bài tập liền trực tiếp đi ngủ, thậm chí chìm vào giấc ngủ còn nhanh hơn một chút so với bình thường nữa.

Giang Triều ngồi dưới lầu Thẩm Nhu hóng gió, cậu cũng không biết mình ngồi dưới lầu Thẩm Nhu bao lâu, cậu nhìn ánh đèn trên căn phòng của Thẩm Nhu sáng lên rồi vụt tắt.

Ngày hôm sau, lúc Thẩm Nhu đeo cặp sách xuống lầu thì thấy Giang Triều đứng ở dưới lầu.

Hôm qua Thẩm Nhu muốn nói cảm ơn với bọn Giang Triều, nhưng mà sau khi cô thay đồng phục ra ngoài thì bọn Giang Triều đã trở về rồi.

Đi về phía trước mấy bước, Thẩm Nhu đứng đối diện Giang Triều.

Thẩm Nhu hỏi: “Giang Triều, sao cậu lại đây thế?"

Giang Triều: “Em có biết cái gì gọi là một đôi trời đất tạo nên không?”

Ánh mặt trời ban mai êm dịu soi rọi, đôi mắt của Giang Triều nghiêm túc nhìn Thẩm Nhu: “Ý nghĩa của một đôi trời đất tạo nên cũng có thể dùng hai người để diễn tả, tỉ như tôi với em.”

.........!

Lúc Thẩm Nhu đến phòng học, ánh mắt nhìn về phía cô so với bình thường còn nhiều hơn, Lý Lê vẫy tay với cô.

Đợi đến khi Thẩm Nhu ngồi xuống, Lý Lê chỉ thư tình và đồ ăn sáng ở chỗ ngồi của Thẩm Nhu.

Lý Lê: "Không biết là ai đưa, buổi sáng lúc tớ đến, ở chỗ ngồi của cậu đã toàn thư tình và đồ ăn sáng rồi.”

Lý Lê đếm một chút mấy bức thư tình này, ít nhất phải có hơn ba mươi bức, còn có mấy bức thư tình dùng giấy dán hình trái tim bên ngoài.

Có một phong thư bên trên viết thân gửi Thẩm Nhu, chữ viết giống hệt như in.

Từ khi Thẩm Nhu biểu diễn xong độc tấu đàn piano hôm qua, sau khi trên diễn đàn trường học bắt đầu khen Thẩm Nhu đánh đàn piano còn hay hơn Sở Lam, số phiếu trong cuộc thi tranh tài hoa khôi của Thẩm Nhu tăng thẳng đến gần bằng Sở Lam.

Hiện tại tất cả mọi người đang đoán lần này cuối cùng là Sở Lam tiếp tục đảm nhiệm chức hoa khôi, hay là Thẩm Nhu có thể vượt qua trở thành hoa khôi thay thế Sở Lam.

Thẩm Nhu cầm thư tình cũng không biết là ai đưa tới không thể trả lại, đồ ăn sáng cũng giống như vậy, nhưng ném đi thì đáng tiếc, sau khi cô cầm đồ ăn sáng hỏi có bạn học cùng lớp nào chưa ăn sáng thì đưa cho họ, về phần thư tình, nhất thời không biết nên xử lý như thế nào.

.........!

Giang Triều một đêm không ngủ, chỉ vì chờ Thẩm Nhu để nói với cô cái gì là một đôi trời đất tạo nên, Thẩm Nhu đến trường học đi học, cậu về chung cư cạnh trường của mình để đi ngủ.

Rèm cửa kéo cực kì kín, cậu đang mơ Thẩm Nhu nũng nịu với mình, kéo tay áo mình gọi anh, cậu nói muốn nhìn lúm đồng tiền nhỏ của Thẩm Nhu, Thẩm Nhu liền cười cho cậu nhìn, còn hỏi cậu rằng em cười có đẹp không anh.

Giang Triều vừa định trả lời câu hỏi này của Thẩm Nhu, chuông điện thoại của cậu vang lên không ngừng đánh thức cậu, cậu mò tới điện thoại di động của mình, cũng không nhìn xem ai gọi đến, giọng nói mang theo chút khàn khàn: “Tốt nhất cho tôi một lý do bị đánh thức."

Tần Lễ nhìn lên trời xanh: “Anh Triều, tôi nghe nói Thẩm Nhu nhận được một bàn thư tình còn có đồ ăn sáng nữa, cậu mà còn ngủ nữa thì chị dâu nhỏ tương lai sẽ bay mất luôn đó."

Giang Triều lạnh giọng nói: “Bay thì ông đây cũng kéo cô ấy xuống, ngoại trừ tôi ra thì người khác đều là hoa đào thối.”

Tần Lễ: "...".