Trời tối người yên, Giang Triều ngồi trước bàn đọc sách tùy ý bắt chéo đôi chân dài, trước mặt đặt sách dạy nấu ăn và sổ ghi chép, trong tay cầm bút, chép lại một số lưu ý vào sổ ghi chép, trước tiên ghi chú lại quá trình, ước lượng khi bắt tay vào làm sẽ làm ít nhưng hiệu quả.

Ông cụ Giang gọi video call đến, ông ấy vừa há mồm đã mắng một chập: “Có phải có bản lĩnh rồi không, đi đến sinh nhật của người ta đập phá, còn có chuyện gì cháu không dám làm không!”

Giang Triều đổi chiều camera cuộc gọi lại, màn hình hướng vào cuốn sổ trước mặt cậu, giọng nói của ông cụ Giang im bặt lại, trong video, tay Giang Triều vẫn nắm lấy cây bút viết không ngừng.

Sau khi video trò chuyện được tắt, ông cụ Giang cảm thấy vui mừng sâu sắc, cháu trai biết học tập cho giỏi rồi.

Quản gia ở bên cạnh do dự: “Chủ tịch, hình như bên trên đó cậu chủ viết là hầm canh gà xong sau đó bỏ vào số lượng táo tàu và cẩu kỷ vừa phải, lại tiếp tục đun nhừ nửa tiếng.”

Ông cụ Giang nhất thời hồ đồ: “Đấy là học cái gì?”

Quản gia: “Hình như là hầm canh gà.”

..........!

Sáng sớm, bên ngoài vang tiếng lách cách ầm ĩ, Tần Lễ mặc đồ ngủ từ phòng ngủ đi ra, Lý Thâm ở đối diện cậu ta cũng đẩy cửa ra, hai người vẫn còn buồn ngủ liếc mắt nhìn nhau, cùng nhau đi ra ngoài.

Trong phòng bếp, Giang Triều đeo tạp dề, cầm xẻng cơm nhíu chặt mày, cánh tay duỗi ra giống như là muốn đánh nhau.

Giang Triều lườm bọn họ một cái: “Đồ ăn ở trên bàn, đều ăn một miếng đi.”

Tần Lễ: “Mẹ kiếp.”

Lý Thâm: “Tôi đang nằm mơ hả?”

Lý Thâm chạy tới trước bàn ăn đầu tiên, cầm lấy đũa gắp cho mình một miếng xương sườn, Tần Lễ chậm rãi ăn một đũa thịt gà, sau mấy giây, hai người tranh nhau chen lấn chạy vào toilet.

Đây không phải nấu cơm, đây là hạ độc!

Cả ngày chủ nhật này, Tần Lễ và Lý Thâm nhìn thấy Giang Triều xào đồ ăn thì muốn chạy, mỗi lần đều bị Giang Triều ấn lại đó.

Buổi sáng thứ hai có nghi thức chào cờ, khi đi đến thao trường, Thẩm Nhu tìm tới vị trí của mình rồi cùng Lý Lê một trước một sau đứng đấy, người chung quanh đều đang nói chuyện.

“Chu Tự đi học lại, nghe nói hôm nay nghi thức chào cờ sẽ để Chu Tự lên đài nói chuyện đó.”

“Huhuhu, hotboy học thần, ước mơ trần gian của tôi.”

Buổi sáng, Thẩm Nhu đã biết chuyện này, có bạn học cùng lớp lấy được bài thi toán Olympic, vừa làm vừa hô hào Chu Tự thật sự là trùm học thần, nhắc đến Chu Tự, bọn họ lại nói thêm vài câu về chuyện Chu Tự sẽ lên đài phát biểu sau khi nghi thức kéo cờ kết thúc.

Lúc Giang Triều tới, Thẩm Nhu đang nhìn cái đài lễ chào cờ.

Đời trước cô thích Chu Tự, thích một cách oanh liệt không chịu buông tay, kết quả cuối cùng phát hiện ra những thứ này chẳng qua chỉ là ngọn đèn mà bản thân mình cố gắng muốn nắm chặt khi ở trong bóng tối, mặc kệ có nắm chặt hay không cũng không chịu buông ra, thậm chí đến cuối cùng, Chu Tự lại trở thành chấp nhất.

Lúc bảy tuổi, Thẩm Nhu đã quen biết Chu Tự, khi tất cả mọi người đang chú ý Sở Lam, Chu Tự sẽ đưa gỗ xếp của mình cho cô, về sau khi thành tích của cô tốt, Chu Tự sẽ mời cô ăn gì đó, quà cậu ấy tặng cho mình và Sở Lam đều giống nhau, không đối xử khác biệt.

Mười sáu tuổi năm lớp mười đó, cô nhìn Sở Lam giống như đang chiếu sáng lấp lánh trên sân khấu, Chu Tự nói: “Cũng không còn trẻ con nữa, muốn cái gì thì mình cần phải tranh thủ, cho đến bây giờ em chưa hề kém hơn ai.”

Lúc ấy cô cho rằng giống như chỉ cần nắm chặt Chu Tự thì sẽ nhận được công bằng mà mình muốn, dường như Chu Tự đã vẽ lên sự công bằng trong lòng cô.

Nhưng mà không phải, từ trước đến bây giờ Chu Tự chỉ là Chu Tự thôi, thứ cô muốn nắm chặt không phải Chu Tự, mà là lòng can đảm của mình.

Giang Triều băng qua đám người tới đứng trước mặt Thẩm Nhu, Giang Triều giống như tiêu điểm, cậu ở đâu cũng đều hấp dẫn lực chú ý của người khác, nghi thức chào cờ sắp bắt đầu, Thẩm Nhu không đoán được cậu làm gì, thấp giọng gọi: “Giang Triều.”

Giang Triều quay lại, không trở lại đứng theo hàng mà trực tiếp đi khỏi sân.

Tần Lễ và Lý Thâm vội vàng đi theo.

Lúc Tần Lễ đi về phía trước mấy bước, quay người nhìn cái đài cao làm nghi thức kéo cờ, Chu Tự kia cũng đứng ở nơi đó nhận lấy sự chú ý của muôn người, Thẩm Nhu cũng ở trong số đó.

Sau khi nghi thức chào cờ kết thúc, Thẩm Nhu đứng trong hàng thấy được Chu Tự, thiếu niên hăng hái, điềm đạm nhưng lại lãnh đạm, cậu ấy đứng trên đài phát biểu không hề lớn tiếng, nhưng khiến người nghe nhiệt huyết sôi trào.

Trong lòng Thẩm Nhu không có chút gợn sóng nào, nghe cậu ấy phát biểu sáu bảy phút ở trên đài.

Lúc trở về, Thẩm Nhu bị giáo viên gọi vào văn phòng.

Cô Lý: “Em thắng cuộc thi trên diễn đàn rồi, lần này em sẽ biểu diễn vai nữ chính trong kịch bản, nam chính là Chu Tự.

Mặc dù cần tập luyện, nhưng vẫn phải đặt tinh lực vào chuyện học, em khác với Chu Tự, Chu Tự đã được tiến cử đến đại học A rồi.”

Nguyên nhân của chuyện này là Sở Lam và Trần Nhạc cùng trường đều muốn biểu diễn vai nữ chính này, hai người bọn họ không ai nhường ai, vừa vặn trên diễn đàn trường học đang chọn hoa khôi nên liền nghĩ ra cách ai thắng sẽ có được vai diễn, thậm chí đồng thời còn tìm giáo viên, kết quả, cuối cùng Thẩm Nhu giành được hạng nhất.

Thẩm Nhu: “Cô à, em không muốn diễn.”

Cô Lý: “Chuyện này, em đi đến bảng thông báo của trường xem thử đi, nếu như áp phích còn chưa được dán lên thì em gọi điện thoại cho cô để cô tìm thầy chủ nhiệm, nếu như dán lên rồi mà từ chối diễn thì có chút không thích hợp.”

Khi Thẩm Nhu đến bảng thông báo của trường, phía trên đã dán áp phích mới, trên đó có ảnh chụp của cô và Chu Tự, ảnh của cô là ảnh chụp cô đánh đàn piano trong đêm hội đón người mới, còn Chu Tự là ảnh chụp lúc cậu ấy nhận được giải quán quân cuộc thi toán Olympic.

...........!

Phòng làm việc của hiệu trưởng.

Hiệu trưởng Khương xoa mũi của mình: “Hôm qua ông nội của em gọi điện thoại cho thầy, hỏi thầy, từ bao giờ mà trường của chúng ta mở ngành học nấu nướng, còn hỏi có phải thầy đang dự định làm một máy kéo không, bằng không ông ấy sẽ giúp thầy tìm một công việc vào nghề.

Giang Triều, ban đêm em không ngủ được lại ngồi trước bàn sách chép công thức nấu ăn, nghĩ gì vậy hả?”

Giang Triều: “Em muốn lên phát biểu trong lễ chào cờ.”

Hiệu trưởng Khương: “Đọc kiểm điểm?”

Giang Triều: “Đọc giống như hôm nay Chu Tự đọc.”

“Em ấy là quán quân cuộc thi toán Olympic lần này.”

“Làm thế nào em mới lên được?”

Vẻ mặt của hiệu trưởng Khương nghiêm túc, thầy ấy lấy phiếu điểm của Giang Triều từ trong ngăn kéo ra, cũng không có thành tích gì, không nộp giấy trắng đã không tệ rồi, thầy ấy đẩy phiếu điểm lên trước mặt Giang Triều: “Top 100, em thi lọt top 100 thì thầy sẽ cho em lên phát biểu.”

Giang Triều đứng lên: “Nói rõ trước, nếu như em thi được top 100, em lên nói gì thì thầy cũng không được quản đâu đó.”

Buổi tối tan học, Thẩm Nhu và Lý Lê từ trong trường học ra ngoài, nhìn thấy bên ngoài trường học có xe sang trọng và bảo vệ, cô nghĩ một lát mới nhớ tới đây hình như là xe của nhà họ Sở.

Lúc này, cửa sổ xe đang hạ xuống, lộ ra gương mặt của thiếu niên thoáng có hơi tái nhợt, cậu ấy hướng phía Thẩm Nhu kêu lên: “Chị họ.”

Sở Thừa không bước xuống xe, khi cô đứng bên cạnh xe nhìn Sở Thừa từ cửa sổ, sau khi chân cậu ấy bị tật thì gần như chưa ra ngoài bao giờ, Thẩm Nhu cũng rất ít khi gặp mặt cậu ấy, hiện tại trong ánh mắt Sở Thừa lóe ánh sáng, khác rất nhiều với Sở Thừa ở tương lai.

Sau khi Thẩm Nhu ở bên cạnh Giang Triều gần như không còn bất kì liên hệ nào với người nhà họ Sở, lúc ấy cô cũng tỏ rõ thái độ sẽ cắt đứt tất cả với nhà họ Trần, ngay cả tiệc rượu cũng đều là bọn họ góp mặt chứ Thẩm Nhu gần như không xuất hiện, trừ phi Chu Tự ở đó.

Mấy lần cô nhìn thấy Sở Thừa đều là ở trong tiệc rượu, lúc đó chân của Sở Thừa đã khỏe, nhưng mà Sở Lam đã đứng vững trong công ty nhà họ Sở, cô nghe nói hình như Sở Thừa cũng muốn vào công ty.

Sở Thừa: “Chị họ, chị về à.”

Thẩm Nhu: “Ừm, em đến đón Sở Lam à?"

Sở Thừa cầm lấy quà đã được đóng gói ở trong xe đưa cho Thẩm Nhu: “Chị họ không có gọi điện thoại cho em nên em đến.” Lông mi của cậu ấy run rẩy: “Có phải quấy rầy chị không?”

Thẩm Nhu muốn tự mình đi lấy quà Sở Thừa tặng cô, không ngờ Sở Thừa lại tự mình ra ngoài đưa quà cho cô, cô trả lời: “Không đâu, quà này chị định mấy ngày nữa mới đến lấy, không ngờ rằng em lại đưa quà đến cho chị, cảm ơn em nhé.”

Lúc Thẩm Nhu và Lý Lê đi ăn cơm, Sở Lam mới từ trong trường học đi ra, cô ta đi cùng bạn học, lúc nhìn thấy Sở Thừa vẻ mặt của cô ta trở nên hờ hững, sau khi nói với bạn học mấy câu mới chạy đến.

Vệ sĩ mở cửa xe ra cho Sở Lam, vừa lên xe, Sở Lam liền mím chặt môi, Sở Thừa ở bên cạnh giống như làm sai chuyện gì, rủ mắt không nói chuyện.

Sở Lam: “Vừa rồi em có xuống xe không thế?”

Sở Thừa: “Không xuống xe.”

Sở Lam nhẹ giọng nói: “Nếu như lần sau cảm thấy buồn chán, chị sẽ cùng em đến bờ biển ở biệt thự chơi nha.”

.........!

Lý Lê ở đối diện Thẩm Nhu còn có chút kích động: “Là Sở Thừa, lúc cậu ấy học lớp mười tớ đã từng gặp, đáng tiếc về sau lại thôi học.

Lúc ấy cậu ấy học lớp một, nghe nói cậu ấy vô cùng dịu dàng và dễ tính.

Cậu có biết không, có bạn học còn đưa thư tình cho cậu ấy nữa, kết quả cậu ấy chững chạc đàng hoàng nói với mọi người là phải học tập thật giỏi không muốn yêu sớm.

Về sau, có người thẳng thắn đến hỏi đề cậu ấy, có người liên tiếp hỏi mấy lần, cậu ấy còn đề cử trường luyện thi cho bạn học kia, nghe nói giới thiệu vô cùng nghiêm túc.”

Nói xong, Lý Lê rất nhỏ giọng hỏi: "Chân của cậu ấy, sau này có thể đi đứng bình thường không?”

Thẩm Nhu: “Có thể.”

Lý Lê mỉm cười: “Sau này có thể đi đứng bình thường là tốt rồi.”

Lúc Thẩm Nhu ra ngoài, Giang Triều ngồi trên mô tô địa hình của mình, một tay cầm cái bật lửa, một tay cầm cái thứ cuốn lại giống như áp phích, thấy Thẩm Nhu ra, cậu nói: “Đến đây.”

Thẩm Nhu đi qua, động tác thuần thục vươn tay, gọi: “Giang Triều.”

Mẹ kiếp, sao có thể ngoan như vậy chứ!

Gió thổi qua, quanh chóp mũi Giang Triều đều là mùi sữa nhàn nhạt trên người Thẩm Nhu, cậu khịt mũi một cái, sau khi cho Thẩm Như một viên kẹo sữa, lúc này mới mở áp phích trong tay ra, Thẩm Nhu biết tấm áp phích này, là tấm áp phích được dán trên bảng thông báo kia, nhưng mà ảnh chụp của Chu Tự bên trên đã bị Giang Triều cắt bỏ.

Giang Triều hỏi: “Em muốn diễn?”

Thẩm Nhu có chút do dự, ngón tay cầm áp phích của Giang Triều siết chặt, khớp xương kéo căng có chút trắng bệch, cậu nhìn chằm chằm Thẩm Nhu, trong lúc ấy không hề nháy mắt.

Thẩm Nhu không muốn diễn, nhưng cũng không muốn để Giang Triều giúp đỡ, cô nghĩ bây giờ Giang Triều mới mười tám tuổi, tính tình của cậu khác với tương lai, mặc dù rất giống, nhưng cũng có sự khác biệt, cô muốn ngoan ngoãn ở cùng Giang Triều, nhưng về sau cũng không thể để Giang Triều giống như trước đó, người khác dùng ánh mắt ưa thích nhìn cô vài lần, cậu sẽ nổi điên.

Thẩm Nhu nói: “Đúng, tớ muốn diễn cái này.” Cô cười yếu ớt, lúc nụ cười của Giang Triều nhạt đi, lại nói tiếp: “Nhưng mà, cậu đẹp hơn anh ấy.”.